Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 129




"…" Thẩm Niệm không nói gì, chỉ nhìn lướt qua mọi người với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy mệt mỏi. Cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi không sao, mọi người đừng lo lắng."

Cô buông hai tay đang ôm lấy đầu gối, đứng dậy: "Đi dạo lâu vậy rồi, chắc mọi người cũng mệt rồi. Mọi người gọi món trước đi, tôi ra ngoài một lát để bình tĩnh lại."

"Chị Niệm..." Tưởng Linh Linh lo lắng nhìn Thẩm Niệm, nhưng cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an: "Tôi thật sự không sao, chỉ cần một chút thời gian để bình tĩnh thôi. Các cậu gọi giúp tôi một phần mì Ý sốt thịt nhé. Nghe nói món đó ở đây rất ngon."

Nói xong, Thẩm Niệm quay người bước đi.

Tưởng Linh Linh muốn nói gì đó, nhưng Lý Nam đã kéo cô ấy lại. Cô ấy quay đầu, thấy Lý Nam lắc đầu nhẹ nhàng: "Để cô ấy bình tĩnh một chút. Bây giờ chúng ta có nói gì cũng chỉ làm phiền cô ấy thôi."

Tưởng Linh Linh đành im lặng.

Nhà hàng này thực sự được trang trí rất đẹp, với không gian vừa trong nhà vừa ngoài trời. Khu vực ngoài trời chính là nhà hàng trên không mà họ nổi tiếng, được bao quanh bởi cây xanh, hoa leo, lối đi lát sỏi và bãi cỏ, giống như một khu vườn treo giữa không trung.

Nhưng lúc này Thẩm Niệm không có tâm trạng để ngắm cảnh. Cô bước đến bên lan can.

Để ngăn ngừa trẻ con chạy nhảy gây tai nạn, nhà hàng này đã thiết kế lan can cao ngang ngực Thẩm Niệm, các khe hở giữa những thanh lan can cũng rất nhỏ và được lấp kín bằng các vật trang trí.

Thẩm Niệm dựa vào lan can, từ độ cao này có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố, nhưng vì tầng quá cao, mọi thứ phía dưới bị lớp sương mờ che phủ, mờ ảo không rõ ràng.

Cô lặng người nhìn xuống, nhưng chẳng thể nào thấy được vẻ đẹp của cảnh quan.

Trong đầu cô như đang tua lại một bộ phim, tua nhanh từng kỷ niệm giữa cô và Lục Lăng Nhụy, những kỷ niệm khi họ còn thân thiết, khi cô ấy còn sống.

[Niệm Niệm, chúng ta mua vòng tay đôi bạn thân nhé?] Lục Lăng Nhụy từng kéo cô lại, đứng trước một quầy hàng nhỏ.

[Niệm Niệm, hôm nay đừng ở bên anh trai mình, ở bên mình nhé~~~] Lục Lăng Nhụy lúc tranh giành tình cảm với anh trai Lục Lăng Xuyên.

[Niệm Niệm, chúng ta sẽ trở thành chị dâu em chồng tuyệt vời nhất!] Lục Lăng Nhụy cười tươi kéo tay cô, lắc lư đầu đầy tinh nghịch.

[Niệm Niệm~~~ mình biết lỗi rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa đâu.] Lục Lăng Nhụy cúi đầu xin lỗi với đôi mắt tròn to đầy ngây thơ.

[Niệm Niệm!]

[Niệm Niệm~~]

[Niệm Niệm…]

[……]

"Niệm Niệm!"

Bỗng nhiên, có ai đó gọi tên cô, khiến Thẩm Niệm giật mình tỉnh lại.

Trước mặt cô là nụ cười tươi rạng rỡ của Lục Lăng Nhụy, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, giống như hoa hướng dương.

Cô ấy vươn tay về phía cô, nói:

"Niệm Niệm, chúng ta cùng đi chơi đi."

Thẩm Niệm nhìn đăm đăm, lẩm bẩm: "Tiểu Nhụy..."

"Được." Cô đáp.

Hai tay cô bám vào lan can, bàn chân đã nhón lên.

Cô muốn leo qua lan can, để nắm lấy tay Lục Lăng Nhụy...

"Chị Niệm!" Một giọng nói khác cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Niệm, Tưởng Linh Linh vội vàng chạy đến và nắm chặt lấy Thẩm Niệm.

"Chị Niệm, chị đang làm gì vậy!"

Thẩm Niệm bị Tưởng Linh Linh kéo mạnh trở về hiện thực, cô nhắm mắt lại rồi mở ra, trước mặt không còn bóng dáng của Lục Lăng Nhụy nữa.

Vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, chỉ là ảo giác mà thôi…

"Chị Niệm! Chị Niệm!" Tưởng Linh Linh lo lắng đến phát khóc khi thấy Thẩm Niệm trông như mất hồn, cô ấy gọi: “Chị có nghe thấy em nói không? Chị Niệm..."

Thẩm Niệm bị lay đến chóng mặt, cô đặt tay lên vai Tưởng Linh Linh, mỉm cười bất lực: "Đừng lay nữa, chị sắp bị em làm cho chóng mặt rồi."

Thấy mắt Tưởng Linh Linh ngấn lệ, Thẩm Niệm không khỏi cảm thấy buồn cười và dịu dàng hơn. Cô vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy như một người chị lớn, giọng nói dịu dàng: "Sao lại khóc rồi?"

