Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 251: Đại Hắc trong Cổ Lâm




Tôi nhìn Liễu Oa Tử đang tách ra nói giỡn với đám đại hán nhấc đồ, sau đó lại dùng tiếng Miêu thuần thục vẫy tay với mấy người già trong trại, thật sự là không thể quay đầu mà! Trong tưởng tượng của chúng tôi, Điền Gia Trại này là như vậy sao?

Liễu Oa Tử không phải là một đứa trẻ xấu xa âm trầm giống như quỷ kiến sầu sao?

“Chúng tôi cũng không biết, mấy năm nay chúng tôi không về Điền gia trại!”

Vương Uyển Nhu cũng có chút không hiểu, đi theo có chút bối rối nói: “Chúng tôi cũng nghĩ là mấy năm không đến Cổ Lâm, thừa dịp đào cô ra, đưa cô tới tìm Tần tiên sinh hỏi một chút chuyện trước kia.”

Tôi sững sờ nhìn về phía trước, không dám mở miệng kêu trước nhiều người như vậy nhìn!

Cách đó không xa, một ông lão già nhìn chúng tôi, chăm chú nhìn vài lần, lại hút thuốc rồi rời đi.

Tôi nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đổi lại là trước kia, tôi cam đoan những ông lão này vừa nhìn thấy gương mặt mới sẽ chạy tới hỏi tìm nơi nào vậy hay gì đó, lúc này, tình người trở nên lạnh lùng làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vội vàng nhận đồ trong tay Điền Thái Hoa, cảm ơn cô ấy: “Đứa bé cũng đói bụng rồi, tôi sẽ về nhà trước, rảnh rỗi lại đến tìm chị chơi!”

Điền Thái Hoa cũng đang ngây ngẩn cả người về quê, mặc kệ tôi chạy trốn.

Tôi đi trên con đường nhỏ kia, chậm rãi đi vào bên trong, sợ đi nhanh sẽ khiến người ta để ý, thỉnh thoảng có người liếc mắt nhìn tôi vài lần nhưng cũng không có hành động ngăn cản để hỏi.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, tôi đã nghe thấy Liễu Oa Tử phía sau hét lớn một tiếng nói: “Người phụ nữ kia đứng lại, cô đứng lại cho tôi!”

Tôi vừa nghe thì dưới chân liền muốn tăng nhanh nhưng Vương Uyển Nhu liền liên tục nói ở bên tai tôi: “Chậm chút! Nhìn lại đi, giả vờ vô tội!”

Việc vô tội này tôi thật sự làm không được nên chỉ đành để mặt không chút thay đổi quay đầu đi qua, tôi chỉ thấy Liễu Oa Tử nhanh chóng đi về phía chúng tôi.

“Làm thế nào để làm được điều đó đây?”

“Tôi phải làm gì đây? Cậu ta có thể cũng là tay sai của Viên Uy, làm sao bây giờ?” Cả người Ngụy Yến sắp nhảy dựng lên, khẩn trương kéo tay Vương Uyển Nhu nói.

Nhưng Liễu Oa Tử mang theo một trận gió từ bên cạnh tôi bay qua, tôi còn chưa hoàn hồn lại thì liền nghe được người phụ nữ phía sau kia kêu to một tiếng.

Cuống quít quay đầu nhìn, chỉ thấy Liễu Oa Tử một tay giữ chặt người phụ nữ kia, một tay đã đặt ở bụng người phụ nữ đó.

“A!” Người phụ nữ hét lên thảm thiết, sau đó ngã xuống đất không thể chịu đựng được.

“Miêu Y!” Mấy hán tử nâng đồ vội vàng buông gánh chạy tới, dường như đối với Liễu Oa Tử họ rất tôn kính, cẩn thận nói: “Người phụ nữ này có vấn đề sao?”

“Cô ấy có thứ gì đó trong bụng!” Thủ hạ Của Liễu Oa Tử lại dùng sức ấn một cái, liền nghe được người phụ nữ kia lại kêu thảm thiết một tiếng, sau đó trong bụng có thứ gì đó đang động đậy.

“A!” Mấy đại hán thấy sắc mặt biến đổi thì cuống quít lui về phía sau, nhặt gánh lên muốn ném về phía Điền Thái Hoa.

“Thừa dịp bây giờ, mau vào Cổ Lâm đi!”

Dường như Vương Uyển Nhu đối với chuyện sống chết của Điền Thái Hoa cũng không lo lắng, ở bên tai tôi nhẹ giọng nói: “Bây giờ sự chú ý của mọi người đều ở trên người Điền Thái Hoa, cũng không uổng công cô ấy đi theo chúng ta cả chặng đường!”

Tôi nhìn thoáng qua Liễu Oa Tử, nghĩ bây giờ cậu ta bị người ta xưng là Miêu Y, cũng không thể hại đến tính mạng người khác nên tôi dùng sức đẩy Tiểu Bạch vào trong ngực, dưới chân liền tăng nhanh lực đạo hướng về phía Cổ Lâm.

