Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi

Chương 14: Điều này không có trong hợp đồng sao?




Sắc mặt của Linh Lan tối sầm lại, một năm trước Trần Bảo Quốc cũng mang mùi nước hoa này về nhà, rõ ràng là một mùi hương rất dễ ngửi nhưng cô chỉ muốn buồn nôn.

Linh Lan lùi về sau vài bước, trên mặt không giấu được sự ghét bỏ, đột nhiên cô nghĩ có khi nào người đàn ông này đã ăn nằm với cô ta trước khi về nhà hay không?

- Ọe…

Linh Lan nghiêng mặt sang một bên làm động tác nôn mửa, Đình Nam trợn mắt quát:

- Cô làm gì vậy hả? Đừng nói với tôi là cô…

Chẳng lẽ cô dính bầu rồi?

- Không đời nào!

Linh Lan cắt ngang lời anh định nói.

- Vừa rồi do tôi ăn quá no nên hơi bị đầy bụng thôi, tôi uống thuốc rồi.

Đình Nam nheo mắt nhìn cô như đang thăm dò xem cô có đang nói dối hay không.

- Tốt nhất nên vậy, cô nên biết thân phận của mình.

Linh Lan hít một hơi thật sâu rồi đáp:

- Tôi không chỉ biết thân phận mà còn nghĩ cho con của mình nữa, tôi sẽ không để nó làm con của anh đâu.

Lúc nói chuyện Linh Lan nhìn thẳng vào mắt của Đình Nam, anh nhận ra cô thật sự rất quyết tâm khi thốt ra những lời này, không hiểu tại sao anh chợt cảm thấy hơi tự ái, chẳng lẽ làm con của anh khiến đứa bé mất mặt lắm hay sao mà cô lại phản ứng thái quá như vậy chứ?

- Đừng có đứng đây nói chuyện tầm phào nữa, ai cho cô lôi mấy thứ này về nhà tôi?

Đình Nam chỉ vào cây đàn dương cầm trong phòng khách, đây là ngày đầu tiên trong nhà anh có thêm người lạ khiến anh luôn có cảm giác khác lạ nhưng lại không biết khác ở chỗ nào, hình như ấm cúng hơn thì phải.

Đình Nam vội lắc đầu giũ bỏ suy nghĩ viển vông kia ra khỏi não, chắc là gần đây anh bận quá nên sinh ra ảo giác mà thôi.

Linh Lan bẻ ngón tay đáp:

- Nếu anh không thích thì ngày mai tôi sẽ chuyển cây đàn vào phòng của tôi, khuất mắt rồi chắc anh sẽ không khó chịu nữa.

Đình Nam nhăn mặt, không phải anh khó khăn không cho cô mua đồ, chỉ là anh muốn cảnh cáo cô không được tùy tiện quyết định chuyện trong căn nhà này thôi.

- Thôi, cô tưởng phòng cô to lắm sao? Đừng lắm chuyện nữa, theo tôi lên phòng.

Dứt câu anh kéo cô lại gần, bàn tay to lớn bóp chặt bờ mông căng tròn của cô, cách một lớp áo ngủ bằng lụa, cảm xúc trơn mịn khiến vật nam tính của anh bắt đầu ngóc đầu dậy.

- Khoan đã, tôi có nấu chè hạt sen táo đỏ, anh ăn một chén đi để tôi dọn.

Linh Lan đẩy Đình Nam ra, hôm nay Chí Hòa bị đau bao tử, cô nấu một nồi chè hạt sen táo đỏ cho thằng bé ăn, còn dư một ít cô định ăn nhưng do không hảo ngọt nên vẫn còn để trong nồi, bây giờ nếu anh xử lý giúp cô thì tốt biết mấy.

Không đợi Đình Nam từ chối, Linh Lan đã nhanh tay đi vào nhà bếp hâm nóng chè lại rồi múc ra đặt trước mặt anh.

Nhìn chén chè nóng hổi trước mặt, Đình Nam hơi thất thần, mấy hôm nay dạ dày anh không tốt, đến bây giờ vẫn còn hơi đau âm ỉ, ngay cả Á Hân cũng không nhìn ra, tại sao cô lại biết?

Đình Nam nhìn cô, lạnh giọng nói:

- Nhiệm vụ của cô là dạng chân khi tôi muốn, đừng làm mấy trò vô bổ này lấy lòng tôi.

Linh Lan chớp chớp mắt đáp:

- Tôi lấy lòng anh bao giờ? Tôi nấu dư nên muốn anh ăn thôi, anh không ăn thì đưa tôi.

Nói xong cô giơ tay ra định bưng chén chè đi thì bị anh cản lại, anh cầm muỗng lên múc một ít chè bỏ vào miệng, vị ngọt dịu lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi.

