Buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ phủ lên hai cô gái đang nằm trên giường. Trên người của họ không có mảnh vải nào, da thịt xinh đẹp bại lộ trong không khí, vóc người hoàn mỹ cũng ẩn giấu dưới lớp chăn mỏng.
Tóc tai của hai người quấn vào nhau, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Ngay lúc Giản Mạc vừa hé mắt ra thì đập vào đáy mắt là dung nhan đang ngủ của Mộc Hi Lương. Mi mắt cong cong, trên gương mặt an bình lộ ra sự điềm tĩnh, mái tóc đen nhánh tản ra từng làn hương nhàn nhạt, khóe môi hơi nhếch, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, thể hiện sự hạnh phúc vô bờ.
Vươn tay vén mấy lọn tóc trên mặt ra sau tai, ngón tay trỏ nhẹ nhàng miêu tả hàng chân mày của nàng. Giản Mạc im lặng nằm quan sát Mộc Hi Lương, vốn tưởng rằng động tác của mình đã rất nhẹ nhàng rồi, nhưng mà Mộc Hi Lương vẫn bị động tác của cô tác động, chân mày hơi nhíu, đôi môi anh đào khẽ chu ra, biểu hiện sự bất mãn của nàng.
Giản Mạc bị hình ảnh trước mặt mê hoặc, hóa ra bác sĩ Mộc cũng có lúc đáng yêu như vậy nha.
Chậm rãi tựa đầu gần lại một chút, chóp mũi ngửi được hương thơm nồng hơn khi nãy, đôi mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng đang chu ra kia, nhẹ nhàng chạm lên. Lúc hai đôi môi giao nhau, Giản Mạc lén lút quan sát Mộc Hi Lương, không thấy người này có dấu hiệu tỉnh lại thì Giản Mạc mới chậm rãi cảm nhận sự mềm mại của đôi môi này.
Sau khi hài lòng rồi thì Giản Mạc mới buông hai cánh môi của Mộc Hi Lương ra, lúc này bởi vì động tác của Giản Mạc mà hai cánh môi vốn đang đỏ mọng kia càng thêm ướt nước, nhìn qua thật khiến cho người ta thèm muốn.
"Mới sáng sớm đã trêu chọc mình, Tiểu Mạc thật đúng là khiến người khác nhìn không ra nha."
Vốn còn đang dương dương tự đắc thì nghe được giọng nói của Mộc Hi Lương, động tác cứng đờ, nhớ lại tối hôm qua cũng bị nàng dùng giọng điệu thủ đoạn này để lừa gạt, Giản Mạc thật có khổ mà không thể nói, cô gái này sao cứ luôn dùng chiêu này vậy?! Sau này có phải nên dậy sớm hơn một chút để không bị chọc ghẹo nữa không nhỉ?
"A.... Cậu dậy rồi hả..." Giả ngu, nhất định phải giả ngu, kể từ khi biết được chiêu bài của Mộc Hi Lương thì Giản Mạc liền bắt đầu mặc niệm cho mình.
"Ừ nha, là bị tiểu ngu ngốc nhà mình hôn tỉnh." Mộc Hi Lương lại trả lời rất dứt khoát, ám chỉ bản thân cũng không cảm thấy không được tự nhiên.
"À ~, hì hì." Lại tiếp tục giả ngu.
"Mấy giờ rồi?" Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mặc dù nàng rất thích nhìn dáng vẻ ngu ngốc này, nhưng mà mới sáng sớm đã giả ngu thì thật sự rất dễ câu dẫn người khác phạm tội!
Đêm qua hai người dây dưa đến.... Không! Phải nói là rạng sáng nay hai người dây dưa đến rất muộn, Mộc Hi Lương cũng không hi vọng vừa mới tỉnh dậy thì lại đem người này đè dưới thân.... Đói lắm a.... Nàng không có sức. Cho nên không cần làm ra vài động tác câu dẫn nàng như vậy.
"Trưa rồi, hình như cậu bị muộn." Giản Mạc cầm điện thoại di động trên đầu giường xem giờ, chìa tay vô tội nói.
