Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 212: Cửu châm khóa hồn




Tôi bị sư thúc mắng, nghĩ rằng dù sao cũng không đuổi kịp đứa bé.mập kia, chỉ đành dừng bước lại, nhìn sư thúc và Viên Uy vẫn đang nắm chặt tay đứng một bên rồi nói: “Hai người không nói thì con cũng biết, tấm bài vị kia không phải tự biến mất, mà là bị người ta trộm đi rồi!”

“Con đừng có nói bậy!” Sư thúc khoát tay với tôi, rồi lại nhìn nhìn Vương Uyển Nhu, cẩn thận lên tiếng hỏi tôi: “Đây chính là chị Uyển Nhu phải không?”

“Đúng! Là tôi!” Sắc mặt trầm như nước của Vương Uyển Nhu lúc này mới hơi thu lại, cô ấy nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở vài lần rồi nói với Ngụy Yến: “Những đồ vật trong quan tài gây tổn thương rất lớn với linh thể, có lẽ nguyên nhân là bởi chúng nó hằng năm đều dựa vào việc hấp thụ oán khí như thức ăn, cái động cổ mà cô nói lần trước, cũng may là cô không đi xuống, nếu không dây leo trong quan tài sẽ khiến cho cô dễ chịu!”

Tôi nhìn ấn ký hình bàn tay nhỏ màu đen trên tay Vương Uyển Nhu mà trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được rằng một đứa bé tưởng chừng như mới vừa mở mắt, vậy mà chỉ duỗi tay một cái đã đả thương được con quỷ sai ngàn năm chứ!

“Không có việc gì thì tốt rồi!” Tôi thấy thương thế của Vương Uyển Nhu đã không còn nặng như lúc nãy, vội kéo cô ấy ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, nói với sư thúc: “Nói cho con biết tấm bài vị kia đi đâu rồi đi!”

“Bị Trường Sinh đoạt đi rồi!” Sư thúc đột nhiên trầm sắc mặt xuống, rầu rĩ nhìn tôi nói: “ Thằng nhóc khốn Trường Sinh kia, mới có vài năm không gặp mà nó lại trở nên xấu xa như vậy, đã chạy theo chú đi vào căn cứ rồi, còn muốn đoạt cái bào thai kia đi mất, may mà thúc nhanh tay bảo vệ bào thai đó, nếu không thì thảm rồi!”

“Còn thảm hơn bây giờ được sao?” Tôi nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, nghĩ không ra hiện đứa bé kia chạy khắp nơi chạy vẫn nói muốn ăn tôi còn tốt hơn so với bị Trường Sinh mang đi.

“Nói lại về tình huống ngay lúc đó đi!” Quả nhiên, Vương Uyển Nhu không hổ là xuất thân từ quỷ sai, nói chuyện cũng cực kỳ công thức hoá.

Bị cô ấy nói lời lạnh nhạt như vậy, Viên Uy không tự giác được mà đứng thẳng tắp.

“Cậu nói đi!” Tròng mắt của sư thúc xoay tròn, thấy Viên Uy đã đứng thẳng người, bèn nói: “Cậu cũng đã làm tốt tư thế chuẩn bị báo cáo rồi còn gì!”

Sắc mặt Viên Uy có hơi trầm xuống, cực kỳ ngượng ngùng mà gật gật đầu với chúng tôi rồi kể lại mọi chuyện.

Sư thúc mang theo bài vị đi tìm anh ta, anh ta vừa nghe nói tấm bài vị này thần kỳ như vậy, nên cũng tự mình chọc chọc vài cái, lại hoàn toàn không có công dụng có thể đi vào hư vô mà sư thúc đã nói, cho rằng ông ấy đang nói giỡn, nhưng cũng sợ lỡ may đó là sự thật, nên đã gọi người đưa nó đến phòng thiết bị phát hiện các hạt vật chất để kiểm tra đo lường.

Bởi vì thời gian kiểm tra tương đối lâu, nên sư thúc đã đi ra ngoài tản bộ trước.

Các cấp dưới của Viên Uy cứ nghĩ đây là trò đùa, ai lại rảnh rỗi không có việc gì mà cầm mấy cái bài vị đi kiểm tra đo lường cơ chứ! Vậy nên đặt nó lên trên máy móc, và cũng không chú ý gì nhiều.

Nhưng không bao lâu sau, người phụ trách trông coi thai nhi trong ao dinh dưỡng đã tới báo cáo, nói rằng thai nhi kia có cảm xúc dao động rõ ràng, có lẽ khả năng là từ bên trong nhau thai sinh ra.

