Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Mà Phá Đảo Showbiz

Chương 3




Người ngồi trong phòng không ai xa lạ khác, chính là chú hai của Thẩm Kiêu.

Phòng của Thẩm Kiêu nhỏ nên không có chỗ ngồi, ông ta đang ngồi lên giường Thẩm Kiêu, hai ngón tay thì kẹp điếu thuốc khiến tàn thuốc rơi vãi đầy dưới sàn.

Bên cạnh là chàng thanh niên tóc màu hồng phấn, con trai độc nhất của ông ta, Thẩm Chí Thanh, cũng là người vừa rồi 'chào đón' Thẩm Kiêu.

Phía sau là mấy thanh niên dáng vẻ cà lơ phất phơ, tóc nhuộm đủ thứ màu. Vừa nhìn đã biết không phải dạng tốt lành gì.

Một đám người ngồi nghênh ngang trong căn phòng mười mấy mét vuông, bày ra tư thế đến để đòi nợ.

Chú hai Thẩm bề ngoài nhìn rất hiền lành, cái bụng bia to tròn y hệt Phật Di Lặc, lúc cười lên thì mắt híp lại thành hai đường cong. Ông ta lấy tay vỗ chỗ trống bên cạnh mình, hớn hở nói: "Tiểu Kiêu về rồi đấy à? Đến đây bàn chuyện với chú nào."

Thẩm Kiêu nhíu mày.

Cậu không thích người khác tùy tiện xông vào chỗ riêng tư của mình. Lúc trước dọn ra sống riêng với Thẩm Kiến Phong cũng một phần vì nguyên nhân này.

Đám người này như thế mà lại công khai tùy tiện vào, biến đệm với sàn nhà thành cái gạt tàn thuốc lá của bọn họ.

Thẩm Kiêu vừa mới bán xong đồ đạc công ty của Thẩm Kiến Phong thì đám người này đã tìm đến cửa, đến vì cái gì chắc cũng không cần nói nữa.

Cậu suy nghĩ một lát, cũng không đóng cửa mà đứng đó nhìn chằm chằm chú hai Thẩm nửa ngày. Ông ta thấy thế, trong lòng run lên một cái, quát lớn: "Nhìn tao làm cái gì? Hỏi mày mà mày cũng không trả lời à? Phép tắc đâu hết rồi?"

Cũng không biết là ai không có phép tắc xông vào nhà người ta trước.

Thẩm Kiêu không đáp, biểu cảm nghiêm túc, lắc đầu rồi nói: "Chú hai, mũi chú có màu đen rồi, sợ là sắp có xui xẻo đó."

Ông nội Thẩm Kiêu ở quê là một thầy bói nổi tiếng. Thế nên ông mới lưu lại cho anh em Thẩm Kiến Phong nhiều tài sản như vậy. Tiền mở công ty của Thẩm Kiến Phong cũng đều từ đó mà ra.

Chú hai Thẩm hiểu rất rõ tài năng của ba mình, cũng biết rằng Thẩm Kiêu khá tinh thông trong việc này nên nghe vậy lập tức cả kinh lên.

Nhưng ông chưa kịp nói gì, Thẩm Chí Thành đã nhảy dựng lên, tức giận: "Mày nói chuyện kiểu gì đấy? Hai bố con tao qua đây thăm mày, mày thì hay rồi, một ly nước cũng không có lại còn nói bố tao gặp xui? Mày có ý gì đây?"

Thẩm Kiêu nhìn anh ta, chau mày: "Đầu anh có sừng kìa."

Với cha mình thì là chuyện của tương lai, còn tới phiên mình tại sao lại vào công chuyện luôn rồi?

Cái này chẳng khác nào khẳng định anh ta bị cắm sừng thật đấy à?

Vợ Thẩm Chí Thành lúc này vừa hay lại không có ở nhà. Nghĩ đến đây, anh ta hốt hoảng trong lòng.

Nhưng anh ta vừa mới kết hôn được một năm, lại mới kỷ niệm ngày cưới hôm qua, hai người vẫn đang còn trong thời kì tân hôn mặn nồng, làm sao có thể tin vào lời nói bậy của Thẩm Kiêu?

