Tôi Dựa Vào Vũ Lực Xoay Chuyển Giới Giải Trí

Chương 1: Thanh Sơn Hữu Tư (1)




"—— Xin chúc mừng Tần Tư Tranh, người đã giành được chức vô địch trong giải thi đấu tổng quán quân quyền anh lần này! Đây là lần đầu tiên người Hoa chúng ta giành được chức vô địch! Và hơn nữa nhà vô địch còn là người có độ tuổi trẻ nhất! Tôi cũng cầu chúc...". Bên trong loa phát thanh truyền ra tiếng của người chủ trì, kích động đến mức gần như mang theo cả tiếng khóc nức nở.

Tiếng chúc mừng cùng tiếng vỗ tay vang dội không dứt từ trong tai nghe truyền đến, người đàn ông kích động phát đi phát lại đoạn hình ảnh này nhiều lần nhưng vẫn không thể nào ổn định lại được tâm tình, vỗ cái đùi lớn, khóe miệng cơ hồ đều sắp ngoác đến mang tai.

"Anh đã nói cậu nhất định có thể làm được mà, bây giờ xem ai còn dám khinh thường người Hoa chúng ta..." Diệp Ly nói được nửa chừng, không thấy ai đáp lại, theo bản năng quay qua nhìn.

Thanh niên vừa giành được đai lưng vàng đang vùi đầu vào điện thoại. Vết sẹo trên xương mày kéo dài đến tận khoé mắt, tô điểm cho khuôn mặt lạnh lùng của cậu thêm phần dã tính.

"Đang xem cái gì đấy?" Diệp Ly cúi đầu ghé sát vào, trên màn hình xuất hiện một đoạn văn bản lớn, "Ơ, tên của người này giống cậu, chẳng lẽ là fan hâm mộ viết đồng nhân văn cho cậu sao?"

Tần Tư Tranh giơ di động lên cho hắn xem: "Vậy thì khả năng cao là em và fan có thù không đội trời chung."

Diệp Ly:?

Trong màn hình miêu tả cảnh cậu đang ăn cơm hộp một cách say mê, và sau đó là chết một cách thảm hại. Nhìn lên bên trên còn chưa tới chương thứ 10.

Nói một cách đơn giản, cậu chỉ là một tên pháo hôi.

Khoảng thời gian này đúng lúc là giờ cao điểm tan tầm, xe chạy chậm đến lợi hại, Tần Tư Tranh ngẩng đầu nhìn rừng xi măng rậm rạp san sát nhau, bỗng nhiên cảm giác chiếc xe chấn động nhẹ.

Tiếng thét chói tai xuyên qua cửa sổ xe truyền đến, rất nhiều người xuống xe chạy về phía trước, Diệp Ly hạ cửa kính xe xuống hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, một xe bồn chở dầu va chạm với một chiếc xe bán tải, kéo theo mấy chiếc ô tô theo sau, hình như có một đứa trẻ bị kẹt lại, không biết chừng có thể sẽ phát nổ!"

Diệp Ly hô hấp cứng lại, vừa quay đầu lại liền thấy cửa xe phía sau bị mở ra, còn chưa kịp nói chuyện Tần Tư Tranh đã chạy ra ngoài, "Tư Tranh! Trở về!"

Diệp Ly lo lắng xuống xe, vừa gọi 119 vừa đuổi theo.

Ùn tắc giao thông nghiêm trọng, rất đông người dân tụ tập đứng lại bàn tán nhưng không ai dám bước lên, khung cảnh rất hỗn loạn.

Tần Tư Tranh không thể thoát khỏi đám đông, cậu nhìn xung quanh rồi bèn nhảy lên nóc xe, chống đỡ thân xe chạy tới. Cách đó không xa, dầu trên chiếc xe bồn đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống, mùi dầu gay mũi thoang thoảng trong không khí, "tí tách", phảng phất như là đếm ngược đến thời gian tử vong.

Đứa trẻ đang gào khóc dưới gầm xe, Tần Tư Tranh đẩy đoàn người ra rồi vọt vào, nhất thời không tìm được công cụ nên cậu không thể làm gì khác hơn ngoài dùng tay không đập bể cửa kính xe, đám đông kinh ngạc ồ lên.