Viên Uy nghe nói vậy thì rất kích động, đã nhiều năm như vậy trôi qua, một Na Tra đã được ra đời! Nhưng cái kia thai nhi lại không hề có chút xíu thay đổi nào, ngược lại dịch dinh dưỡng trong ao tiêu hao không ít.

Còn chưa đi ra thì đã nghe được âm thanh cảnh báo trong căn cứ nổi lên bốn phía, anh ta liền vội vàng chạy đến phòng giám sát gần đó, từ trong phòng theo dõi đã nhìn thấy Trường Sinh cả một đường đều dùng cành liễu phá hư tất cả các chốt kiểm soát, rồi chạy nhanh đến phòng kiểm tra dụng cụ, và lấy những tấm bài vị kia đi. Tuy nói không có thương tổn về người, nhưng những thủ vệ kia toàn bộ đều bị dây leo của Trường Sinh trói lại.

Viên Uy vốn dĩ muốn đi trước đuổi theo Trường Sinh, liền nghe được âm thanh thủy tinh từ bốn phía vang lên, một bóng dáng nho nhỏ màu trắng chạy ra ngoài bằng đôi chân trần.

Sau đó thì sư thúc đã trở lại……

“Thúc đã nói thúc xuống tay nhanh cơ mà?” Tôi trợn trắng mắt liếc sư thúc một cái, nói với Viên Uy: “Anh chắc chắn là Trường Sinh cầm những tấm bài vị kia đi chứ?”

“Trong này có giám sát, cô có thể xem qua!” Viên Uy duỗi tay đưa cho tôi một cái USB.

Tôi nhìn lướt qua một cái, chạy nhanh vào phòng sư thúc rồi ôm máy tính của ông ra đây, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhận lấy USB c ắm vào máy tính.

Quả nhiên, cái người cường tráng cầm đầu mấy cành liễu đấu đá lung tung chính là Trường Sinh với vẻ mặt hàm hậu, chỉ là vì cái gì cậu ấy lại đến đây vì mấy tấm bài vị kia chứ?



“Bài vị này chắc hẳn cũng là đồ vật trong quan tài, hơn nữa chỉ cần bài vị có động tĩnh, những người hoặc những vật có liên quan đến quan tài đều sẽ cảm nhận được!” Vương Uyển Nhu dùng mười ngón tay làm lược, từ từ chải tóc và nói.

Tôi nhìn nhìn Đại Hồng, lại nhìn nhìn chính bản thân mình, cực kỳ buồn bực mà nói: “Vậy vì sao tôi lại không cảm nhận được gì?”

“Bởi vì con là thế hệ thứ hai không thuần chủng!” Sư thúc liếc nhìn tôi bằng một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.

Vương Uyển Nhu nhìn tôi mà không nói gì, nhưng miệng của cô nàng mập lại rất nhanh nhảu nói: “Bởi vì trên người cô còn có cấm chế mà thầy Hắc đã hạ, nên khẳng định là cô không cảm nhận được rồi!”

“Con đợi chút hẵng nói thì sẽ chết à!” Sư thúc không ngờ rằng cô nàng mập trong nháy mắt đã nói ra chân tướng, cả giận mà nói: “Sư huynh tôi dễ dàng lắm sao!”

Cứ nghĩ đến sư phụ là tôi lại đau lòng, nhìn căn nhà loạn thành một cục mà nói với sư thúc: “Bọn con và Vương Uyển Nhu đi tìm linh thể của sư phụ, sư thúc đi cùng chúng con luôn đi!”

“Được thôi!” Sư thúc vậy mà lại không hề ngạc nhiên chút nào.

Tôi vội vàng bổ sung thêm một câu: “Linh thể của sư phụ có khả năng đã cái mặt nạ trong quan tài vàng lấy đi rồi!”

“Cái gì!” Sư thúc lập tức nhảy dựng lên, hét vào mặt tôi: “Tại sao lại thế này? Làm sao mà con biết được chuyện đó!”

Tôi chỉ vào Vương Uyển Nhu, hai ba câu nói rõ ràng mọi chuyện.

Lúc này sư thúc liền ngồi lên giường, thất thần nói: “Đây đều là chuyện gì vậy chứ! Tại sao một đám đều chạy ra ngoài, đứa bé trắng mập kia thì làm sao bây giờ? Các người ai đối phó được thì lên đi! Tôi thì không được!”