Thẩm Chí Thành giơ tay ngăn cản một tên tính tiến lên đánh người, Thẩm Kiêu không chút hoang mang nói: "Nếu anh không tin thì gọi điện cho vợ anh ngay bây giờ đi."

"Gọi thì gọi! Tao éo tin mày..." Thẩm Chí Thành dẫn theo nhiều người như vậy, Thẩm Kiêu khẳng định không thể lủi đi đâu được.

Nhìn bộ dạng giả thần giả quỷ đáng ghét của Thẩm Kiêu, Thẩm Chí Thành nén giận trong lòng mà gọi điện cho vợ mình: "Alo... sao anh lại gọi điện cho em vào giờ này vậy? Em hiện đang vội, tí em về,... a!"

Nghe thấy tiếng thở hổn hển ở đầu dây bên kia, lại nghe thấy tiếng kêu nhỏ đầy sợ hãi, trong lòng Thẩm Chí Thành có dự cảm không lành, tay nắm chặt điện thoại, gấp gáp nói: "Từ từ. Em tại sao lại thở như vậy? Em đang làm gì?"

"A, em đang chạy bộ. Em vừa vấp cục đá nên té..." Giọng cô ta có chút hoảng, "Thôi em không nói chuyện nữa, cúp máy đây."

Thẩm Chí Thành ngơ ngác nhìn điện thoại, lòng chùng xuống.

Nếu không có câu nói kia của Thẩm Kiêu, anh ta hẳn sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng vợ mình vốn không thích vận động. Hơn nữa bây giờ trời nắng chang chang, ai lại đi chạy bộ vào cái thời tiết này?

Anh ta thật sự đội nón xanh rồi!

Chuyện này như một cú sốc đánh thẳng vào trái tim Thẩm Chí Thành. Anh ta bây giờ không còn tâm trí nào để nghĩ đến mục đích ban đầu mình tới đây làm gì nữa, thay vào đó dần chìm đắm vào bi kịch hôn nhân của cuộc đời mình.

Chú hai Thẩm nhìn sắc mặt của con mình, cũng đoán được kết quả là gì, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Ông ta dù gì cũng là con của thầy bói, cho dù không tiếp xúc với mấy thứ này nhưng trong lòng cũng kính sợ ít nhiều, đành thu lại dáng vẻ đao to búa lớn lúc nãy, hỏi: "Tiểu Kiêu à... cháu làm sao biết...?"

Mấy tên loi choi phía sau thấy Thẩm Kiêu tiên đoán như thần, cũng không dám manh động gì nữa, hai mặt nhìn nhau rồi nhất trí lui về phía sau chú hai Thẩm.

Thẩm Kiêu lúc này nói: "Lỗ tai anh ta vừa ngắn lại vừa nhỏ, dái tai mỏng, trán thấp hẹp, hai bên hàm hóp lại, cho thấy đối tượng kết hôn không chung thủy. Còn nữa, anh ta cũng chẳng có sự nghiệp gì."

Chỉ cần nhìn qua tướng mạo một người liền biết người ta bị cắm sừng, lại còn có thể biết cả về sự nghiệp, nghe có vẻ mơ hồ.

Mấy tên côn đồ như được mở rộng tầm mắt, hỏi: "Sao có thể biết được anh ta bị cắm sừng? Không cần xem qua tướng mạo của vợ anh ta à?"

Bình thường khi nghe ai nói hôn nhân mình bất hòa, sự nghiệp bất ổn, Thẩm Chí Thành chắc chắn sẽ nhảy dựng lên nhào vào đánh người ta. Nhưng anh ta lúc này đang đắm chìm vào sự đau khổ khi phải đối mặt với sự thật rằng vợ mình ngoại tình, không còn tâm tư đâu mà so đo nữa.

Thẩm Kiêu nhìn bộ dạng mất hồn của Thẩm Chí Thành, đưa mắt lên nhìn trần nhà, khụ một tiếng rồi nói: "Lỗ tai có quan hệ mật thiết với thận, thận mà không tốt thì dẫn tới sinh hoạt vợ chồng không được hài hòa, dần dần..."

Vừa nói xong, không khí trong phòng có chút vi diệu.

Dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người, có chuyện gì mà chưa gặp, chú hai Thẩm là người phá vỡ bầu không khí này, nói: "Còn tao thì sao? Nãy mày nói thế là có ý gì?"