Phía sau vẫn thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Điền Thái Hoa, nghe được, tôi thấy kinh hồn bạt vía, dưới chân lại càng ngày càng nhanh.

Tuy nói chướng mắt hành động này của Điền Thái Hoa nhưng ít nhất cô ấy cũng coi như nhiệt tình xách túi cho tôi, hơn nữa trước khi về nhà, cô ấy mặc một bộ quần áo mộc mạc, điều này ít nhất cho thấy cô ấy còn chưa quên bản gốc.



Càng về phía xa Điền Thái Hoa, âm thanh lại càng nhỏ, rốt cuộc cũng đến Cổ Lâm.

Lối vào đó, bởi vì những con bọ bên trong đã không còn nhiều vì vậy sương mù độc hại đã biến mất.

Tôi nhanh chóng đánh giá bốn phía, hướng về phía Vương Uyển Nhu thể hiện một biểu tình hỏi thăm.

“Đi thôi!” Vương Uyển Nhu nhìn Cổ Lâm, ánh mắt có chút nặng nề nói: “Có người đến trước chúng ta rồi!”

Lúc này, tôi đã không thể nghĩ ra còn có ai có thể đến trước chúng tôi nữa, đối với chúng tôi, không phải chết thì là bị Viên Uy bắt, những người khác còn có thể dám đến tiến vào Cổ Lâm cũng thật sự chỉ có người dưới trướng Viên Uy thôi.

“Trương Tiểu tiên sinh!” Chân tôi còn chưa nhấc vào Cổ Lâm, đã nghe được một âm thanh mang theo chút nhẹ nhàng gọi.

“Đạo trưởng Viên?” Tôi đưa Tiểu Bạch chậm rãi để ở bên ngoài, nhìn Viên Sĩ Bình, một thân áo bào màu trắng phong tư như trước, có chút giật mình nói: “Sao chú lại ở chỗ này vậy? Chú không nên… nên…”

Tôi nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra sao anh ta lại làm như thế, Ngọc Hoàng cung vì cấp trên làm việc, Viên Sĩ Bình nghe Viên Uy phân phó đến chặn đường tôi coi như là bình thường đi!

“Đinh tiên sinh quả nhiên là ý chí kiên định, cùng Viên Uy ẩn thân giả ngu nhiều năm, chung quy thật đúng là đào tiểu tiên sinh ra mà!”

Dường như trên mặt Viên Sĩ Bình có chút kích động, cười cười với tôi nói: “Bần đạo chung quy vẫn là chờ gặp tiểu tiên sinh!”

“Cô đi trước đi!”

Sắc mặt Vương Uyển Nhu rất không tốt, quay về phía tôi: “Cô phải đi vào trong, chỉ cần một đạo chưởng tâm lôi đoán chừng là có thể dẫn tới sư phụ cô rồi, sau đó tôi sẽ đi gặp cô sau!” “Hãy để tôi ăn anh ta!” Một chặng đường dài Tiểu Bạch không ăn được rận mu trên người Điền Thái Hoa nên lúc này đang đói đến thảm thương, vừa nghe nói muốn động thủ, liền mãnh liệt cởi mũ thỏ trắng, nhào về phía Viên Sĩ Bình.

“Đứa bé trắng mập ư?”

Viên Sĩ Bình cũng lắp bắp kinh hãi, trong mắt lập tức lại hiểu rõ: “Là bần đạo vỗ lễ, ngoại trừ tiểu tiên sinh nhất mạch tương thừa thì người hoặc vật sinh ra từ quan tài đá này còn có ai có thể chấn động được chứ!”

“Còn có chị Uyển Nhu mà!” Ngụy Yến đối với chuyện không coi trọng Vương Uyển Nhu rất không thể chấp nhận được, hướng về phía Viên Sĩ Bình nói: “Đồ phản bội!”

“Tiểu tiên sinh mời vào trong!”

Nhưng Viên Sĩ Bình cảm khái một chút, mãnh liệt rút đào mộc kiếm chuyển hướng về phía mình liền dẫn một đạo lôi.

Tôi nhìn anh ta bị sét đánh đến tóc và lông mày toàn bộ bị tiêu hao, trong mũi đều là khí đen, hướng về phía tôi ha ha cười cười nói: “Là bần đạo nên xin lỗi tiểu tiên sinh trước!”

“Viên đạo trưởng?” Tôi nhìn đến mức không hiểu, chỉ thấy Viên Sĩ Bình sững sờ ngã xuống bụi cỏ.

“Kéo vào trước đi!” Sắc mặt Vương Uyển Nhu vẫn chưa tốt hơn, quạt gấp vung lên, đưa cơ thể Viên Sĩ Bình nhanh chóng bay vào Cổ Lâm.

