Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu

Chương 67: Tình yêu chân thành (14)




"Madam, đây là tất cả video trước buổi tuyên truyền, còn những thứ này là chương trình của buổi hoạt động." Trước giờ tan ca nhóm người Lương Diệc vừa kịp quay lại tổ trọng án.

Lúc đó Giản Mạc cũng đã bước ra khỏi độc dược mang tên Mộc Hi Lương, vùi đầu chuyên tâm làm việc.

"Ừ, Lương Diệc mở video lên xem thử một chút."

"Dạ, Madam."

Lương Diệc bỏ CD vào máy vi tính, đám người cũng vây lại trước cái bàn làm việc nho nhỏ của Giản Mạc quan sát băng ghi hình.

Nội dung bên trong khá đơn giản, phần nhiều là âm thanh huyên náo, còn có tiếng kêu gào của người hâm mộ, có lẽ là vì những video này đều được lấy từ chỗ fan hâm mộ.

Trước khi bắt đầu buổi tuyên truyền, người bên ban tổ chức đang chỉnh sửa lại dụng cụ biểu diễn, điều chỉnh âm thanh ánh sáng ở sân khấu, nhân viên ai ai cũng bận rộn làm việc. Đến lúc bắt đầu buổi tuyên truyền, đầu tiên là người dẫn chương trình xuất hiện, sau đó là đạo diễn, cuối cùng là dàn diễn viên. Thứ tự xuất hiện của dàn diễn viên cũng không giống, trước tiên là Tô Thiển Miên diễn vai Mạch Tư, nói chuyện đôi câu với người dẫn chương trình, sau đó liền đến ngồi xuống chiếc ghế mà ban tổ chức đã bố trí. Sau đó là Thần Tử Tiêu diễn vai Tiểu Thu và Hạ Ngữ Mạch diễn vai Tiểu Úc.

"Dừng ở đoạn này một lát." Giản Mạc chợt lên tiếng, Lương Diệc mau chóng ấn xuống nút tạm dừng.

"Ừm, tua lại một chút."

"Tốt lắm, dừng ở đây."

Lương Diệc nghe theo lời của Giản Mạc, tua video lại một chút, cho đến khi Giản Mạc nói dừng thì mới dừng. Hình ảnh trên màn hình là lúc hai diễn viên chính Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu ra sân khấu, máy quay vừa vặn quay được phản ứng của người đã lên sân khấu trước đó, Tô Thiển Miên.

Đúng, chính là phản ứng của Tô Thiển Miên, phản ứng này thật quá kì lạ, cho dù che giấu khá kĩ nhưng vẫn có thể nhìn ra sự ghen tị trong mắt của cô ta.

"Ghen tị trong mắt Tô Thiển Miên là vì cái gì? Thần Tử Tiêu hay Hạ Ngữ Mạch?" Nếu không vô cùng cẩn thận quan sát thì đúng là không phát hiện được điểm này, Tiêu Tiêu chỉ nhìn vẻ đẹp đôi của Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu nên không có chú ý đến chi tiết này.

Thật ra thì nếu không phải Giản Mạc cẩn thận quan sát thì có lẽ sẽ không có phát hiện gì.

"Có lẽ là vì vị trí nhân vật chính đi?" Các minh tinh đều có chút tranh đấu trong bóng tối, vì bộ phim, vì vị trí nhân vật chính, bọn họ sẽ hục hặc tranh đoạt với nhau.

Hiện nay Hạ Ngữ Mạch được coi là một ngôi sao sáng giá, Thần Tử Tiêu cũng không kém, hai người này sẽ không đến nổi vì một bộ phim mà nảy sinh tâm cơ gì, dù sao cũng còn rất nhiều kịch bản đang chờ bọn họ lựa chọn, nhưng Tô Thiển Miên thì sao? Tư Hàn nhìn ánh mắt này của Tô Thiển Miên, có chút suy nghĩ nói ra ý kiến của mình.

Thành thật mà nói, đối với chuyện trong giới giải trí, Tư Hàn rất ít khi để ý đến, thỉnh thoảng có vài người bạn lải nhải bên tai cô chuyện ngôi sao nào đang nổi. Ví dụ như vụ án này, Tư Hàn biết đến Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu hoàn toàn là công lao của Tiêu Tiêu, cho nên đối với Tô Thiển Miên, có thể nói là chả biết chút lai lịch nào.

"Tiêu Tử, chuyện bát quái của làng giải trí thì cô quen thuộc nhất mà, Tô Thiển Miên này cô hiểu được bao nhiêu?"

Không có cách nào khác, Tư Hàn hỏi như vậy thật sự là vì trong tổ trọng án này ngoài Tiêu Tiêu ra thì không còn ai hiểu biết nhiều về chuyện tai quái trong giới giải trí.