Đêm qua Giản Mạc bận bịu đến khuya, hơn nữa bây giờ Trịnh Minh Mỹ đang ở bệnh viện, Dương Huyền An thì bị nhốt ở đồn cảnh sát, cho nên hôm nay cô có thể nghỉ ngơi một hôm.
Nhưng mà Giản Mạc có thể nghỉ ngơi, nhưng không có nghĩa bác sĩ Mộc người ta không cần đi làm a. Cho nên lúc nói ra câu kia thì Giản Mạc biểu lộ rất vô tội, thật giống như chỉ đang kể một câu chuyện không liên quan đến bản thân mình.
Mộc Hi Lương không khách khí mà liếc mắt, rất muốn vứt bỏ hình tượng thục nữ mà đạp Giản Mạc xuống giường, nhưng mà cân nhắc người nào đó là lần đầu tiên, chắc chỗ đó còn đau nên Mộc Hi Lương cắn răng nhịn xuống. Đi làm muộn thì muộn thôi, cùng lắm là xin nghỉ luôn hôm nay là được.
"Mình đói." Dùng ánh mắt vô tội nhìn Mộc Hi Lương.
Aiz.... Mặc dù nàng cũng đói, nhưng mà nghĩ đến chuyện người yêu nhà nàng lại không biết nấu cơm thì Mộc Hi Lương chỉ có thể bất đắc dĩ mà thức dậy đi chuẩn bị cơm nước cho người yêu của mình.
Vén chăn, Mộc Hi Lương xuống giường, đi đến tủ quần áo tìm đồ mặc. Trên tủ quần áo có treo một cái gương lớn, cho nên cả thân thể của nàng đều bị tấm gương phản chiếu.
Mà Giản Mạc nằm sau lưng Mộc Hi Lương thì xuyên qua tấm gương là có thể nhìn thấy toàn bộ của Mộc Hi Lương. Trên người Mộc Hi Lương có rất nhiều dấu hôn, đây đều là kiệt tác của Giản Mạc nha. Cho dù ban đầu là Giản Mạc bị ăn sạch nhưng mà không phải là không kiếm được chút phúc lợi nào. Giản Mạc ở sau lưng Mộc Hi Lương lộ ra nụ cười tà ác, vì ở trên lưng người kia còn có nhiều dấu ô mai hơn ở đằng trước nữa.
Nụ cười tà ác của Giản Mạc đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Mộc Hi Lương, bất đắc dĩ thở dài một hơi, Madam nhà nàng đúng thật là.... Có thể giấu tâm tư xấu xa ở trong lòng được không? Cho dù không để trong lòng thì cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy chứ?
Mặc xong quần áo, lúc này Mộc Hi Lương mới ra ngoài làm bữa sáng cho mình và Giản Mạc. Lúc rời khỏi phòng nàng bắt gặp nụ cười trên mặt Giản Mạc, đó là nụ cười hạnh phúc, khiến khóe miệng của nàng cũng cong lên, thật ra thì cuộc sống như bây giờ cũng không tệ, không phải sao?
Sau khi Mộc Hi Lương ra ngoài rồi thì Giản Mạc mới ngồi dậy, vừa mới động đậy thì liền cảm nhận được một cỗ đau nhức. Giản Mạc suy nghĩ một chút, lúc này mới lúng túng vén chăn lên, nhìn thấy trên drap giường dính máu, trong nháy mắt thì cả mặt đều nóng bừng.
Ngồi yên một vài phút, sau đó mới xuống giường thay quần áo. Lúc Giản Mạc làm cảnh sát thì bị thương rất nhiều, cho nên cô cảm thấy vết thương lần này cũng không có gì, chẳng qua là vị trí hơi đặc biệt một chút, lúc nãy là do không để ý nên mới hơi đau mà thôi.
Sau khi thay quần áo xong thì Giản Mạc thay drap giường mới, đem cái đã bị bẩn bỏ vào máy giặt, rồi rót vào một ít xà phòng vào trong.