Những gì xảy ra với con trai mình quả thực đến nam nhi cũng phải rơi lệ. Nhưng ông ta lại càng quan tâm đến cái sự xui xẻo của bản thân mình hơn.

Thẩm Kiêu không đáp, cậu chìa hai bàn tay mình ra.

Chú hai Thẩm trong lòng rất kính nể, liền đem bàn tay phải của mình đặt lên, nhưng chợt nhận ra quy tắc coi bói nam trái nữ phải, thế nên nhanh chóng đổi qua tay khác.

Thẩm Kiêu: "..."

Thấy cậu không nói lời nào, ông ta tưởng mình gặp phải cái gì ghê gớm lắm, khẩn trương: "...Thế nào?"

Mấy tên côn đồ cũng nhịn không được mà thò mặt qua, nhìn chằm chằm Thẩm Kiêu.

Thẩm Kiêu đánh tay của ông ta, nói: "Trả tiền coi bói."

Bóc bánh trả tiền là lí lẽ hiển nhiên, chất giọng trong trẻo vang vọng cả hành lang: "Một vạn một lần, không lừa người già không dối trẻ con. Xét tới chú là họ hàng, con giảm cho chú 12%, còn 8.888 tệ."

Chú hai Thẩm: "..."

Ông ta im lặng nhìn Thẩm Kiêu, ý tứ muốn nói đều là họ hàng cả mà, giảm tí nữa đi cháu.

Thẩm Kiêu trấn định đối mắt với ông ta, không có ý định kì kèo giảm giá.

Đừng nói cậu không màng tình nghĩa họ hàng.

Nếu đám người này đến thăm cậu thật thì một phân tiền cậu cũng không thu, vui vẻ tính cho. Nhưng nếu ôm ý xấu mà tới, cậu cũng không tốt tính đến mức làm miễn phí đâu.

Còn nữa, còn chưa tính phí của Thẩm Chí Thanh đâu đấy!

Hai người đấu mắt một lúc lâu, chú hai Thẩm biết Thẩm Kiêu nhất định không chịu giảm giá, trong lòng tức giận. Tuy ông ta quả thật là có lo lắng cho cái số của mình, nhưng muốn ông ta nôn tiền ra cũng không dễ dàng như vậy, thoái thác bảo:

"Chú không mang nhiều tiền như vậy..."

Chưa nói xong, Thẩm Kiêu đã chìa điện thoại ra nói: "Alipay, Wechat, cháu đều chấp nhận thanh toán. Điện thoại bây giờ còn hỗ trợ thanh toán bằng thẻ tín dụng nữa á."

"..." Chú hai Thẩm tái mặt.

Á á cái quỷ!

Nửa tiếng sau, Thẩm Kiêu đứng ở cửa phòng tiễn đám người chú hai Thẩm cùng Thẩm Chí Thanh, phất tay:

"Lần sau lại tới chơi nha! Tôi giảm giá 12% cho!"

"..."

Một lần tới chơi liền bay cmn mất gần hai vạn, ai mà dám tới nữa?!

Đánh chết cũng không tới!

Tiễn người xong, nhìn một vạn tám tiền mới thu vào, Thẩm Kiêu lập tức quay người sắp xếp hành lý.

Vừa rồi cậu còn một câu không nói, đuôi lông mày của Thẩm Chí Thanh tán loạn, anh em bất hòa, ánh mắt của anh ta còn rất hung tợn. Không chào không hỏi đã tới đây, chắc chắn không có ý gì tốt đẹp.

Hôm nay bọn họ bị Thẩm Kiêu làm cho tâm tình rối loạn, mới tạm thời bỏ qua cho cậu. Chờ sau này khi giải quyết xong xuôi rồi, không thể nào không tới tìm cậu gây phiền phức.

Mà Thẩm Kiêu ghét nhất là phiền toái!

Quần áo đồ đạc cũng đơn giản, không có gì nhiều. Thẩm Kiêu soạn đồ xong, liền cầm theo giấy tờ tùy thân, đi gõ cửa nhà chủ trọ.

"Tôi muốn trả phòng."

Chủ trọ hơi bất ngờ: "Không phải chứ, cậu ở đó tốt lắm mà, sao đột nhiên muốn trả phòng?"