Tưởng Linh Linh nghẹn ngào, hít hít mũi: "Chị Niệm, vừa rồi chị định trèo qua lan can..."

Cảnh tượng cô gái nhảy lầu trong thang máy hiện lên trong đầu Tưởng Linh Linh, khiến nước mắt cô ấy lại không kìm được mà trào ra.

Cô ấy sợ.

Cô ấy sợ Thẩm Niệm cũng sẽ bước lên con đường đó.

"..." Thẩm Niệm ngẩn người: "Thật sao?"

Sau đó, cô lại mỉm cười: “Chị không để ý."

Cô định giúp Tưởng Linh Linh lau nước mắt, nhưng sau khi sờ khắp người lại không tìm thấy khăn giấy, đành phải dùng tay lau cho cô ấy.

"Lúc đầu chị chỉ muốn nhìn ngắm phong cảnh, nhưng do tầng quá cao, nhìn không rõ lắm, cộng thêm lan can cũng cao, nên chị chỉ muốn nhón chân lên thử thôi, không ngờ lại bị em hiểu lầm." Cô bất đắc dĩ giải thích.

Trên hàng mi của Tưởng Linh Linh vẫn còn vương vài giọt nước mắt, cô ấy bán tín bán nghi hỏi: "Thật chứ?"

Thẩm Niệm cười: “Chị lừa em làm gì? Chuyện đã qua nhiều năm rồi, chị không yếu đuối đến mức nhìn thấy có người nhảy lầu liền suy sụp rồi cũng đi theo chứ."

Những năm qua, ấn tượng đầu tiên của mọi người về Thẩm Niệm chính là sự kiên cường.

Cô đã quá nỗ lực, quá mạnh mẽ.

Rõ ràng chỉ là một cô gái mới 23 tuổi, nhưng trong khi những người cùng tuổi còn đang được mẹ nuông chiều, ăn vặt và xem phim mỗi ngày, thì cô đã trở thành cánh tay phải đáng tin cậy nhất của một tổng giám đốc công ty.

Thành tựu của cô, ngay cả những chàng trai lớn hơn cô mười tuổi cũng hiếm có ai vượt qua được.

Trong ký ức của mọi người, Thẩm Niệm luôn là người nỗ lực hết mình, giống như một người khổng lồ không thể đánh bại, từng bước từng bước đi cùng Lục Lăng Xuyên đến ngày hôm nay.

Chính nhờ cô và Lục Lăng Xuyên, tập đoàn Lăng Nhụy mới có được như ngày nay.

Một người có ý chí kiên cường như vậy, quả thật không thể vì một chút chuyện nhỏ mà nghĩ quẩn.

Diễn xuất của Thẩm Niệm luôn rất tốt, cô mỉm cười, trong mắt còn mang theo chút bất lực đầy cưng chiều.

Cô dịu dàng lau khô nước mắt cho Tưởng Linh Linh.

Trông cô quá đỗi bình thường, bình thường đến mức chẳng hề giống như đang nói dối.

Thấy ánh mắt chân thành của Thẩm Niệm, không giống như đang lừa dối, Tưởng Linh Linh mới lau nước mắt.

Thẩm Niệm mỉm cười: “Em tìm chij có việc gì à?"

Tưởng Linh Linh lắc đầu, lúc này cô mới nhận ra mình đã hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn hay khóc lóc, có chút xấu hổ, cúi đầu lau sạch nước mắt, giọng vẫn còn nghẹn ngào.

"Mì mà chị gọi đã được mang lên rồi, em đến gọi chị ăn cơm."

"Ừ." Thẩm Niệm quay đầu nhìn một chút phong cảnh ngoài lan can, sau đó quay lại nhìn Tưởng Linh Linh: "Đi thôi."

Thấy mắt cô ấy vẫn còn đỏ, Thẩm Niệm bất lực: "Được rồi, em mà khóc kiểu này, người ta sẽ nghĩ chị bắt nạt em đấy."

Tưởng Linh Linh lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, không còn khóc nữa, chỉ là mắt vẫn còn hơi đỏ.

Thẩm Niệm nhéo nhẹ cằm cô, cười khẩy: "Thôi nào, đi thôi."

"Ừ."

………………

Khi họ trở lại, mọi người đang vừa ăn vừa trò chuyện. Bầu không khí trước đó có chút nặng nề, để làm không khí vui vẻ hơn, có người đề xuất chơi trò chơi. Người bị chọn sẽ phải kể một câu chuyện ngớ ngẩn thời thơ ấu của mình.

Thẩm Niệm bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống, Tưởng Linh Linh ngồi cạnh cô.

Thấy họ trở lại, Lý Nam cười nói: "Bọn mình đang chơi trò chơi, cậu có muốn tham gia không?"

Thẩm Niệm mỉm cười: "Các cậu cứ chơi, mình sẽ ngồi xem trước."

"Được."

Nói xong, vòng chơi mới bắt đầu, mọi người đặt điện thoại của mình ở giữa, cùng mở một ứng dụng trò chơi. Khi ứng dụng chạy, điện thoại của ai phát sáng màu đỏ thì người đó sẽ là người may mắn bị chọn.

Đây là trò chơi nhỏ mà họ tự nghĩ ra.

Ánh sáng đỏ lần lượt lóe qua từng chiếc điện thoại của mọi người, cuối cùng dừng lại trên điện thoại của Lý Nam.