Tần Tư Tranh đưa được đứa trẻ ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cậu nghe thấy được một tiếng "tách tách" rất nhẹ.

Theo bản năng, cậu ném đứa nhỏ ra ngoài: "Đỡ lấy!" Chỉ trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều nổ tung.

"Tư Tranh!" Một tiếng gào đến thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, đồng thời xung kích cực lớn từ vụ nổ mạnh cùng ngọn lửa nóng bỏng nháy mắt vây quanh lấy cậu. Tần Tư Tranh đau đớn cực độ nhưng lại hoàn toàn không thể phát ra tiếng.

___

Tần Tư Tranh thở hổn hển rồi đột nhiên tỉnh dậy.

Cậu đưa tay lên xoa xoa cái đầu gần như muốn nứt toác ra của mình, cả người đầm đìa toàn mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng dữ dội khiến tim cậu đập thình thịch, tay run lên không thể kiểm soát được.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tần Tư Tranh rùng mình một cái, lắc lắc đầu, cậu khàn giọng tiếp điện thoại: "Alo"

"Alo cái gì mà alo! Cậu còn biết nhận điện thoại à! Tôi chỉ không nhìn chằm chằm cậu ba ngày mà cậu có thể làm ra tin tức lớn như vậy! Kế tiếp có phải cậu muốn lên tin tức xã hội luôn không?"

Tần Tư Tranh nghe thấy giọng nói xa lạ ở đầu dây bên kia, cậu nhíu mày rồi hỏi: "Anh là ai?"

Đối phương trầm mặc một lúc, phỏng chừng là đi xác nhận xem mình có gọi nhầm hay không, cách vài giây sau liền gầm lên: "Đừng giả vờ mất trí nhớ nữa! Cậu cùng Lục Tiện Thanh đến cùng có thù oán gì mà nhất định phải làm như thế!"

Lục Tiện Thanh?

Cái tên này cậu có ấn tượng, quãng thời gian trước cậu có đọc một quyển tiểu thuyết đam mỹ, bên trong có một nhân vật tối tăm, chán đời, ham muốn khống chế cực mạnh, cần phải tiến hành can thiệp tâm lý mới có thể miễn cưỡng bình thường, vai chính công thần kinh có tên gọi là "Lục Tiện Thanh".

Chờ một chút, cậu cùng Lục Tiện Thanh có cái gì mà thù với oán.

Tần Tư Tranh thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, hơn mười giây sau mới lấy lại được logic suy nghĩ, cậu ngáp một cái rồi nói: "Diệp ca tìm anh tới diễn kịch sao? Anh ấy còn nói anh ấy không đọc tiểu thuyết. Nói cho Lục Tiện Thanh biết tôi là nguyệt lão (?), không cần phải nói lời cảm ơn, nếu anh vẫn muốn cảm ơn thì thay anh ta gọi tôi là ba cũng được."

Người ở đầu dây bên kia hít một hơi, Tần Tư Tranh còn mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng.

"Tần Tư Tranh, cậu nói chuyện tử tế lại cho tôi!"

Tần Tư Tranh nghe thấy giọng điệu không thích hợp của đối phương, lập tức nhìn màn hình điện thoại, ghi chú hiển thị là Từ Chiêu.

Chờ chút

Từ Chiêu không phải là quản lý của "Tần Tư Tranh" trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc sao?

Tần Tư Tranh vội vàng cúp điện thoại, cậu không ngừng lật xem danh bạ, tên ở bên trong đều là tên của nhân vật trong tiểu thuyết. Hít một hơi thật sâu, cậu âm thầm bấm gọi cho số của Diệp Ly, nhưng số đó lại không tồn tại!

Tần Tư Tranh lần lượt bấm tất cả các số điện thoại mà cậu nhớ nhưng không có ngoại lê nào cả. Tất cả đều không tồn tại.

Nếu đây là một trò đùa thì mọi thứ có vẻ hơi quá chân thực rồi. Tần Tư Tranh nằm lại trên giường, chủ nghĩa duy vật dần dần sụp đổ, một ý nghĩ rất không thực từ từ xuất hiện.

Hình như... cậu đã xuyên sách?

