Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Mà Phá Đảo Showbiz

Chương 1




Thẩm Kiêu phá sản rồi.

Trong lúc học đại học cũng gom góp được tổng cộng hai mươi vạn tệ, dự định tốt nghiệp xong thì mở cái cửa hàng nhỏ đặng thuận tiện tiếp tục nghề đoán mệnh bốc quẻ của mình. Ai dè người tính lại không bằng trời tính, Thẩm Kiêu bị một đám người cao to tìm tới tận cửa.

"Cái gì??? Mấy người nói lại lần nữa xem?!" Thẩm Kiêu mơ hồ không thể tin vào tai của mình, "Tôi thề có trời đất chứng giám, tôi làm gì có nợ tiền người khác? Lại còn nợ nhiều như vậy?"

Cái người mặc vest không hé môi lấy nửa lời, thay vào đó là anh chàng đứng cạnh trả lời: "Ba cậu thiếu nợ tám triệu tệ, người đứng ra đảm bảo là cậu. Bây giờ ba cậu bỏ của chạy lấy người, theo luật thì món nợ này dù muốn hay không cậu cũng phải nhận."

Đầu đuôi mọi chuyện là như sau.

Cha mẹ Thẩm Kiêu ly hôn từ lúc cậu còn rất bé. Sau đó cả hai đều có gia đình mới, Thẩm Kiêu ở với ông nội. Sau này ông nội cậu qua đời, cha cậu liền cấp tiền sinh hoạt và một căn nhà mới cho Thẩm Kiêu ở.

Mấy năm trước công việc kinh doanh của Thẩm Kiến Phong đang trên bờ vực phá sản. Lúc đó Thẩm Kiêu đã thấy được trán và ấn đường của ông ta đều có màu đen, làm cái gì cũng đều thất bại nên cậu khuyên ông ta đừng nên quá hấp tấp. Nhưng Thẩm Kiến Phong mắt thấy công ty sắp phá sản, cứ khăng khăng cố chấp đi vay tiền.

Thẩm Kiêu cũng không cản được, chỉ có thể làm đảm bảo cho ông ta một lần duy nhất.

Ai ngờ lần đầu cũng như lần cuối.

Đúng như Thẩm Kiêu dự đoán, sau khi vay tiền xong, sự nghiệp của Thẩm Kiến Phong chẳng những không đi lên mà còn lụi bại nhanh hơn.

Mấy năm qua công ty đã sớm trở thành cái vỏ rỗng, chỉ miễn cưỡng dựa vào một nhúm thực tập sinh để giữ thể diện.

Lúc trước Thẩm Kiêu nghĩ nợ cũng không nhiều nên khuyên ông ta đi kiếm tiền để trả nợ. Ai ngờ Thẩm Kiến Phong vừa mới đáp ứng xong năm giây trước, năm giây sau liền mang theo tiền cùng vợ con bỏ chạy.

Bên cho vay tới công ty không tìm được người thì kéo đến tìm Thẩm Kiêu. Tới tận lúc đó Thẩm Kiêu mới biết, Thẩm Kiến Phong thế mà dùng tên của cậu đi vay tận tám triệu!!

Có người cha nào gài con mình như vậy không!

Lúc này, người mặc vest đứng giữa cuối cùng cũng mở miệng: "Ờm, mọi người nói xong chưa? Tôi cũng có chuyện tìm anh ta."

"..."

Đám người đòi nợ lúng túng nhìn nhau rồi cùng nhau lui về một bước, sau đó tụm lại thành một nhóm riêng.

Thẩm Kiêu: "..."

Hóa ra không cùng chung một nhóm...à?

Không có đám người cao to đứng xung quanh, người mặc vest đứng giữa bỗng trở nên nhỏ bé đến lạ, anh ta đẩy kính một cái, nói: "Giám đốc Thẩm, ngài lâm vào hoàn cảnh này tôi cũng rất thông cảm, bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp nhưng mà ba tháng liên tiếp không phát lương, thực tập sinh của công ty chúng ta cũng sắp chịu không nổi rồi. Ngài xem...".

