Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!!

Chương 33: 33: Hoá Ra Chỉ Là Người Thay Thế




Du Nhiên nhìn người trong nhà đưa ông Doãn đi khỏi, đôi mắt cô cũng không thể kìm nén nổi cảm xúc hiện tại mà nước mắt cứ tiếp tục rơi.



Tiểu Văn đi đến gần muốn an ủi cô nhưng khi thấy Du Nhiên như vậy cô nàng lại không đủ can đảm để tiến lên phía trước được nữa.



Đúng lúc này, cô nàng bất ngờ hướng mắt lên phía chùm đèn trần đang lung lay ở trên đầu, Tiểu Văn liền hét lớn muốn cô chạy ngay ra khỏi đó.



Ánh mắt Du Nhiên hướng lên phía trên nhìn chằm chằm chùm đèn đang chuẩn bị rơi xuống, cô bất an chưa kịp phản ứng thì bỗng ở đâu xuất hiện bóng dáng một người đàn ông đứng ra đỡ hộ cô.



Cảnh tượng hiện tại chính là máu đã nhuộm đỏ một mảng thảm đỏ nhưng đó không phải là máu của Du Nhiên mà chính là máu của chàng trai kia - Mạc Phong.



Anh ta may mắn chạy ra kịp đỡ cô nên chỉ bị thương ở cánh tay.



_ Du Nhiên, cậu có bị thương ở đâu không? Sao tự dưng nhiều máu quá vậy?

_ Tớ không sao… may là cs vị này… Du Nhiên hướng ánh mắt cảm kích đến người đối diện nhưng ngay lúc đó, cô lại nhận ra người đàn ông mình đã gặp ở phòng họp hôm đó.



_ Là anh à!

_ Lại gặp nhau rồi!

Cánh tay của Mạc Phong bất giác nhói lên từng hồi, Du Nhiên quả thực rất áy náy nếu như không phải vì cô thì anh ta cũng sẽ không bị thương như vậy.



_ Chỉ là vết thương nhẹ thôi!

_ Gì mà vết thương nhẹ chứ? Quần áo cảu anh bị rách hết rồi, lại còn bị chảy nhiều máu như vậy chắc chắn vết thương rất sâu rồi.



Tiểu Văn cậu có thẻ mang hộp sơ cứu đến đây giúp mình không?

Du Nhiên cẩn thận băng bó vết thương cho Mạc Phong, chỉ sợ anh đau nên cô rất nhẹ nhàng.



_ Có lẽ sẽ hơi đau một chút, anh chịu khó nhé!

_ Ban nãy tôi chưa giới thiệu.



Tôi là Mạc Phong, là bạn nối khố của Doãn Đình Nghiêm, vốn định chờ hôn lễ hoàn thành xong mới chào hỏi cô ai ngờ… lại xảy ra chuyện như vậy.





Ánh mắt Du Nhiên đượm buồn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nước mắt đang trực rơi nơi khoé mắt, cô ngẩng đầu lên dò hỏi Mạc Phong:

_ Vậy… anh biết Đình Nghiêm đi đâu không? Tôi phát hiện ra từ trước đến nay hình như tôi vẫn chưa hiểu rõ anh ấy.



Kết cục dẫn đến hôn nhân quá sớm có phải sẽ như vậy không?

_ Tôi… Mạc Phong ấp úng, anh ta không thể nói là Đình Nghiêm đi đến bên Nhi Nhi được.



_ Anh biết Đình Nghiêm ở đâu đúng không? Anh có thể nói cho tôi biết được không? Du Nhiên hốt hoảng níu kéo tay Mạc Phong.



_ Đình Nghiêm… có lẽ cậu ấy đã đi tìm “cô ấy” rồi.



Cho nên mới hoảng loạn như vậy…

Du Nhiên rất tò mò về người con gái mang danh “cô ấy” mà Mạc Phong nhắc đến.



Anh ta thấy gương mặt thăm dò cũng ngỡ ngàng của cô, liền lảng tránh:

_ Cảm ơn cô Lục đã băng bó vết thương cho tôi.



Tôi không làm phiền cô nữa.



Xin phép cô Lục tôi đi trước.



_ Được.