"Cô nói người này hả, aiz.... Thực ra thì cũng không coi là biết nhiều, tất cả thông tin đều là những tin đồn nhàm chán trên mạng thôi. Tỷ như lúc mới xuất đạo thì qua lại với diễn viên nào, đạo diễn nào, còn có mấy loại scandal qua lại với anh chàng nhà giàu đẹp trai nào đó, chẳng qua những chuyện này nếu so với kĩ năng diễn xuất của cô ta thì đều không đáng nhắc đến. Những diễn viên và đạo diễn từng hợp tác với cô ta đều nói kĩ năng diễn xuất của cô ta không tệ, thuộc phái diễn viên thực lực. Chỉ là hình như cô ta chưa đến thời kì bạo hồng mà thôi. Ghê tởm nhất là, một vài người hâm mộ đồn đoán cô ta thích Hạ Ngữ Mạch mới ghét chứ. Hạ Ngữ Mạch đã có Thần Tử Tiêu, chỉ có Thần Tử Tiêu mới xứng đôi với Hạ Ngữ Mạch nhất nha, cho dù hai người này đều rất lạnh lùng. Thế nhưng đấy là khí chất a~..."

Tiêu Tiêu nhún nhún vai kể lại chuyện của Tô Thiển Miên, ban đầu thì còn ăn nói bình thường, đúng kiểu lời tham khảo cho đám người Giản Mạc, nhưng đến đoạn sau thì trên mặt tất cả mọi người đều nổi hắc tuyến....

Đây là đang phá án thật hả, vụ án này dính dáng đến hai minh tinh mà cô thích nhất đó, một trong hai người đó đã bị hại chết được không, thật là....

"Nói cách khác, Tô Thiển Miên này có điểm khả nghi?" Đại Vĩ nghe mọi người giải thích xong thì hỏi.

"Khả nghi hay không thì cậu cần phải đi điều tra. Còn Tiêu Tiêu, thu hồi vẻ mặt bát quái của em đi, hai người họ đúng thật là một đôi." Giản Mạc có chút không thích trạng thái này của Tiêu Tiêu, buông lời cảnh cáo.

"Cái gì?!!! Madam chị không nói giỡn đó chứ?" Tiêu Tiêu cả kinh hét lên, những người còn lại cũng nhìn Giản Mạc.

Hai người họ thật là một đôi? Sao Madam biết được?

"Tôi nhìn giống như đang nói giỡn hả?" Giản Mạc lạnh lùng nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người.

"Vậy thì làm sao bây giờ đây, nhất định lúc này Thần Tử Tiêu rất thương tâm, rất khó chịu." Tốc độ thay đổi sắc mặt của Tiêu Tiêu cũng nhanh vô cùng, có lẽ là vì tín nhiệm Giản Mạc theo bản năng, đối với lời của Giản Mạc thì ban đầu là kinh ngạc nghi ngờ, sau đó là bình tĩnh đón nhận. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện trước đây còn YY hai người ở chung với nhau, bây giờ xảy ra chuyện thế này thì liền không tiếp thụ nổi.

Tiêu Tiêu còn nhớ bộ dạng thất thần khi đó của Thần Tử Tiêu, thương tâm như vậy, thân ảnh cô độc như vậy, làm thế nào để tiếp nhận người mình thích nhất đã ra đi, làm sao thoát khỏi thống khổ đó? Có lẽ ngay cả bây giờ cũng không thể thoát khỏi.

Lương Diệc: ".........."

Đại Vĩ trắng mắt liếc nhìn Tiêu Tiêu, lắc đầu không nói.

Tư Hàn rất bình tĩnh nhìn Tiêu Tiêu một cái, sau đó tiếp tục xem video.

Còn Giản Mạc thì sao, lúc nhìn Tiêu Tiêu thì cau mày một chút, xem ra cần phải tăng cường dạy bảo thêm mới được.

"Lương Diệc, tiếp tục."

Nội dung tiếp theo của video cũng giống như video buổi tuyên truyền được xem hôm trước, chẳng qua video mà nhóm Lương Diệc đem về dài hơn cái mà Giản Mạc xem trước đó mà thôi.

"Không có video quay phòng nghỉ ở phía sau hậu trường sao?" Giản Mạc hỏi.

"Không có, ban tổ chức cấm kí giả đến hậu trường để phỏng vấn, cho nên tình hình ở đó chỉ có thể dựa theo lời khai của nhân viên công tác mà thôi." Lương Diệc trả lời.