Lúc trước Thẩm Kiêu đáp ứng Thẩm Kiến Phong làm đảm bảo, ông ta liền cho cậu cái chức Phó tổng giám đốc. Nghe thì rất quyền lực nhưng thực tế chỉ là một cái bảng tên mà thôi. Thẩm Kiêu lúc đó cũng không nhận thấy có điều gì bất ổn, ngàn lần không nghĩ tới hóa ra cái điểm "không ổn" bây giờ ở chỗ này chờ cậu.

Vừa nợ tiền vay vốn vừa nợ tiền lương, Thẩm Kiêu chết trong lòng một ít, đầu óc rối tung.

Những người này cũng rất thông cảm với hoàn cảnh xui xẻo của Thẩm Kiêu nên chỉ đứng đó nhìn cậu chứ không thúc giục gì nữa.

Nửa ngày sau, Thẩm Kiêu nuốt ngược nước mắt vào trong, nhìn anh chàng mặc vest mặt tràn đầy ước ao, nói: "Tổng giám đốc Thẩm nợ tiền, Thẩm Kiêu tôi có liên quan gì đâu?"

Anh chàng âu phục: "..."

Hướng mắt qua công ty cho vay đứng gần đó. Người nọ đón nhận ánh mắt Thẩm Kiêu, trong lòng run lên một cái, liền nói: "Giấy thỏa thuận viết tên cậu!"

Thẩm Kiêu: "..."

Toang luôn.

Xem ra né không nổi cái cục nợ này rồi.

Thẩm Kiêu hít thở sâu một cái, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu tiếp nhận hiện thực: "Cụ thể là nợ bao nhiêu tiền? Kì hạn trả nợ là bao lâu? Mấy anh nói rõ ràng một chút... Và này, anh chạy đi đâu?"

Anh chàng mặc vest chân đã tới cửa, nghe vậy sửng sốt hỏi, "Ngài không phải nói...?"

Còn tưởng lời tôi nói là thật à?!

Thẩm Kiêu dở khóc dở cười: "Anh tính toán số liệu lại rõ ràng rồi kêu tài vụ tới lấy tiền."

Dừng một chút, cậu bổ sung: "Nếu như tiền tiết kiệm của tôi còn đủ để trả."

Anh chàng âu phục mắt sáng lên, tạ trời tạ đất rồi rời đi.

Ngược lại, nhóm người đòi nợ mặt mũi lại chùng xuống. Lương của thực tập sinh còn chưa biết có đủ hay không, món nợ tám triệu của bọn họ phải làm sao?

Thẩm Kiêu nhìn lướt qua cũng đoán được ý nghĩ của họ. Cậu bấm tay một cái rồi nhìn nhóm người một cách hết sức chân thành: "Coi bói trừ tiền được không?"

Là một nhân dân của Đảng và Nhà nước đã hoàn thành chương trình phổ cập giáo dục chín năm và không hề mê tín dị đoan, anh ta đáp, "Không...".

Không chờ anh ta nói xong, Thẩm Kiêu liền nói: "Tôi thấy anh không quá bốn mươi tuổi, chân núi và nhân trung đều có hoành hoa văn (*), lúc anh ba mươi sáu tuổi, thân thể có phải từng bị tổn thương đúng không?"

(*) Diện tướng học: sơn căn là vị trí nằm giữa hai mắt, nhân trung là phần bị lõm xuống nối liền môi và mũi. Cả sơn căn và nhân trung đều nằm thẳng hàng với ấn đường (chiều dọc).

Người nọ sững sờ: "Sao cậu biết???"

Anh ta trước đây từng làm vệ sĩ tư nhân, lúc ba mươi sáu tuổi vì cố thủ mà bị thương, sau đó nghỉ việc. Nhưng mà ngay cả đám thuộc hạ cũng không biết thì làm sao Thẩm Kiêu có thể biết rõ như vậy?

Trong lòng Thẩm Kiêu e là đã biết đến cái gốc cái rễ của người ta luôn rồi nhưng vẫn nhất quyết cùng đối phương kì kèo. Cậu ngồi xổm, tỏ vẻ bí mật không thể bật mí, sau đó hỏi lại lần nữa: "Xem không? Lấy anh giá rẻ thôi."