Cũng cảm ơn đã đã cứu tôi.



Bước ra khỏi cánh cửa gỗ kia, Mạc Phong mặc cho vết thương còn đau rát, tuyệt tình vứt miếng băng gạc thẫm đẫm máu xuống đất mà bước đi.



Buổi tối, Du Nhiên tranh thủ thời gian đến thăm bố Doãn đang ở trong bệnh viện.



Cô lo lắng không biết hiện tại bố như nào rồi.





_ Chào cô, xin hỏi phòng bệnh nhân số 24 ở đâu vậy?

_ Cô đi thẳng rồi nhìn sang bên tay trái là đến.



Đang đi thì bỗng nhiên cô bắt gặp Doãn Đình Nghiêm đi ra từ một phòng bệnh, cô cứ tưởng anh biết bố nhập viện, nên vào thăm ai ngờ sự xuất hiện của người phía sau làm cô tỉnh ngộ.



_ Anh cũng tới thăm bố ư? Bố sao rồi.



Bất chợt cánh cửa phòng bệnh bật mở, người con gái xuất hiện cất chất giọng “ngọt ngào” gọi hai tiếng “Đình Nghiêm” khiến Du Nhiên bất ngờ.



_ Đình Nghiêm, anh mang cháo tới sao? Em đói quá!

Lúc này, Du Nhiên mới nhìn rõ gương mặt này.



Làm sao lại có thể giống cô đến như vậy cơ chứ? Cuối cùng cô cũng đã biết lí do tại sao Doãn Đình Nghiêm lại ghét cay ghét đắng thân phận vợ chưa cưới của cô đến vậy, lúc chưa biết thân phận “vợ chưa cưới” của mình lại đối xử khác biệt như vậy hoá ra trong mắt Doãn Đình Nghiêm, cô chỉ là người thay thế ngừoi con gái anh yêu sâu đậm thôi sao?

_ Đình Nghiêm… Cô cất giọng nhỏ nhí gọi anh.



_ Đình Nghiêm, cô ấy là ai vậy? Cô ấy giống em quá!

Du Nhiên lúc này không thể suy nghĩ được gì nữa, cô quay người chạy đi ra khỏi bệnh viện mặc cho Doãn Đình Nghiêm cố gắng gọi với đằng sau.



Cô gái kia một mực muốn níu kéo anh ở lại với mình nhưng khoảng không trước mắt khiến cô ta thất vọng.




Du Nhiên cứ chạy, chạy mãi chạy mãi mà không để ý đằng trước nên bị đâm vào xe đẩy của một y tá nào đó khiến cô bị thương tích khá nặng.



Du Nhiên đã nghe thấy tiếng Doãn Đình Nghiêm từ xa nhưng cô không muốn đứng lại, đứng lại để làm gì để nghe lời nguỵ biện của anh à.



Cô không có can đảm đó.



Cô vẫn cố nhấc người lên khập khiễng bước ra ngoài.



Doãn Đình Nghiêm đã chậm một bước, suýt chút nữa là bắt kịp được cô rồi.





Nhưng cái anh để ý là vết máu đang chảy dưới nền đất lạnh, anh cảm nhận được Du Nhiên đã bị thương, tâm trạng anh bất ổn không thôi.



Du Nhiên thất thểu bước ra khỏi cổng bệnh viện, cô nghĩ lại lời nói của cô gái ban nãy bỗng nhớ lại tất cả những việc mà trước kia Doãn Đình Nghiêm đã làm cho mình.



Cô giờ mới nhận ra bản thân mình thật ngu ngốc khi lại sa ngã vào chiếc lưới tình yêu chết tiệt này.



Đang ngồi thất thần thì Du Nhiên nghe thấy có ai đó gọi mình thì ra là Mạc Phong.



Mạc Phong phát hiện ra Du Nhiên bị thương ngỏ ý muốn đưa cô đi băng bó nhưng cô lại từ chối.



_ Cô Lục, sao lại bị thương nặng như vậy? Cô nên đi băng bó mới phải chú sao lại ngồi đây thất thần vậy?

_ Tôi không sao.



Chỉ là vết thương ngoài da thôi.



Cảm ơn anh đã quan tâm!