"À, đúng rồi, đúng ra thì hôm đó người của ban tổ chức có sắp xếp vài tiết mục, chỉ là vì chuyện của Hạ Ngữ Mạch mà bị hủy bỏ, đây là nội dung của chương trình hôm đó." Lương Diệc đem bảng nội dung chương trình đưa cho Giản Mạc.

Thật ra tiết mục mà ban tổ chức sắp xếp cũng rất đơn giản, lần này chủ yếu là tuyên truyền cho phim "Yêu em, không liên quan đến giới tính", cho nên phần lớn nội dung bên trong đều liên quan đến tình tiết trong phim. Mở màn là một vài câu hỏi làm nóng người, sau đó mới là những tiết mục quan trọng.

Tỷ như, có hoạt động muốn hai diễn viên chính nhảy một điệu Waltz, cái này mô phỏng theo tình tiết ở trong phim. Rồi tỷ như, vì gia tăng sự ủng hộ của fan hâm mộ với minh tinh mà sắp xếp một vài tiết mục nhỏ giao lưu giữa minh tinh và fan. Sau đó thì để cho ba diễn viên diễn một đoạn kịch tình cảm.

"Lúc Hạ Ngữ Mạch bị ngộ hại, chính là lúc hai người họ phải tham gia tiết mục nhảy Waltz." Giản Mạc nhìn bảng nội dung chương trình, tại sao lại giết Hạ Ngữ Mạch ngay lúc bắt đầu tiết mục này chứ.

"Có phải hung thủ không muốn nhìn thấy hai người họ khiêu vũ với nhau không nhỉ?" Rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng khôi phục chút lí trí, chuyên tâm bàn bạc vụ án với mọi người.

"Chẳng lẽ là giết người vì tình?" Đại Vĩ dựa theo lời của Tiêu Tiêu mà suy đoán.

"Tôi thấy chắc là không phải, bên Pháp chứng nói trong cafe của Hạ Ngữ Mạch phát hiện thấy thành phần của thuốc giãn cơ, mà theo lời của Thần Tử Tiêu, tim của Hạ Ngữ Mạch không tốt, nếu cô ấy đã uống phải thuốc này thì tại sao không chết ngay tại chỗ?"

"Tư Hàn, cô nói cũng không sai. Chẳng qua có phải là hung thủ cố ý giảm bớt liều lượng thuốc, vừa vặn lúc Hạ Ngữ Mạch lên sân khấu không bao lâu thì liền phát bệnh?" Lương Diệc trầm tư nói, theo anh biết thì thuốc giãn cơ này là nhát dao trí mạng với người mắc bệnh tim, liều lượng nhiều hay ít sẽ có phản ứng khác nhau, thật sự là do tên hung thủ này khống chế quá tốt sao?

"Vậy chúng ta tạm thời suy đoán Hạ Ngữ Mạch chỉ uống phải một lượng thuốc rất ít, mà liều lượng này vừa đủ khiến cho Hạ Ngữ Mạch vừa lên sân khấu không bao lâu thì sẽ phát bệnh. Muốn nắm chắc chuyện này thì hung thủ phải hiểu rõ Hạ Ngữ Mạch, hơn nữa, tại sao hung thủ có thể biết được Hạ Ngữ Mạch có uống cafe hay không? Trợ lý của cô ấy có nói qua Hạ Ngữ Mạch chỉ thích ở một mình trong phòng nghỉ, lúc trợ lý mang cafe vào thì làm sao biết được Hạ Ngữ Mạch có uống nó hay không? Chuyện này tôi nghĩ có chút khó nắm chắc. Trừ phi là người gần gũi, nếu không thì sẽ không biết được." Giản Mạc tỉ mỉ phân tích những vấn đề này, phải biết rằng thuốc giãn cơ không giống như kali xyanua, hiệu quả của kali xyanua rất nhanh, tốc độ tử vong cũng nhanh.

Người dùng loại thuốc này tất phải là người cực kì hiểu Hạ Ngữ Mạch, biết được tình trạng sức khỏe của nàng, biết được rất nhiều thói quen của nàng.

Giản Mạc phân tích theo tính cách cũng như sự cẩn thận trong giao tiếp của Hạ Ngữ Mạch, ngoại trừ cha mẹ của Hạ Ngữ Mạch thì người hiểu nàng nhất có lẽ chỉ có Thần Tử Tiêu, trợ lý và người đại diện. Ngoại trừ ba người này, Giản Mạc thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể hiểu rõ Hạ Ngữ Mạch như vậy.

Thần Tử Tiêu, tận mắt Giản Mạc đã nhìn thấy thâm tình và khổ sở của cô, ở phương diện lý trí Giản Mạc xem Thần Tử Tiêu là kẻ tình nghi, về tình cảm thì cho là không phải, cho nên Giản Mạc đem Thần Tử Tiêu đặt ở cuối cùng trong danh sách kẻ tình nghi.