- Đây là chè cô nấu thật à? Không phải đi mua ở bên ngoài rồi tự nhận mình nấu để tôi có ấn tượng tốt đó chứ?

Linh Lan bẹp môi, cô thật sự cạn lời với độ ảo tưởng của người đàn ông này rồi, tại sao cứ nghĩ cô lấy lòng anh vậy?

- Tùy anh nghĩ gì, à mà trưa mai anh có về không? Tôi nấu cơm luôn cả phần anh nhé.

Đình Nam đanh mặt nói:

- Còn nói không có ý đồ lấy lòng tôi?

Linh Lan không hiểu sao anh luôn tức giận với mình, cô đã làm gì đâu?

Một lúc sau dường như nghĩ tới gì đó, cô hỏi:

- Chẳng lẽ trong hợp đồng tình nhân không có điều khoản tôi phải nấu cơm cho anh sao?

Lúc còn ở làm tình nhân của thần Rabanut, bữa ăn của ngài ấy đều do cô nấu, cô còn tưởng nhiệm vụ của mình khi được anh bao nuôi cũng vậy chứ?

Đình Nam thoáng ngẩn người, nhìn đôi mắt mở to có vẻ ngạc nhiên của cô thì dường như cô không biết thật.

Anh muốn nói cô chỉ cần làm thằng nhỏ của anh thỏa mãn là được, nhưng vị ngọt của chè hạt sen vẫn lưu trong khoang miệng, bụng của anh cũng thoải mái hơn nhiều khiến lời vừa định thốt ra bị anh nuốt ngược vào cổ họng..

- Khụ… Trong hợp đồng… có điều khoản đó, được rồi, nếu ngày mai tôi muốn về nhà ăn cơm sẽ gọi điện cho cô.

Linh Lan gật đầu, nghĩ một lúc lại bổ sung:

- Tôi sẽ tự mình làm một vài thứ, nếu không có trong hợp đồng hoặc khiến anh không vui thì cứ nói, tôi sẽ không làm nữa.

Đình Nam dùng hơi mũi “ừm” một tiếng rồi cúi đầu ăn hết chén chè, Linh Lan giúp anh rửa sạch chén muỗng, nhìn cô bận rộn anh lại cảm thấy bình yên đến lạ.

- Xong rồi, chúng ta lên phòng thôi. - Linh Lan nói.

Đình Nam hừ một tiếng.

- Gấp đến vậy à? Đúng là lẳng lơ mà.

Dứt câu anh đè cô ra sô pha rồi úp mặt vào đôi gò bồng của cô, bàn tay luồng xuống váy, ngón tay khuấy đảo vách thịt bên trong.

Lần này anh dịu dàng hơn những lần trước rất nhiều, có lẽ là vì nể tình chén chè hạt sen vừa nãy, đêm nay cả anh và cô đều vô cùng thỏa mãn.

Sáng hôm sau.

- Hưm hứm hưm… là la la…

Hiếm khi Đình Nam ngủ một giấc thẳng không mộng mị như hôm nay, anh bị đánh thức bởi tiếng hát ngâm nga của Linh Lan.

- Cô đang làm gì vậy?

Đình Nam ngồi trên giường nhìn Linh Lan đang khom lưng ủi quần áo, anh nhận ra đó là chiếc áo sơ mi của anh.

Linh Lan nghe tiếng quay lại nở một nụ cười rạng rỡ với anh rồi nói:

- Anh dậy rồi thì đi đánh răng đi, tôi nấu bữa sáng ở dưới lầu rồi đó.

Còn nấu cả bữa sáng?

Đình Nam chăm chú soi mói nét mặt của Linh Lan, nhưng cô không hề quan tâm tới anh mà chỉ tập trung làm công việc trong tay, cô sẽ ở trong căn biệt thự này suốt một năm nên nó hiển nhiên là nhà của cô, dù trải qua bao lâu đi nữa, sở thích của cô vẫn luôn là chăm chút cho tổ ấm của mình.

Không vì người đàn ông nào cả, chỉ vì đây là niềm vui của cô mà thôi.

Đình Nam bước xuống giường vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, bữa sáng này cũng rất hợp khẩu vị của anh, nhưng anh lại không hề vui, bởi vì cô quá biết nắm bắt hứng thú của anh khiến anh cảm thấy bản thân đang bị khống chế.

- Để tôi chỉnh cà vạt giúp anh.

Thấy Đình Nam đã mặc đồ đi làm xong, Linh Lan giúp anh chỉnh trang lại, từng nếp gấp vô cùng đúng chỗ, trông anh hôm nay tươm tất hơn mọi khi rất nhiều.

Đình Nam ngắm nghía mình trong gương, trong lòng thầm nghĩ làm tình nhân cũng có thể chuyên nghiệp đến vậy sao?