Anh ta nhìn có vẻ trầm tư một lát rồi lắc đầu. Thẩm Kiêu cảm nhận được sự tiếc nuối sâu sắc, đang chuẩn bị 'dẹp quầy' thì có một anh chàng tỏ vẻ hiếu kì giơ tay lên: "Cho tôi một quẻ! Bao nhiêu tiền vậy?".

Thẩm Kiêu bấm đầu ngón tay, gương mặt vui vẻ nói: "10 nghìn (~36 triệu vnđ) một lần. Cho cậu cái coupon giảm giá, còn 8.888 tệ."

Anh chàng nọ một chân đã bước lên nghe vậy đành rút chân về, gương mặt cương nghị: "Đang trong thời gian làm việc, không tiện."

Thẩm Kiêu dừng một chút, "88 tệ?"

Đàn anh chưa kịp nói gì, đàn em phía sau đã xông lên, "Nhưng mà cùng khách hàng trao đổi một chút tình cảm cũng được!"

"..."

Một lát sau, đàn anh nọ cũng gãi đầu nói: "Có thể giảm giá cho tôi thêm tí được không, 80 tệ nha?"

Thẩm Kiêu nhíu mày, "8 tệ thôi mà anh cũng không có?"

Anh ta đỏ mặt, đáp: "Tiền tiêu vặt vợ tôi đưa có nhiêu đó thôi."

Tám mươi tệ với điều kiện không mua thuốc lá mới dư ra được tầm đó. Nhưng mà anh ta cũng không định nói ra, còn phải giữ thể diện trước mặt đàn em không thì mặt mũi vứt sạch.

Thẩm Kiêu đồng tình liếc anh ta một cái, gật đầu: "Ok! 80 thì 80."

Hai tiếng sau, một đám người trên mặt mang theo đủ loại biểu cảm từ vui, buồn đến ưu sầu, phiền muộn rời đi.

Thẩm Kiêu phất tay: "Lần sau lại tới nha!". Ai không biết chuyện còn tưởng cậu ta làm việc phạm pháp.

Tiễn đám người đòi nợ xong, Thẩm Kiêu đóng cửa lại rồi bắt đầu đếm đếm tiền trong tay, không nhịn được rơi lệ. Hai tiếng xem bói cho mười người mà tổng cộng chỉ thu được tám trăm bảy mươi hai tệ, quá ít so với số tiền nợ. May mà khoản nợ này chia theo kì hạn hoàn trả, lần trả thứ nhất tầm tháng sau, trả năm mươi vạn trước đã.

Vẫn là không đủ...

Không đủ cũng phải đủ!

Thẩm Kiêu tranh thủ dọn dẹp một chút rồi ăn cơm trưa, buổi chiều gọi điện thoại cho Thẩm Kiến Phong, không ngoài dự đoán, đầu dây kia không bắt máy. Cậu nhanh chóng sửa soạn đơn giản một tí rồi đi đến công ty.

Tuy rằng công ty không phát lương, ông chủ cũng chạy mất nhưng thực tập sinh vẫn chăm chỉ đi làm đúng giờ. Nhưng mà chủ yếu là lên ngồi ngẩn người trước máy tính chứ không có việc gì để họ làm cả. Thấy Thẩm Kiêu tới, nhóm người này mắt sáng lên một chút hy vọng, song lại nghĩ tới dù cậu là nhân sự chính thức duy nhất của cái công ty này nhưng cậu cũng chỉ có cái danh nên họ lại xìu xuống.

Thực tập sinh tài vụ phụ trách tiếp đón Thẩm Kiêu, dẫn cậu đi tham quan một vòng.

"Tòa nhà này xây được tám năm, còn công ty chúng ta đã có mười một năm lịch sử, tọa lạc tại tầng tám với diện tích tầm 500 mét vuông, ở hướng nam. Công ty chia làm ba khu vực, lớn nhất chính là khu vực của Tổng giám đốc Thẩm mà tí nữa chúng ta sẽ ghé qua. Hiện tại ở đây có người của bộ phận môi giới, phụ trách..."