Thẩm Kiêu không khách khí nói: "Hôm nay anh làm cái gì anh còn không biết sao?"

Nếu không có sự cho phép của chủ trọ, đám người kia cũng không biết Thẩm Kiêu sống ở phòng nào.

Tự tiện cho người khác vào phòng mình, hôm nay là thân thích, còn có thể xử lý được, lần tới nếu là người xấu thì sao đây?

Gã cũng tự biết mình đuối lý, nhưng lại chấp nhất không thừa nhận, đành bao biện: "Bọn họ đều là họ hàng của cậu, tôi sợ người ta có việc gấp tìm cậu. Hơn nữa, để họ đứng ở ngoài như vậy cũng không ổn nên tôi mới để họ vào, cậu sao lại nhỏ mọn như vậy?"

Nói xong, gã còn ra vẻ trách Thẩm Kiêu.

Đám người Thẩm Chí Thanh rất có thể quay lại trong chốc lát, Thẩm Kiêu cũng lười đôi co, chỉ vào mũi gã mà nói:

"Mũi tượng trưng cho phú quý, người có sống mũi xấu thì tâm cũng bất chính. Loại tiền nào cũng dám nhận, coi chừng có báo ứng!"

Ở chung một khu nên chủ nhà cũng biết thanh danh của Thẩm Kiêu, mặt tức khắc trầm xuống, lại lo sợ hàng xóm nghe thấy thì sau này chẳng biết giấu mặt đi đâu, đành ngượng ngùng xin lỗi.

Chuyện này là lỗi của chủ nhà nên Thẩm Kiêu được lấy lại toàn bộ tiền cọc, sau đó liền rời đi. Trên đường, cậu gọi điện thoại cho ông Lâm sống ở tầng dưới.

"Cái người mà lần trước ông nói muốn đoán mệnh ở đâu vậy?"

Ông Lâm là khách hàng lâu năm của Thẩm Kiêu, con cháu đều đi làm ăn xa, không ở bên cạnh. Cháu trai của ông Lâm bằng tuổi Thẩm Kiêu nên ông ấy rất quan tâm đến cậu. Lúc Thẩm Kiêu nói muốn tìm khách, ông Lâm là người đầu tiên liên hệ với cậu.

Vốn định chờ người kia qua đây nhưng xem ra bây giờ Thẩm Kiêu chỉ có thể chủ động đi tìm người ta.

Ở bên kia, đám người chú hai Thẩm nhất thời lâm vào vòng xoáy vận mệnh của cuộc đời mình sau khi được Thẩm Kiêu bốc quẻ mà quên đi mục đích ban đầu của mình. Cho đến khi xe đi được một lúc, chú hai Thẩm bỗng bừng tỉnh, vỗ đùi:

"Con mẹ nó! Quên đòi tiền thằng nhóc kia!"

Quả nhiên như Thẩm Kiêu nghĩ, bọn họ nghe nói đồ đạc trong công ty Thẩm Kiến Phong bán được không ít tiền, liền muốn tới đòi một phần. Ai biết việc của mình còn chưa giải quyết xong đã bị Thẩm Kiêu một câu hai câu dời đi mất, đã vậy còn bị cuốn theo thằng khốn đó.

Thẩm Chí Thành vội vàng bảo tài xế quay đầu.

Nhưng mà lúc bọn họ chạy tới, phòng thì trống, người thì không thấy đâu, liên hệ chủ trọ thì mặt mũi người nọ đen kịt, cũng không biết Thẩm Kiêu đi đâu.

Lúc này có một ông cụ ở lầu dưới đi lên, thấy bọn họ đứng trước phòng Thẩm Kiêu, tủm tỉm nói: "Các người cũng tới tìm nhóc Thẩm đoán mệnh à? Nhìn thằng bé trẻ người non dạ thế thôi nhưng đoán chuẩn lắm đấy. Mỗi lần chỉ lấy lão đây có 8 tệ, quả là một đứa bé tốt."

Chú hai Thẩm: "..."

Thẩm Chí Thanh: "..."

8 tệ???

Không phải 8.888 tệ sao?

Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hai cha con Thẩm Chí Thanh tức đến bật ngửa, ruột gan đều lộn tùng phèo cả lên.

Con mẹ nó cái thằng lừa đảo Thẩm Kiêu!!!