Chuẩn bị xong hết thảy thì Giản Mạc mới ra phòng khách, lúc này Mộc Hi Lương đã dọn cơm lên bàn rồi, chỉ còn chờ thức ăn nữa thôi. Giản Mạc rửa tay, ngồi trên ghế chờ Mộc Hi Lương.
Lúc phụ nữ nghiêm túc là lúc đẹp nhất, mà đang nấu ăn thì càng đẹp hơn, Giản Mạc không biết người khác nghĩ thế nào nhưng với cô thì Mộc Hi Lương chính là như vậy. Chỉ vô tình mỉm cười một cái thôi cũng có thể lộ ra một kiểu phong tình khác.
Không biết có phải vì hôm qua đã trải qua chuyện đó rồi hay không mà Giản Mạc càng nhìn càng thấy người kia hiền huệ, càng có mị lực, thế nhưng rõ ràng là người kia được "ăn", vậy tại sao cô lại có cảm giác này chứ? Là bởi vì lúc vừa tỉnh dậy thì có thể nhìn thấy cảnh tượng động tâm, hay là vì lúc mình than đói bụng thì đối phương không cần biết thế nào cũng sẽ thuận theo mình đi chuẩn bị cơm trưa. Giản Mạc không biết, có lẽ là vì đã giao ra thân xác của mình, cho nên cảm thụ với nàng sẽ thay đổi. Hoặc có thể là vì, trong tiềm thức của cô, Mộc Hi Lương vốn đã có một vị trí đặc biệt.
"Làm gì mà ngẩn người vậy, ăn thôi." Sau khi Mộc Hi Lương nấu xong bữa trưa thì nhìn thấy Giản Mạc đang ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, nói đúng hơn thì đang nhìn chằm chằm tủ bếp. Cầm đũa gõ lên đầu Giản Mạc cho đến lúc cô hoàn hồn thì Mộc Hi Lương mới đưa đũa cho cô.
"À à..." Nhận đũa, sững sờ gật đầu.
"Đồ ngốc." Mộc Hi Lương lắc đầu, Giản Mạc lúc làm việc thì vô cùng thông minh, thế nhưng sao về đến nhà thì liền biến thành đứa ngốc như vậy? Lẽ nào đúng như câu nói, yêu vào rồi thì chỉ số thông minh sẽ giảm?
"Hôm nay xin nghỉ, có muốn cùng mình đến xem Trịnh Minh Mỹ không?"
Tình thần của Trịnh Minh Mỹ bị đả kích rất nặng, trạng thái luôn không ổn định, hôm nay đến xem thử tình huống đã có tiến triển hay chưa.
"Phía bệnh viện có tin tức gì không?"
"Lúc nãy Lương Diệc có gọi đến, nói là tinh thần của Trịnh Minh Mỹ đã tốt hơn hôm qua một chút, tâm tình cũng bình tĩnh lại, không biết hôm nay đến đó có nắm được chút thời cơ nào không."
Lúc Giản Mạc vừa đem drap giường đi giặt rồi trở ra thì Lương Diệc gọi điện đến, nói Trịnh Minh Mỹ đang ở với mẹ, tâm lý đã ổn định hơn, nhưng không phải là có thể cho lời khai ngay được.
"Ừm, vậy thì đi xem thử một chút."
Sau khi hai người cơm nước xong thì lái xe đến bệnh viện. Hiếm có chính là, hôm nay do Mộc Hi Lương cầm lái. Mặc dù Giản Mạc cảm thấy nơi đó cũng không sao cả, nhưng mà Mộc Hi Lương yêu thương đau lòng cho Giản Mạc thì không nghĩ như vậy. Mặc kệ Giản Mạc có biểu hiện mình không sao hay kiên cường bao nhiêu thì Mộc Hi Lương cũng không muốn Madam của nàng sẽ phải cau mày dù chỉ một chút.
Mà suy nghĩ của Mộc Hi Lương, đương nhiên Giản Mạc thấu hiểu, cho nên cũng không ngăn cản nhiều, tùy ý Mộc Hi Lương lái xe, dù sao cũng hiếm khi được ngồi xe do bác sĩ Mộc lái mà.