Ý nghĩ chết tiệt này vừa mới lộ ra liền bị cậu mạnh mẽ trấn áp xuống. Làm sao có thể! Khoa học thì tìm cách đưa con người lên Sao Hải Vương để nhặt kim cương, còn cậu thì lại ở đây mê tín dị đoan, không thể, không thể nào. Cậu quyết định đi ngủ.

Tần Tư Tranh nằm mười mấy phút, buồn bực cam chịu số phận, được rồi, bản thân cậu vừa xuyên vào một quyển sách.

Cậu nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, rồi cố nhớ lại cốt truyện cũng như thiết lập nhân vật của chính mình.

Nguyên chủ Tần Tư Tranh dáng dấp tuyệt mỹ, trong giới giải trí có biệt danh là sát thủ chụp ảnh chung.

Không cẩn thận sẽ dễ dàng khiến cho người khác xấu đến mức rớt xuống đất, trong truyện hơn nửa đều đi theo con đường lấy sắc đè người, đắc tội với không ít nghệ sĩ.

Ngoài ra, vứt quà fan tặng, công khai diss fan và làm những điều tồi tệ khác, quả thực tội lỗi chồng chất.

Fan thức khuya đón máy bay lại bị hắn phớt lờ, chán ghét. Việc ném quà tặng của fan bị người khác vặch trần, hắn không những không ăn năn, ngược lại trực tiếp đăng Weibo: Những thứ đồ này chưa qua kiểm định chất lượng, nhỡ bị trúng độc thì sao? Mỹ phẩm dùng hỏng mặt bạn đền?

Không chỉ riêng gì fan, đối với nghệ sĩ hợp tác cùng hắn cũng như vậy.

Khi người dẫn chương trình khen ngợi vẻ đẹp của bạn diễn, tại thời điểm đó hắn liền ném ra một câu: "Phẫu thuật thẩm mỹ thì sao có thể không đẹp!"

Một vị ca sĩ nào đó đã đăng một bài hát mới và nhận được sự khen ngợi khắp nơi trên Internet, hắn liền trở tay chuyển phát lại lên Weibo: "Giá cả thuê kỹ thuật viên âm thanh sắp tăng trở lại rồi."

Nếu như não tàn có cấp bậc, vậy thì nguyên chủ có thể được đưa vào sách giáo khoa để làm tài liệu giảng dạy.

Trong nguyên tác, hắn thậm chí còn không sống sót nổi đến chương thứ 10 liền bị ảnh đế Lục Tiện Thanh điên cuồng vả mặt, dẫn đến phát điên. Hắn đứng trên sân thượng lấy dao kề vào cổ để uy hiếp Lục Tiện Thanh phải đi gặp hắn.

Tất nhiên là Lục Tiện Thanh không đi, hắn uy hiếp người cũng không đủ thành thục, tay trượt một phát cắt đứt động mạch chủ.

Rồi hắn chết.

Tần Tư Tranh đưa tay lên sờ sờ cổ, không đau, xem ra cốt truyện trước mắt vẫn chưa phát triển đến tình tiết cắt động mạch.

Hoàn hảo.

Tần Tư Tranh cam chịu mà mở đèn chuẩn bị rời giường. Đèn vừa bật, cơ thể cậu như muốn nứt ra ngay tại chỗ.

Khắp căn phòng dán đầy poster quảng cáo của Lục Tiện Thanh, đủ loại trang phục hiện đại và cổ trang. Bức hình gần cậu nhất là ảnh Lục Tiện Thanh mặc âu phục đứng nghiêng người, đôi mắt hơi cụp xuống như thể đang nhìn chằm chằm cậu.

Đôi mắt đen dài, đuôi mắt hơi nhướng lên, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính mỏng gọng vàng, cổ tay áo sơ mi trắng dài quá nửa ngón tay, âu phục đen phối với khuy măng sét bằng ngọc bích. Bên trong được mặc cùng màu và có dây buộc gần như không gây chú ý ở hai bên eo, pha thêm chút gợi cảm ẩn dưới vẻ ngoài tiết chế.

Điên rồi, nửa đêm đang ngủ mà bị nhìn chằm chằm thế này, mở mắt ra không sợ giật mình sao?

Tần Tư Tranh đứng dậy, vừa mới xé ra một tấm poster ánh mắt lại bị cái tủ hấp dẫn.