Tôi tưởng tượng đến đứa bé béo ú kêu la đòi ăn thịt chị gái mình để mau lớn kia mà thấy chán ghét trong lòng, nói với sư thúc: “Khả năng là nó cũng đến vì những tấm bài vị kia!”

“Trường Sinh! Trường Sinh!” Đại Hồng đột nhiên giơ tay chỉ vào máy tính, lớn tiếng nói với tôi: “Trường Sinh! Là Trường Sinh kìa!”

Tôi nhìn vào trong video thì thấy cành liễu bay tung tóe, hắc xà thì tàn sát bừa bãi tứ phương, bỗng nhiên tôi nhận ra rằng, ba năm qua Trường Sinh đã thay đổi rất nhiều, nét mặt cũng trở nên trầm tĩnh hơn.

“Chúng tôi đi tìm linh thể của thầy Hắc trước, chuyện cấp bách nhất bây giờ chính là cứu được ông ấy. Rồi chúng ta lại đi tìm Trường Sinh sau. Cái mặt nạ, đứa bé béo ú và cả Nguyên Thần Tịch đến đây đều là vì tấm bài vị kia, nên chúng ta chỉ cần tìm được Trường Sinh và bài vị là có thể ôm cây đợi thỏ rồi!” Tôi kéo tay Đại Hồng, suy nghĩ nhanh một chút rồi nói.

“Chờ một chút!” Cô nàng mập đột nhiên hét lên một tiếng, kéo tay tôi từ trong tay Đại Hồng ra rồi nói: “Chúng ta phải đi giải quyết vấn đề này trước!”

“Trương Dương! Giúp tôi với! Trương Dương!” Đại Hồng bị bộ dáng của cô nàng mập làm dọa sợ, rống to hét lớn với tôi.

“Không sao đâu! Thầy Hắc từng nói Trương Dương đã từng học qua《 Bí quyết châm cứu 》đúng không?” Vương Uyển Nhu đột nhiên hỏi tôi.

Cô ấy vừa nhắc tới, trong đầu tôi lập tức sáng bừng lên, ngượng ngùng cười cười với cô ấy rồi nói: “Nhưng tôi lại chưa từng dùng qua, chỉ là lúc ấy sư phụ bị thương quá nghiêm trọng, tôi cũng đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần! Mấy năm nay cũng luyện tập thuật pháp rất nhiều!”

“Tôi nghe nói thầy Hắc đã rất tự hào mà kể rằng năm đó đến cả cây châm cô cũng chưa từng dùng qua, chỉ dựa vào khí phách nhất thời đã cứu được Trường Sinh!” Vương Uyển Nhu cười đến dịu dàng như nước, triều tôi gật gật đầu nói: “Phong đi!”

Tôi nghe Vương Uyển Nhu mười phần khẳng định như vậy, trong lòng vậy mà có chút khiếp sợ, hoàn toàn không có được dũng khí năm đó dùng để thi châm cho Trường Sinh.

Có lẽ đây cũng là sau khi chậm rãi hiểu chuyện hơn, tâm tính có thay đổi, trước kia có thể nói là hoàn toàn không màng hậu quả gì, bây giờ sau khi dần dần hiểu rõ lý lẽ, chỉ sợ nếu như thi châm không đúng, sẽ gây ra mạng người!



“Cô còn lề mề cái gì nữa!” Sư thúc vừa nghe nói phong Đại Hồng là có thể đi tìm linh thể của sư phụ, liền đi tới giúp cô nàng mập lôi kéo Đại Hồng và nói: “Cô gái này không có hộ khẩu, hoàn toàn là không hộ khẩu đấy! Cô nháo ra mạng người cũng không có ai báo cảnh sát, nếu tính báo cảnh sát thì ở đây không phải còn có thiếu tướng Viên sao? Âm phủ lại càng không cần sợ, đây chính là quỷ sai đại nhân lên tiếng mà!”

“Khụ!” Viên Uy và Viên Sĩ Bình đồng thời khụ mạnh một tiếng, để sư thúc thu liễm lại chút.

Tôi liếc mắt nhìn sư thúc một cái, lại nhìn nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của Đại Hồng, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, đôi mắt kia trong veo đến mức không có một chút tạp chất nào, hoàn toàn không giống như người của thế giới ồn ào nhộn nhịp này.

“Trương Dương!” Đại Hồng đáng thương luyến tiếc mà nhìn tôi, yếu ớt nói: “Tôi sợ!”

