Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 126




Trại Linh khoanh vùng tứ hợp viện của mình rất tốt, chuẩn bị dẫn thuộc hạ đi dạo ở xung quanh. Trước khi Thời Nhiễm chưa có tới đây, phạm vi hoạt động lớn nhất mỗi ngày của anh chính là một trăm mét xung quanh tứ hợp viện, không được vượt qua.

Bây giờ thành mèo, phạm vi mà anh có thể đi lớn lắm.

Cho nên gần đây Trại Linh kéo theo thủ hạ là mèo trạch linh đi dạo địa bàn ở xung quanh.

Một con biến thành mèo Ly Hoa gầy guộc chỉ vào cái sân bên cạnh: "Đại ca, anh xem, đây là nhà của em."

Trại Linh liếc mắt nhìn, sân của nhà này là nhà có nhiều hộ gia đình cùng chung sống thường thấy, hình như có khoảng năm sáu gia đình sống ở trong đó, trên lối đi nhỏ có đầy đồ vật linh tinh và cũng chỉ có thể cho một người đi qua. Thậm chí trên lối đi nhỏ còn giăng dây thừng phơi quần áo, vách tường cũng bong tróc loang lổ...

Mèo Ly Hoa gầy guộc thở dài: "Nhà của em có năm hộ gia đình chung sống, trong đó có một gia đình ngày nào cũng đánh con, *gà con. Còn lại hai nhà, một nhà thì mẹ chồng và nàng dâu bất hòa, một nhà thì vợ chồng cãi nhau. Quả thực là không có lúc nào được sống yên ổn."

*Gà con: nghĩa là hành vi liên tục sắp xếp việc học và sinh hoạt cho con, bất chấp sức chịu đựng của con cái.

Chứ còn gì nữa? Hơi thở quanh quẩn ở cửa sân nhà này là màu vàng xanh lẫn lộn, vừa nhìn đã thấy không giống như màu xanh biếc dồi dào ở tứ hợp viện của Trại Linh.

Bếp gas xê dịch thân mình béo ú đến gần, cọ vào lông ở trên thân của Ly Hoa gầy gò: "Nghĩ thoáng một chút, nhà của rất nhiều người bên chúng tôi cũng như vậy. Nhà của tôi có ba hộ gia đình, suốt ngày cũng ầm ĩ."

Mấy con mèo kêu meo meo bàn tán với nhau, chỉ thấy cánh cửa lớn bên cạnh nhà của mèo gầy mở ra, mẹ chồng của Triệu Xuân Hồng là bà Ngô khom lưng đi ra từ bên trong.

Mèo gầy vừa nhìn thấy đã biết bà ấy định làm gì: "Chắc chắn là lại định đổ rác vào cửa nhà tôi!"

Rác ở trong thành phố cổ đã được thống nhất là vứt bên cạnh xe trung chuyển rác ở đầu hẻm kia, thế nhưng hết lần này đến lầy khác bà Ngô đều thích đổ vào cửa nhà người khác.

Mèo gầy tức giận đến mức lông cũng phải nổ tung: "Lúc trước tôi kêu với bà ấy, bà ấy còn đá tôi!"

Trại Linh vừa nhìn thấy mặt người thì hướng lên trên gào. Đó chẳng phải là người nhà của chủ quán lẩu cay lần tước đoạt khách với Thời Nhiễm sao?

Thấy bà Ngô lén lút úp thùng rác ở cửa nhà mèo gầy, lại lặng lẽ cầm thùng rác lên chuẩn bị rời đi, Trại Linh nhảy mấy cái liền đến bên người bà Ngô.

Bà Ngô đổ rác xong, đang chuẩn bị về nhà thì lúc quay người đã bị một con mèo lớn màu trắng làm cho hoảng sợ.

“Meo!”

Bà Ngô nhấc chân lên đá: “Con súc sinh lông dẹt này ở đâu ra vậy, cút sang một bên!”

Trại Linh nhanh nhẹn nhảy ra sượt qua chân bà ấy, lại kêu "meo".

Bà Ngô đảo mắt, bà ấy đã gặp qua con mèo trước mặt này, là mèo của nhà Thời Nhiễm lúc mở quán.

Nghĩ đến sau khi Thời Nhiễm đến đây thì rất đông khách, còn sửa chữa nhà cửa thật tốt, bà Ngô cảm thấy hẳn là giá trị của con mèo này cũng không ít.

Nếu bà ấy trộm mèo, có phải cũng có thể bán được với giá tốt không?

Bà ấy nghe nói bây giờ có một số mèo bản địa bán còn quý hơn so với mèo giống đấy! Con mèo trước mắt này oai vệ như vậy, bộ lông màu trắng trông khá uy phong lẫm liệt, vừa nhìn đã biết là giống tốt.

Bà Ngô vươn tay ra, tặc lưỡi, ôm mèo đi vào nhà mình.

Con mèo trước mắt hiện rõ, bộ lông dài sạch sẽ, hai cái lỗ tai dựng đứng, mắt mèo xanh thẳm cộng với khuôn mặt hình tam giác, gió thổi qua, giống như Tiểu Long Nữ trong phim truyền hình, nhẹ nhàng tung bay, lông dài đung đưa theo gió, vừa nhìn đã biết là rất quý.

Trại Linh nhìn chằm chằm bà Ngô, ánh mắt màu xanh lập tức nhìn ra người này không giỏi nhịn đánh rắm.

"Meo..."

Trại Linh để lại một tiếng mèo kêu ngân nga, trong nháy mắt đã trèo lên mái hiên chạy mất.

Bà Ngô định đuổi theo, còn chưa đi được vài bước thì chợt nghe thấy tiếng két.

Từ bên trong cửa nhà của mèo gầy chui ra một bà cụ mập mạp.

Bà Ngô thầm nghĩ chết rồi, xoay người chuẩn bị trốn về nhà trước.

Bà cụ béo nhìn thấy trước cửa có một đống rác lớn, lại nhìn bà Ngô xách theo thùng rác ở bên cạnh mà đứng.

Bà Ngô:... Hình như bây giờ không còn kịp nói xạo nữa rồi.

Bà cụ béo giận sôi máu, ném đồ vật trong tay đi rồi tiến lên đánh: “Ngô Thúy Vân, bà là cái đồ vô lại, dám đổ rác ở cửa nhà tôi! Lần trước tôi từng nói, nếu tôi để tôi bắt được thì tôi nhất định sẽ đập bà! Bà không tin nên đến thử à?"

"Tôi chưa bao giờ thấy ai giống như bà, ngày nào cũng đổ rác ở cửa nhà người khác! Đi! Bà theo tôi đi ra khu phố! Rốt cuộc bà cũng bị bắt quả tang, xem người ta ở khu phố có phạt bà hay không!"