Trên đó để hàng chục chiếc hộp, mỗi chiếc đều được dán nhãn, thật quý giá làm sao.

Cậu vừa nhìn xuống đã gần như muốn ngất xỉu. Bên trong chứa đầy những thứ đã qua sử dụng của Lục Tiện Thanh, đạo cụ đóng phim, quần áo cũ... Các loại.

Mỗi một cái đều ghi ngày.

Tần Tư Tranh ánh mắt tối sầm lại, vươn tay cầm lên một đôi nhìn giống như nhẫn nhưng không lớn như vậy, nghi ngờ lật qua lật lại.

Ngực, khuyên ngực?

Tần Tư Tranh "ba" một tiếng đóng nắp hộp lại, lồng ngực bỗng truyền tới đau đớn vì cử động quá nhiều, cậu cúi thấp đầu xuống, híp mắt lại, vặn cổ áo, cẩn thận từng li từng tí một mở chiếc áo rụng thùng thình ra.

Một đôi khuyên treo trên hai miệng vết thương chưa lành hẳn, theo cử động của cậu run rẩy.

Aaa, đau quá.

Tần Tư Tranh trầm mặc nhìn trời, cái này, kẻ xui xẻo không phải là chính mình hay sao.

Dạo này viết tiểu thuyết có thể được hay không vậy? Bất quá "nguyên chủ Tần Tư Tranh" cùng Lục Tiện Thanh không phải là đối thủ sao? Lén lút giữ đồ cá nhân của người khác ngay trong nhà mình, thật là điên rồi!

Theo như mô tả trên hộp, cặp khuyên ngực này được làm lại từ phụ kiện khuyên tai được bán đấu giá của Lục Tiện Thanh.

Tần Tư Tranh đóng nắp hộp lại, nhìn đồ đạc trong phòng một lượt, công bằng mà nói, nếu như nơi này mà bị cơ quan chống khiêu dâm và giải quyết các vấn đề riêng tư để ý tới, chắc chắn sẽ lên đầu đề tất cả các bản tin xã hội cho mà xem.

Chuông cửa bỗng vang lên, Tần Tư Tranh cơ hồ giật bắn lên.

Cậu nhanh chóng thu dọn mấy cái hộp, xé poster nhét vào tủ, rồi hít một hơi thật sâu đi mở cửa.

Người đại diện Từ Chiêu xanh mặt đứng ở cửa, vừa nhìn thấy bộ dạng của cậu liền nổ.

"Cậu mặc quần vào!"

Tần Tư Tranh vừa cúi đầu nhìn, hai vành tai trong nháy mắt liền đỏ lên.

"Nếu em nói em không có thói quen thả rông này, anh có tin hay không?"

Từ Chiêu cười liếc cậu một cái.

Tần Tư Tranh chạy trở lại trong phòng, Từ Chiêu đi theo phía sau, tức giận nhịn không được liếc nhìn hai cái đùi bị chiếc áo sơ mi trắng không vừa vặn che lấp. Đôi chân thon thả, mắt cá chân trắng nõn như ngọc. Từ Chiêu nổi giận đùng đùng, nhìn đi chỗ khác.

"Âm thanh gì vậy?" Từ Chiêu đi tới bên sô pha, vừa nhấc gối lên, thiếu chút nữa đã xuất huyết não.

" Tần Tư Tranh!!!"

Tần Tư Tranh thăm dò: "Sao, làm sao vậy?"

Từ Chiêu chỉ đạo cụ mô phỏng cực lớn trên ghế sô pha, chậm rãi lắc đầu vì pin yếu, nhiệt tình chào hỏi hai người.

"Ở nhà cậu cứ thế này mà chơi đi!"

"Em không... có" Tần Tư Tranh biết giải thích thế nào đây, những đồ chơi này cậu có dùng đâu, là nguyên chủ làm, không có quan hệ gì với cậu.

Cậu muốn rút lại câu nói kia, làm pháo hôi cũng tốt, ít nhất không cần phải chết.

....... Thôi, đừng bận tâm.

Tần Tư Tranh cười khan một tiếng, chạy ra chộp lấy đồ chơi, kết quả còn lấy ra được vài món đồ có dây nối hình bầu dục.

....