_ Cho dù thế nào thì cũng nên chăm sóc tốt cho bản thân mình chứ, tôi đưa cô đi băng bó!

_ Anh Mạc, thả tôi xuống đi..



tôi có thể tự đi được…

_ Đầu gối cô đang bị thương nặng như vậy thì sao mà đi được… cô ngoan ngoãn chút đi! Đừng cố tỏ ra là mình mạnh mẽ nữa.



Vào đến phòng khám, Du Nhiên lúc này mới thấy nhức nhối do vết thương gây ra… chính vì y tá phải nhặt mảnh thuỷ tinh mắc ở tay và đầu gối của cô nên nhắc nhở cô chịu đựng một chút.



Sau khi xử lí xong, cô không quên quay sang Mạc Phong cảm ơn anh lần nữa.



_ Cảm ơn anh đã đưa tôi đi băng bó, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!

_ Cô Lục không cần phải khách sáo nhue vậy, dù sao cô cũng là vợ sắp cưới của Đình Nghiêm, tôi lại bạn từ nhỏ của cậu ấy, nói thế nào cũng nên chăm sóc cô cẩn thận một chút.




Một lúc sau, Doãn Đình Nghiêm đột nhiên xông vào phòng, quan tâm hỏi han Du Nhiên, anh thật tâm muốn giải thích mọi chuyện với cô nhưng cô lại không cho anh cơ hội đó.



Mạc Phong sau khi đưa thuốc của Du Nhiên cho Doãn Đình Nghiêm cũng thản nhiên tiễn hai người ra ngoài cổng bệnh viện về Doãn gia.



Sau khi Mạc Phong tiễn hai người đó vào xe, chiếc xe cũng biến mất hút trong màn đêm.





Đằng sau anh ta xuất hiện một giọng nói với câu hỏi bâng quơ không ai khác chính là Tô Nhi - người con gái Doãn Đình Nghiêm bỏ cả hôn lễ để đi tìm.



_ Cô ấy chính là người con gái sẽ kết hôn với Đình Nghiêm phải không? Mạc Phong, nói cho em biết đi, là cô ấy đúng không?

_ Đúng vậy, cô ấy là Lục Du Nhiên, vợ sắp cưới mà bác Doãn sắp xếp cho Đình Nghiêm, hôm nay là ngày cưới của họ, Đình Nghiêm nghe tin em về liền bỏ Lục Du Nhiên mà chạy đến đây với em.



Nghe xong câu nói chắc nịch của Mạc Phong, Tô Nhi lảo đảo đứng không vững mang vẻ mặt đáng thương hướng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Mạc Phong.



_ Tại sao? Sao Đình Nghiêm có thể kết hôn… rõ ràng anh ấy nói sẽ đợi em mà… em mới đi có 3 năm sao anh ấy lại có thể thay lòng đổi dạ như vậy chứ…

_ Tô Nhi, em đừng sợ.



Anh sẽ bảo vệ em.



Em muốn nói với em, ba năm trước anh đã thích em rồi… sau này em cho phép anh chăm sóc em có được không?

Mạc Phong ôm chặt Tô Nhi trong lòng mà thổ lộ tấm chân tình của mình cho cô ta biết.



Nhưng nhận lại cũng chỉ là ánh mắt cự tuyệt né tránh của cô ta khiến anh vô cùng thất vọng, hiện giờ trong lòng của Tô Nhi chỉ có Đình Nghiêm mà thôi.



Mạc Phong biết tâm tình của Tô Nhi dành cho Đình Nghiêm nên nhanh chóng dịu dàng nhìn cô ta mà an ủi.



_ Tô Nhi, không sao.



Anh biết em vẫn luôn thích Đình Nghiêm, em đừng để tâm lời anh nói, anh không muốn gây thêm phiền phức gì cho em nữa đâu.



Em yên tâm đi.



_ Mạc Phong, chúng ta còn có thể như trước đây không?

_ Được chứ, anh sẽ luôn là người đứng sau bảo vệ em bất cứ lúc nào.



_ Anh có thể giúp em một chuyện được không?

_ Được chứ… em cứ nói đi.



Bất cứ chuyện gì anh cũng có thể giúp em..