“Đại Hồng không sợ, tôi châm cho cô hai phát, sau đó Đại Hồng sẽ không sao rồi! Ngày mai ăn nhiều thêm vài bát cơm, chúng tôi lại ăn thêm cả mấy con gà treo nữa.” Tôi nghĩ đến hôm nay khi đang ăn cơm ở bên ngoài, Đại Hồng gần như nuốt sạch một con gà treo, cười cười an ủi nói với cô ấy.

Đại Hồng ngơ ngác sững sờ nhìn tôi, vậy mà dùng sức gật gật đầu và cực kỳ nghiêm túc nói rằng: “Trường Sinh nói Trương Dương là người tốt!”

Không biết có phải cô ấy quá nghiêm túc hay không, mà lòng tôi lập tức liền áy náy cực kỳ, vội vàng xoay đầu đi, xoay người lấy từ trong ngăn tủ ngã trên mặt đất ra một cái túi kim chỉ, bên trong là một bộ ngân châm mà giám đốc Đinh cố ý tìm người làm giúp tôi.

Tôi vốn dĩ đã rất nắm chắc chuẩn bị thi châm cho sư phụ, nhưng không nghĩ tới 《 Bí quyết châm cứu》kia hoàn toàn không phương pháp châm cứu nào để chữa cho bệnh của sư phụ.

Nghe cách nói của Viên Sĩ Bình, sư phụ có lẽ đã làm tổn thương đến gốc rễ khi mở quan tài dưới suối đá, chắc hẳn khi đó đã không còn năng lực xoay chuyển trời đất nữa đúng không?

Trong lòng chậm rãi niệm phương pháp cửu châm khóa hồn mà sư phụ dạy cho tôi cuối cùng, tôi cầm túi kim châm và gật gật đầu với sư thúc rồi nói: “Đè Đại Hồng lại đi!”

“Bần đạo cũng gây mê cho vị thí chủ này trước thôi!” Viên Sĩ Bình chắc hẳn cũng là thấy Đại Hồng với tôi vặn trái vặn phải nhiều như vậy, vung phất trần lên và đi đến trước mặt Đại Hồng, đôi tay kết ấn và định ấn lên trán của Đại Hồng.

“Ưm!” Đại Hồng bị dọa đến mức rụt rụt ra phía sau, đột nhiên vừa ngẩng đầu lên liền chạm mắt với Viên Sĩ Bình.

Chỉ thấy Viên Sĩ Bình

bỗng nhiên khựng lại, cả người như thể đang ngây ra, vậy mà lại muốn đẩy sư thúc ra, tôi liền vội vàng mở miệng quát to: “Đạo trưởng Viên, lùi lại mau lên!”

Nhưng Viên Sĩ Bình lúc này vẫn còn chưa tỉnh lại, đẩy sư thúc ra mà vẫn không buông tay, thế nhưng đột nhiên đấm mạnh một cái ra phía sau, nắm đấm mạnh đến mức giống như muốn đánh sư thúc vậy.

“Ngã!” Vương Uyển Nhu xếp nửa thanh quạt xếp lại rồi đập về phía Viên Sĩ Bình, sau đó đột nhiên mở quạt xếp ra vỗ vào đỉnh đầu của Đại Hồng và nói: “Ngủ!”

Đôi mắt đang mở to của Đại Hồng lập tức liền nhắm lại, thân mình đột nhiên mềm nhũn và ngã vào trên người sư thúc.

“Mau lên!” Mặt của sư thúc vậy mà hiếm khi lại lập tức đỏ lên, bế Đại Hồng lên và ném với tôi một cái rồi nói.

“Đạo trưởng Viên!” Cô nàng mập dùng sức vỗ vỗ Viên Sĩ Bình, nói với tôi: “Mê hồn thuật của Đại Hồng thật là lợi hại mà! Đến người đạo hạnh cao thâm như đạo trưởng Viên còn mắc mưu!”

Trong lòng tôi lúc này đã bắt đầu có chút sợ hãi Đại Hồng, những sự khác thường của tấm bài vị, có thể nói đều là bởi vì cô ấy mà tạo nên.

Tay tôi cầm ngân châm, chậm rãi đâm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Đại Hồng.

Nhưng mới châm vào một chút, cơ thể Đại Hồng đã run lên rồi, hai mắt vốn dĩ đang nhắm chặt bỗng nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi sợ tới mức suýt chút nữa là đến cáy châm trong tay cũng không cầm được, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy của Đại Hồng, lúc này hai con ngươi đồng thời trồi lên trên tròng mắt, nhưng trong đó chỉ có một con ngươi phản chiếu ảnh ngược của tôi, còn trong con ngươi kia thế mà lại phản chiếu ảnh ngược của một con mắt quỷ dị!