Từ Chiêu cảm thấy chính mình sắp đột tử đến nơi rồi, vì vậy hắn nghiêng đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.

Tần Tư Tranh quay trở lại phòng ngủ và nhanh chóng thay quần áo, nhịn đau lấy xuống hai chiếc khuyên ngực lủng lẳng. Cậu định ném chúng vào thùng rác nhưng lại sợ có người nhặt được.

Giới giải trí xảy ra chuyện như vậy rất nhiều.

Cậu đành mở ngăn kéo ra, đem mấy thứ đồ chơi này kia kể cả đôi khuyên ngực đồng thời ném vào.

Từ Chiêu đợi nửa ngày, Tần Tư Tranh mới từ phòng ngủ đi ra.

Khuôn mặt đẹp đẽ được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc lúc này có phần tái nhợt, đôi mắt đan phượng(*) híp lại, giữa môi điểm thêm một hạt châu, thoạt nhìn như là ngậm viên trân châu màu hồng trong miệng.

(*) Mắt đan phượng: dáng mắt có lông mi cong dài, 2 mí rõ nét, mắt luôn ánh rõ như đang cười. (Theo thẩm mỹ viện gangwhoo)

Trên dưới trái phải, nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp đẽ, mà sao toàn làm chuyện gì đâu không! Từ Chiêu lo lắng rằng chính mình sẽ không sống được đến lúc năm mươi tuổi.

Tần Tư Tranh bị ánh mắt của hắn dọa sợ, cậu cũng sợ sẽ bị bại lộ bí mật, nên không dám tự tiện nói ra cái gì, yên lặng ở trong lòng hồi tưởng lại nội dung nguyên tác.

Đây là người duy nhất đối xử tốt với nguyên chủ, tuy rằng rất thất vọng, nhưng tại thời điểm hắn chết vẫn là người giúp hắn làm hậu sự.

Tần Tư Tranh do dự một lúc lâu, rồi ngập ngừng nói: " Cái đó...Từ ca."

"Làm sao?" Từ Chiêu tức giận nhìn cậu.

"Thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh rồi, em cam đoan sau này sẽ không như vậy."

Từ Chiêu bị ánh mắt ủy ủy khuất khuất này của cậu cùng với giọng nói thanh thanh đạm nhạt làm cho sửng sốt. Chỉ là cái ánh mắt này giống như ánh mắt sạch sẽ của hươu con, một chút cũng không kém!

Hắn lúc đó bị cái ánh mắt này lừa, liền cùng với cậu ký mười năm hợp đồng, một lòng muốn nâng cậu hồng.

Hiện tại hắn quả thực muốn quay trở lại bóp chết chính mình lúc đó!

Từ Chiêu nói chuyện đột nhiên nghẹn ngào nhưng vẫn còn lửa giận: "Cậu còn biết gọi tôi là anh? Chẳng bằng cậu cứ lấy dao đâm chết tôi đi."

Từ Chiêu liên miên cằn nhằn hơn mười phút, Tần Tư Tranh ậm ừ một lúc để bày tỏ rằng cậu đang lắng nghe, đồng thời cũng làm rõ về tiến độ hiện tại của cốt truyện.

Lục Tiện Thanh vừa giành được một giải thưởng, toàn mạng xã hội chúc mừng hắn đã thành công trong cả lĩnh vực âm nhạc và diễn xuất, nguyên chủ bỗng nhiên đăng một blog nhỏ mắng nữ chính Văn Lịch hợp tác cùng Lục Tiện Thanh là "trà xanh", "kỹ năng diễn xuất chả có gì", Lục Tiện Thanh khí tiết tuổi già khó giữ được.

Văn Lịch xuất đạo nhiều năm, cuối cùng cũng có cơ hội hợp tác cùng Lục Tiện Thanh, và giành được giải thưởng lớn đầu tiên trong đời, fan cao hứng còn chưa kịp, nghe có người diss như thế, liền trực tiếp nổ.

Những phim trước đây "Tần Tư Tranh" đóng đều bị lôi ra chế giễu, fan trực tiếp đem hắn mắng lên vị trí đầu của hot search.

Từ Chiêu bảo cậu mở weibo ra nhìn.