Hai người nhanh chóng đến phòng bệnh của Trịnh Minh Mỹ, mà mẹ của cô ấy khi vừa nhìn thấy Giản Mạc thì liền đứng dậy chào hỏi.
"Tình huống của em ấy sao rồi?"
"Mới vừa châm cứu, không còn kích động như hôm qua. Cảm ơn Madam đã cứu Tiểu Mỹ nhà chúng tôi." Vừa nói vừa khóc, hốc mắt của Lâm Phủ Anh tràn đầy nước mắt. Hôm qua khi bà nhận được thông báo rồi sau đó nhìn thấy tình trạng thân thể của con gái, đau lòng một hồi thì liền kiên cường mạnh mẽ vì con.
Đêm qua ở bên cạnh con gái thì Lâm Phủ Anh mới ngủ được một giấc ngon lành, những ngày nay lo lắng cho Trịnh Minh Mỹ nên nửa đêm luôn gặp ác mộng, mơ thấy con gái không còn nữa, mơ thấy con gái bị sát hại tàn nhẫn ra sao.
"Trịnh phu nhân không cần khách khí, đây là chức trách của cảnh sát chúng tôi. Bây giờ người không sao thì tốt rồi, chỉ là cho dù hung thủ đã bị bắt nhưng chúng tôi vẫn cần con gái của bà cho lời khai, cho nên?"
"Tôi hiểu, mọi người là muốn lấy khẩu cung của Tiểu Mỹ, nhưng mà từ đêm qua đến giờ Tiểu Mỹ không nói lời nào, hơn nữa tôi sợ con bé nhớ lại chuyện không hay, sẽ lại đau khổ, nên...."
"Trịnh phu nhân yên tâm, chúng tôi chỉ là làm một chút hướng dẫn tâm lý mà thôi, hơn nữa Trịnh Minh Mỹ đã trải qua những chuyện này, tôi lo lắng tâm lý em ấy không chịu nổi, cho nên mới muốn em ấy nói ra một chút."
Kiến thức tâm lý của Mộc Hi Lương rất phong phú, từ vụ án của Lý Hạo là đã có thể nhìn ra điều trị tâm lý của nàng không thua kém gì Lý Hạo, chỉ tiếc là có vài người dùng tài trí của mình làm chuyện ác, có vài người thì lại giúp đỡ người khác.
Đây chính là nguyên nhân mà Giản Mạc muốn dẫn theo Mộc Hi Lương đến nơi này.
Trong lúc Mộc Hi Lương điều trị cho Trịnh Minh Mỹ thì bọn họ đã biết được toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra khi đó Trịnh Minh Mỹ cầu Dương Huyền An để mình được nhìn xem lễ cúng tế chân chính có hình dạng gì, nhưng mà không ngờ lúc cô vừa đến nơi thì đã nhìn thấy một cô gái bị chém rất nhiều nhát dao đang nằm trên mặt đất, lúc đó Trịnh Minh Mỹ sợ đến đứng sững tại chỗ. Giết người, đó là giết người a! Trịnh Minh Mỹ còn chưa phản ứng lại thì đã thấy Dương Huyền An châm lửa, trong nháy mắt người kia liền bị lửa làm cho thống khổ giãy dụa, tiếng gào thét vang lên, Trịnh Minh Mỹ bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến hét to một tiếng.
Dương Huyền An tựa hồ không định buông tha cho cô, trói cô vào cây cột bên cạnh, tận mắt nhìn thấy cô gái đó bị thiêu chết. Cuối cùng thì có vài người phụ nữ khác đến. Bọn họ giống như bị ma nhập vậy, để mặc cho Dương Huyền An trói họ lên tế đài, lấy máu của họ, bọn họ còn bảy tỏ cảm ơn với Dương Huyền An, những người đó đúng là điên thật rồi.
Trịnh Minh Mỹ sợ mình cũng bị Dương Huyền An hãm hại, đã chuẩn bị tâm lý phải chết, nhưng mà Dương Huyền An lại nói cô là lễ chay, sẽ không thấy máu, nhưng mà vì cô đã tận mắt nhìn thấy hắn giết người nên phải nhốt cô lại.