Trợ lý và người đại diện của Hạ Ngữ Mạch, Giản Mạc chưa từng gặp qua, cho dù có đọc ghi chép lời khai của bọn họ cũng không thể nói rõ được những điểm này, Giản Mạc cảm thấy vẫn nên đích thân đi hỏi thăm những đối tượng này một chút.

"Madam, chị nói đúng lắm, trước đó Tư Hàn có gọi điện cho em, em cũng đã qua bên đó kiểm tra, máy pha cafe ở chỗ đó là máy tự động, bất kì ai cũng có thể pha được."

"Cho nên, nếu như hung thủ muốn bỏ thuốc vào thì cần phải quen thuộc với người của ban tổ chức, nhưng mà, nếu máy pha cafe là máy tự động vậy thì rốt cuộc hung thủ xuống tay bằng cách nào?" Tư Hàn cau mày hỏi.

"Được rồi, tất cả những điểm này là phạm vị chúng ta cần điều tra, không còn sớm nữa, mọi người về nhà ăn tối rồi nghỉ ngơi đi." Theo lý mà nói, Giản Mạc sẽ không tích cực nhắc nhở bọn họ ăn uống nghỉ ngơi như vậy, bởi vì bình thường đều có Mộc Hi Lương ở đây. Bây giờ đã dưỡng thành thói quen, một lát nữa Mộc Hi Lương sẽ đến hoặc gọi điện thúc giục. Yên lặng cầm điện thoại lên nhìn một cái, cái cô này thật sự muốn đấu khí với mình à?

"Vâng, Madam. Đúng rồi, bây giờ có chút không thích hợp, tại sao bác sĩ Mộc còn chưa đến tìm Madam đi ăn cơm vậy?" Không cần phải tăng ca thật tốt nha, Đại Vĩ thật xúc động, thế nhưng nhìn kĩ lại thì đúng ra Madam phải bị bác sĩ Mộc dẫn đi rồi chứ, sao bây giờ mà bác sĩ Mộc còn chưa đến?

Tư Hàn nhớ đến chuyện lúc trưa, hơi hơi suy tư liếc nhìn Giản Mạc.

"Ừm, mọi người cứ đi trước đi."

"Dạ, Madam."

Chờ người của tổ trọng án về sạch rồi thì Giản Mạc liền bắt đầu băn khoăn có nên gọi điện cho Mộc Hi Lương hay không, gọi nàng xuống, sau đó hai người giống như trước đây, cùng nhau đi ăn tối rồi về nhà.

Ở chỗ này do dự hồi lâu, lại nhớ đến đoạn đối thoại không thoải mái hồi trưa nay, Giản Mạc rốt cuộc cuộc lấy dũng khí gọi điện thoại cho Mộc Hi Lương.

Vừa mới đổ chuông không bao lâu thì liền bị cắt đứt, Giản Mạc nghĩ không biết có phải vì Mộc Hi Lương còn tức giận hay không nên lại gọi thêm một cuộc nữa, nhưng vẫn nhận phải đãi ngộ như vậy, tròng mắt hơi tối xuống, đây chính là đang đùa giỡn tính khí mà!

Cho đến bây giờ Giản Mạc không cho rằng mình là người thích nổi nóng, thế nhưng dù cô có thu liễm thì cũng không có nghĩa là cô không biết nổi nóng là gì. Nhìn cuộc gọi của mình nhiều lần bị người kia ngắt máy, Giản Mạc đứng ở bên bờ tức giận, quay lại phòng làm việc của mình, xách đồ đi về.

- ----------

Có đôi lời muốn lưu ý với mọi người. Ở chương 19, tác giả từng viết tên tiếng Trung của Susen là Mã Ngọc Thanh, nhưng chỉ nhắc đến một lần duy nhất, sau đó toàn dùng tên tiếng Anh là Susen. Có lẽ vì qua gần 50 chương mới nhắc lại tên tiếng Trung của Susen nên tác giả không còn nhớ, vì vậy lần này đã viết thành Mã Thanh Lam. Bắt đầu từ chương sau trở đi tác giả sẽ dùng tên tiếng Trung để gọi Susen, cho nên hi vọng mọi người sẽ không thắc mắc tại sao trước thì một tên, sau thì một tên, nha ^_^. Túm váy lại chỉ muốn nói, tên tiếng Trung của bạn giáo sư mất nết nhà chúng ta là Mã Thanh Lam, vậy thôi, hehe. Phong cũng đã sửa lại tên này ở chương 19 cho nó hợp rơ rồi.