Tần Tư Tranh lấy điện thoại di động ra, đang nghĩ ngợi làm sao để mở khoá, cậu cũng không thể ngay cả mật khẩu điện thoại di động đều không nhớ rõ được.

May mắn thay, nguyên chủ dùng vân tay để mở khoá.

Vừa mở weibo, Tần Tư Tranh liền bị chấn động trước hàng nghìn tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là mắng nguyên chủ: Ôi trời, mày làm sao còn chưa cút ra khỏi giới giải trí, cọ nhiệt sẽ có ngày chết bất đắc kỳ tử nha.

Tần Tư Tranh sắp xếp lại dòng thời gian, nguyên chủ vốn là một tên pháo hôi phản diện dùng để cho ảnh đế vả mặt, gia tăng cảm giác phấn khích. Viết không quá nhiều và không đủ hứng thú, sẽ khiến độc giả bỏ dở văn, nên nguyên chủ cũng không sống được vài chương liền vội vàng offline.

Chủ yếu vẫn là câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ của Lục Tiện Thanh và vai chính thụ Tưởng Trăn.

Bên trong nguyên tác, Lục Tiện Thanh tuấn mỹ tới từng phân, mắt như điểm sao mày đen như mực, đôi mắt một mí mỏng như cánh hoa đào, cùng với khuôn mặt của Tần Tư Tranh không giống nhau, hắn mang một vẻ đẹp sắc bén.

Tràn ngập tính xâm lược cùng tính công kích.

Sự tối tăm chán đời bên trong cặp mắt ấy đã nắm thật chặt trái tim của fan hâm mộ điện ảnh, cam nguyện bị hắn khống chế, khiến người vì hắn mà trầm luân.

Trong sách viết, năm mười bảy tuổi Lục Tiện Thanh đã giành được cúp ảnh đế, bởi vì nhân vật hắn đóng đã ăn sâu quá mức vào lòng người cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn một tiếng Tứ ca.

Mỗi năm chỉ đóng một bộ phim, mà mỗi một bộ đều lấy được giải thưởng, đối với hắn trong lĩnh vực điện ảnh, hầu như không có gì phải hồi hộp.

Vai chính thụ Tưởng Trăn vẫn chưa gặp được Lục Tiện Thanh nhưng câu chuyện của Tần Tư Tranh đã đi được nửa chặng đường, bước tiếp theo là bị Lục Tiện Thanh vả mặt, rồi hạ tuyến một cách thảm hại.

Tần Tư Tranh vừa mới sống lại, cậu sẽ chết một lần nữa?

Tần Tư Tranh rất muốn chửi má nó, cậu còn muốn lôi tác giả ra đánh một trăm lần, cho hắn biết kết cục của việc đào mà không lấp hố.

"Khó chịu? Bắt đầu từ hôm nay cậu đem điện thoại di động giao ra, không được lên weibo nữa!" Từ Chiêu nhìn vẻ mặt khó coi của cậu, lời muốn nói ra nghẹn lại trong cổ họng.

Tần Tư Tranh lập tức tắt điện thoại di động đưa cho hắn, giống như có tai họa ẩn giấu ở bên trong điện thoại.

Từ Chiêu ngược lại sửng sốt.

Nghe lời như vậy?

Từ Chiêu nhận điện thoại di động, chuẩn bị thao thao bất tuyệt khuyên bảo Tần Tư Tranh trở về con đường đúng đắn, đừng lại muốn tìm đường chết nữa, nhưng không nghĩ tới vừa mới mở miệng liền bị cậu đánh gãy.

Thiếu niên chậm rãi duỗi ra ba ngón tay, ngửa mặt lên trời, nghiêm túc mà chân thành.

"Tôi thề, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ tránh xa Lục Tiện Thanh, chuyên tâm vào sự nghiệp."

Từ Chiêu hoài nghi mình đã nghe lầm.

"Cậu chắc chắn chứ?"

Tần Tư Tranh cực kỳ chân thành mà lặp lại: "Em xác định."

Nguyên chủ cùng Lục Tiện Thanh mâu thuẫn như vậy, nếu như bị fan của hắn biết, nguyên chủ như một đứa ngốc giấu hắn nhiều chuyện như vậy, lại còn đeo khuyên ngực, hơn nữa còn sử dụng rất nhiều đạo cụ để chơi chính mình trước poster của hắn.