Mỗi lần hắn trốn nợ thì tâm tình không vui, lúc đó sẽ chạy đến đánh cô một trận, phát tiết sự tức giận của hắn.
Chính tai nghe được câu chuyện tàn nhẫn như vậy, Giản Mạc và Mộc Hi Lương không nhịn được mà cảm thấy đồng tình với những gì mà cô gái này gặp phải, mà Lâm Phủ Anh thì khóc không thành tiếng, ôm chặt con gái than thở tỉ tê.
Sau khi Giản Mạc và Mộc Hi Lương an ủi một phen thì liền lái xe về đồn, đi xem tên điên giết người như ma, Dương Huyền An.
Trong phòng thẩm vấn, Giản Mạc đem toàn bộ chuyện cô biết nói lại, Dương Huyền An không có một chút hối hận nào mà còn cười lớn. Hắn chỉ nói chỉ có làm như vậy thì tâm lý của hắn mới được thăng bằng, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy hắn ở gần thần linh, chỉ có như vậy hắn mới trường sinh bất lão. Tên điên này, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Sau đó, Giản Mạc sửa sang lại toàn bộ tài liệu của vụ án, đưa đến tòa án. Cơm tù này, Dương Huyền An chắc chắn phải ăn rồi. Nhưng muốn làm xong xuôi mọi chuyện thì chắc là rất muộn, mặc dù muốn cùng Mộc Hi Lương về nhà ngay bây giờ nhưng mà không thể a, haizz.... Bây giờ thật muốn mỗi phút mỗi giây đều được ở bên cạnh nàng.
Mộc Hi Lương chẳng qua là cưng chiều cười một tiếng, bảo Giản Mạc làm xong công việc cho tốt, buổi tối nàng sẽ đến đón cô.
Hai người tình chàng ý thiếp một màn, nhưng mà không ngờ rằng sau đó lại là cuộc chia ly ngắn ngủi.
Sau khi Giản Mạc xử lí xong mọi chuyện thì cũng vừa đến giờ tan ca, Mộc Hi Lương nói sẽ đến đón cô nhưng mà cô ở đồn cảnh sát đợ rất lâu vẫn không thấy người đâu. Có lẽ là bị kẹt xe đi, trong lòng Giản Mạc nghĩ vậy, nhưng mà không hiểu sau tâm tình vẫn thấp thỏm bất an, luôn cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi đợi một tiếng đồng hồ thì Giản Mạc liền gọi cho Mộc Hi Lương để hỏi tình huống, nhưng mà giọng nữ lạnh như băng kia càng khiến Giản Mạc căng thẳng, điện thoại di động đã tắt máy?
Gọi lại vài cuộc mà vẫn y như vậy, rốt cuộc thì Giản Mạc ý thức được chỗ không đúng. Mộc Hi Lương sẽ không có chuyện không nhận điện thoại của cô, nếu Hi Lương có chuyện bận đến muộn thì nhất định sẽ thông báo với cô một tiếng, nhưng bây giờ thì sao? Không có, cái gì cũng không có. Bất an trong lòng càng lúc càng lớn, Giản Mạc nhanh chóng bắt taxi quay về nhà của mình.
Lúc vừa đến dưới chân chung cư thì Giản Mạc liền để ý bãi đậu xe, không có xe của cô, vậy là chưa về nhà? Vội vàng chạy lên nhà, gọi vài tiếng cũng không có ai đáp lại. Giản Mạc móc điện thoại ra, tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong phòng ngủ, Giản Mạc cau mày đi về hướng đó, nhưng mà làm gì có người, chỉ có một cái điện thoại đang lẳng lặng nằm ở đằng kia. Rốt cuộc là Hi Lương đi đâu rồi? Chiều nay còn tốt, bây giờ là làm sao vậy?
--------------
Chội ôi, vừa mới mần nhau xong giờ lại chia xa rồi, hí hí =)). Yên tâm, Madam sẽ mau chóng dắt vợ về thoy =))