Thẩm Kiêu càng nghe càng thấy không ổn, giơ tay ngắt lời người nọ: "Cậu... học ngành gì?"

Thực tập tài vụ giơ tay vẫy lá cờ nhỏ, nói: "Hướng dẫn viên du lịch. Lãnh lương xong tôi sẽ trở về với ngành nghề chính của mình. Nói thật, tôi đã từng làm thực tập tài vụ ở mấy công ty, không ổn lắm. Nên chắc tôi không hợp với ngành này."

"..."

Thẩm Kiêu liếc mắt nhìn anh ta, trán hẹp tai mỏng, đuôi lông mày lộn xộn, vùng chữ T trên mặt trũng xuống, quả thật không thích hợp làm nghề này.

Nhân sự chính thức ở các bộ phận cũng đã đi hết, còn lại không cần nhìn cũng đoán được, toàn là thực tập sinh hừng hực đam mê mới bước chân vào đời.

Thẩm Kiêu đi tới phòng hội nghị.

"Bây giờ còn ai liên lạc được với Tổng giám đốc Thẩm không?".

Vừa nói xong, Thẩm Kiêu liền thấy có hơi dư thừa. Đến đứa con là cậu còn không liên lạc được, đám thực tập này liên lạc được chắc?

Thẩm Kiêu im lặng giây lát, đổi chủ đề: "Công ty bây giờ còn lại bao nhiêu tiền?"

Thực tập tài vụ mặt mơ màng nhìn Thẩm Kiêu: "Tôi mới đến đây ba tháng, tiền đều nằm trong tay ông ấy, tôi còn chưa chạm qua lần nào."

Ý tứ chính là từ lúc vào công ty bắt đầu đi làm tới giờ không có nổi một ngày lương, thảm thật sự.

Xem ra anh chàng này cùng người mặc âu phục hồi sáng đều cùng hoàn cảnh với nhau.

Thẩm Kiêu suy nghĩ một chút, nói: "Tổng giám đốc Thẩm không có ở đây, tôi có quyền bán công ty không?"

Thực tập tài vụ nhìn Thẩm Kiêu một cái, xác định cậu không nói đùa, nghiêm túc đưa bản quy hoạch công ty ra: "Bàn ghế đều có thể bán, tài nguyên công ty cũng bán được luôn, thế nhưng toàn bộ công ty thì không được. Ngài không phải là đại diện pháp lí của công ty, ngài không có quyền."

Quả nhiên là như vậy. Thẩm Kiêu vốn cũng không có hy vọng gì, xoa xoa mí mắt một lát: "Vậy đem mấy thứ này bán hết đi, thực tập sinh cũng cho nghỉ hết đi... Tổng cộng tiền lương là bao nhiêu?"

Đụng tới quyền lợi của mình, thực tập rất nhanh nhạy đáp: "Thực tập lương hai nghìn một tháng, tổng cộng hai mươi tám người, một trăm hai mươi sáu nghìn."

"..." Thẩm Kiêu để dành được hai trăm năm mươi nghìn tệ. Phát xong lương thì một nửa khoản để dành của cậu cũng đi tong luôn.

Thẩm Kiêu tức giận đến run người, hít sâu mấy lần, tay run rẩy chìa ra một tấm thẻ ngân hàng: "Đây là..."

Không chờ cậu nói xong, thực tập tài vụ không biết lấy đâu ra cái máy quét thẻ POS, nhanh gọn lẹ quẹt thẻ rồi đưa máy cho Thẩm Kiêu, "Mời ngài bấm mật mã."

"..."

Thấy ánh mắt khó tin của Thẩm Kiêu, anh ta ngượng ngùng, "Trước đây tôi từng làm thu ngân, thói quen thôi, ha ha..."

Thẩm Kiêu cắn răng bấm mật mã vào, chuông thông báo điện thoại ngay lập tức vang vọng phòng hội nghị: "Nhị Cẩu Tử nghẻo rồi!"