Tôi Không Muốn Bay Lên Trời QAQ

Chương 7




Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương

Ăn mãi cho đến khi bộ phim sắp bắt đầu, Khinh Cừu mới lưu luyến không rời ra khỏi quán lẩu, cùng Trình Thân xem phim.

Đang chiếu là một bộ phim hoạt hình đặc biệt hot gần đây, hài hước và đáng yêu. Khinh Cừu ngồi bên cạnh Trình Thân, cười đến không thể kiềm chế được, bị Trình Thân ôm vào trong ngực che chở, sợ cậu bị ngã vào người khác.

Lúc bộ phim kết thúc, nụ cười khẽ mệt mỏi, làm nũng trên người Trình Thân không chịu xuống, muốn anh ôm mình về nhà.

“Được.” Trình Thân mân mê chóp mũi hôn một cái, thật sự ôm về nhà.

Vừa về đến nhà, Khinh Cừu ôm bụng nằm xuống: “Thật ngột ngạt và nóng nực.”

“Em khó chịu sao?” Trình Thân ngồi xổm xuống, thay cậu cởi bỏ gánh nặng, còn nhẹ nhàng xoa cổ chân cho cậu.

Kỳ thật cũng không đau, cái này mang trọng lượng rất nhẹ, chỉ là đủ kéo Khinh Cừu trên mặt đất không cho cậu bay lên trời mà thôi. Nhưng lúc này thời tiết càng ngày càng nóng, mang trọng lượng như vậy, đương nhiên sẽ ngột ngạt.

"Vậy thì phải làm sao?” Trình Thân xoa xoa đầu cậu: “Mùa hè em không ra ngoài sao?”

Khinh Cừu nghiêng đầu suy nghĩ: “Thêm khối chì vào đế giày?”

Nếu giày nặng, cậu sẽ không bay đi.

Trình Thân cười cười: “Ừm, để anh tìm người làm cho em.”

Giải quyết vấn đề của ông trời, Khinh Cừu lại cao hứng trở lại. Cậu lôi kéo Trình Thân không buông tay, chờ mong nhìn Trình Thân.

“Làm sao vậy?”

“Ngày hôm qua, rất thoải mái.” Hắn đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Em còn muốn.”

Trình Trân ánh mắt thâm thúy, lập tức áp đảo cậu trên sô pha.

Độ đàn hồi của quả bóng nhỏ thực sự rất tốt, ngày hôm qua hoàn toàn không bị thương, như là có thể chứa tất cả các kích cỡ, nhưng cũng có thể chặt chẽ như ban đầu. Trải nghiệm như vậy làm cho Trình Thân trầm mê không thôi, cho dù Khinh Cừu không chủ động, anh cũng không có khả năng nhịn xuống làm một Liễu Hạ Huệ.

Một đêm không ngủ.

Những ngày không xấu hổ và không nóng nảy như vậy một khi bắt đầu, không có hồi kết. Bọn họ cách mấy ngày sẽ ra ngoài đi chơi, phần lớn thời gian là ở nhà hưởng thụ thế giới hai người cùng một số môn thể thao, cuộc sống tốt đẹp, làm cho người ta hoàn toàn không muốn phá vỡ.

Nhưng mà, Trình Thân dù sao cũng không phải là một cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa còn còn có một cháu gái nhỏ thường xuyên đến thăm.

Hôm nay chị dâu dẫn theo cháu gái tới, giao cháu gái cho Trình Thân, nói buổi tối đến đón con gái.

Lúc bọn họ nói đến một nửa, Khinh Cừu mơ mơ màng màng dụi mắt từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn về phía Trình Thân kêu đói. Chị dâu ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ chú nhỏ lại có đối tượng rồi.

Vết hôn trên cổ của Khinh Cừu, cô thấy rất rõ.

Chị dâu lập tức thay đổi ý, cô lôi kéo con gái nói với Trình Thân: "Nếu em còn có việc, vậy thì không phiền em trong Nhạc Nhạc dùm được, để chị dẫn con chị tới nhà ông bà nội nó.”

Trình Thân đang lo làm sao khéo léo từ chối đây, chị dâu nói như vậy chính là cho anh một bậc thang. Vì thế anh theo bậc thang đi xuống, cười đưa chị dâu ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, anh xoay người ôm lấy Khinh Cừu còn đang mơ màng nhà mình.

“Chúng ta bị chị dâu phát hiện rồi.” Giọng nói của anh đầy ý cười.

Khinh Cừu đơn thuần lập tức hoảng hốt: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chị dâu có đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?”

Cậu là một quả bóng bay, đồng thời cũng là đàn ông. Mặc dù Trung Quốc đã thông qua luật hôn nhân đồng tính và cho phép bọn họ kết hôn, nhưng hầu hết tất cả mọi người vẫn chưa chấp nhận được.

Khinh Cừu khẽ cắn môi, sắp khóc.