Cậu thậm chí chưa cần phải cắt cổ đã bị nước miếng của fan dìm chết rồi.

Từ Chiêu vẫn không quá tin, Tần Tư Tranh lấy được cái bút xoát xoát viết xuống giấy: Trân trọng sinh mệnh, tránh xa Lục Tiện Thanh.

Cậu cầm tờ giấy để ở trước ngực, "Đến, Từ ca, chụp một bức ảnh, để em tự khích lệ chính bản thân mình."

Từ Chiêu bị cậu chọc cười, "Được rồi, y như chụp ảnh cho tù nhân vậy." Vừa nói, hắn vừa chụp ảnh bằng điện thoại di động.

Tần Tư Tranh có vẻ ngoài xinh đẹp, cậu đặc biệt hấp dẫn khi cong cong mắt để nịnh người khác.

Từ Chiêu nói: "Cậu mới mười tám tuổi, hiện tại nhận ra lỗi lầm cũng không muộn."

Nói thì nói như thế, nhưng hiện tại cậu đã bị hắc xuống đáy vực rồi.

Phim truyền hình tìm người đóng thế, chương trình thực tế thì không đi theo kịch bản, nguyên chủ đã đem tất cả các giới hạn cuối cùng có thể làm ra được đều quét qua một lần.

Tần Tư Tranh muốn giết người, tác giả có nhất thiết phải để nhân vật này đáng ghét như vậy không?

Ngay cả chính bản thân cậu còn muốn bóp chết "Tần Tư Tranh".

"Đừng buồn, chỉ cần cậu sửa đổi là vẫn có cơ hội." Từ Chiêu thấy đuôi mắt cậu đều hồng, bộ dạng như muốn khóc, nhất thời cũng mềm lòng, vỗ vỗ bờ vai an ủi cậu.

"Tôi giúp cậu phát thanh minh xin lỗi Văn Lịch sau. Cô ấy là một người tốt, cô ấy sẽ không có ác cảm với cậu đâu."

Tần Tư Tranh gật đầu.

Tần Tư Tranh thái độ khác thường, nói cái gì cũng đều gật đầu, ngoan ngoãn đến mức làm cho Từ Chiêu cảm thấy bất an, luôn có một cảm giác cậu sắp làm lên chuyện lớn gì.

"Phía tôi tiếp được lời mời từ《 Mang theo bảo bối đi du lịch 》mùa thứ hai, bên kia có hướng tìm cậu, tôi còn chưa trả lời, nếu cậu muốn đi, tôi liền nói chuyện giúp cậu."

Từ Chiêu sợ cậu đánh con của người ta, nên cũng không dám lén lút nhận.

"Còn có, cậu phải biết bọn họ tìm cậu cũng là xem ở nhiệt độ của cậu, bắt cậu xào đề tài, thời điểm đó bình luận sẽ không tốt, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng khổ sở biết không?"

Hắn nói xong, nín thở chờ đợi Tần Tư Tranh đột nhiên đổi ý nói không nhận, chuẩn bị kỹ càng cùng cậu đại chiến.

"Từ ca, em nhận."

Từ Chiêu bật khóc ngay tại chỗ, vỗ vai Tần Tư Tranh vừa nói vừa khóc: "Vậy thì cậu không được khóc lóc om sòm cũng không thể nói xấu người khác trong chương trình, đem bát quái này kia đều quên hết cho tôi! Đừng đem mình giống như blog doanh tiêu, không ai sẽ trả tiền cho cậu cả! Nếu đứa trẻ không tốt cậu cũng nhịn một chút, ngàn vạn lần không thể đánh trẻ con, cậu biết chưa?"

"Biết."

Cậu nhớ tới nội dung bên trong nguyên tác, "Tần Tư Tranh" xác thực có đánh trẻ con, rồi cứ thế mà lên hot search.

Tần Tư Tranh nhướng mày hai lần, nhìn xuống đôi tay thanh tú khác hoàn toàn với đôi bàn tay đầy sẹo và vết chai ban đầu của mình, trầm mặc.

Nếu cậu, nhà vô địch quyền anh mà ra tay.

Show tống nghệ dành cho trẻ em này sẽ trực tiếp biến thành đầu đề tin tức của ngày hôm nay.