Lúc này, tôi cũng không để ý đến những thứ khác, tìm một bãi cỏ sâu hơn ném túi hành lý vào trong đó, sau đó đặt Tiểu Bạch xuống đất nói: “Chạy đi!”

Tiểu Bạch cởi đôi giày thỏ con nhỏ dưới chân ra, dùng chân trần giẫm lên một thân cây thấp, chạy nhanh đi.

Tôi muốn bảo cậu bé chạy chậm lại một chút nhưng nghĩ đến việc lần trước tôi đã chạy đến đây suốt, trong lòng tôi thực sự muốn chạy một lần nữa.

Chỉ là lần này chạy tới chỉ có một người, lần trước cô nàng mập cùng tôi chạy, Nguyên Thần Tịch dẫn đường, lần này cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch đều biến mất.

“A!” Tiểu Bạch chạy không bao lâu, kêu to một tiếng: “Chị, mau tới cứu em! Chị!”

Vương Uyển Nhu lơ lửng trước mặt tôi, lúc này cô ấy cũng giật mình, vội vàng bay về phía trước.

Tôi cũng vội vàng chạy về phía trước, mới đi được hai bước, tôi cảm thấy chân mình trượt đi, sau đó một cơn gió từ bên cạnh thổi qua.



“Đây!” Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi, mới phun ra một ngụm trong suốt, hai tay kết ấn xông tới.

“Bùm!”

Lúc tôi buông tay ra, tôi mới biết trong lòng bàn tay mình lại ầm ầm vang lên, tôi vội quay người lại thì thấy cái đuôi của một con rắn đen bị tôi hất xuống đất, vảy sáng lấp lánh.

“Xì!” Đuôi rắn xoắn lại, dưới lớp vảy mọc ra mấy nhánh liễu, lao về phía tôi.

“Rắn đen kìa!” Tôi nhìn cây liễu, trong lòng bỗng nhiên mừng rỡ, đây chính là rắn đen.

Khi tất cả chúng tôi bị bắt, vì Âm Long bị điều khiển bởi tơ linh hồn nên con rắn đen đã bọc Âm Long vào quan tài để chuyển hóa tơ linh hồn, tôi không ngờ con rắn đen này lại đến đây.

Tôi nhanh chóng chạy về phía Tiểu Bạch hét lên nhưng con rắn đen đan bằng liễu gai đã đuổi theo, tôi vội vàng hét vào mặt Vương Uyển Nhu: “Giúp tôi chặn nó!”

Vương Uyển Nhu, người đang định đánh vào đầu con rắn, thở dài, vẫy chiếc quạt gấp lại và cây liễu gai quay về quấn quanh một vài cây lớn bên cạnh, khiến cái đầu còn lại của con rắn đen gầm lên.

Phần thân dưới của Tiểu Bạch đã bị con rắn đen cắn rồi, không biết là đùa giỡn hay sao mà cậu bé cứ lấy tay xoa đầu con rắn đen, thậm chí không có chút ý định lợi dụng Cổ thuật của mình.

Tôi vội vàng nhảy lên đầu con rắn đen, gọi nó: “Rắn đen, ta là Trương Dương! Ta là Trương Dương!”

“Xì!” Con rắn đen bốn mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm một hồi, sau đó chậm rãi duỗi ra hai cái đầu rắn lớn, hướng về phía tôi thở hồng hộc.

“Chị! Chị!” Tiểu Bạch không ngừng xoa đầu rắn đen, bực bội nói: “Chân của em bị rắn đen quấn lấy rồi!”

“Ta là Trương Dương!” Tôi giương mắt nhìn thẳng con rắn đen, đau lòng nói: “Ngươi tới đây làm gì? Âm Long đâu?”

“Xì!” Con rắn đen chậm rãi phun ra chút màu trắng trong miệng, hai cái đuôi rắn dài duỗi ra chạm vào mặt tôi, hai cái đầu rắn gác lên vai tôi, dùng sức cọ cọ.

“Được rồi! Được rồi!” Tôi cố gắng đưa tay chạm vào con rắn đen, thật sự không dễ dàng để gã khổng lồ này theo vào Cổ Lâm, có thể đó là lý do tại sao Trường Sinh ở lại đây ba năm khiến con rắn đen này bỏ chạy đến đây tìm người quen.

“Âm Long ở đâu?” Tôi cố hỏi Âm Long và Lệ Cổ đang ở đâu.

Bây giờ tôi thật may mắn, bởi vì vội vàng đi Tàng Âm cho nên không đưa theo bọn họ, nếu không sợ là đã bị Viên Uy bắt được rồi.

Tuy nhiên, Viên Uy đã sử dụng xác sống để gieo sợi linh hồn cho Âm Long, có lẽ là vì anh ta dự định ngăn cản họ ẩn náu trong Tàng Âm, nếu không thì không biết ai sẽ bắt được ai.

“Xì xì!” Con rắn đen há to miệng, không ngừng li3m láp mặt của tôi, bốn con mắt rắn to kia lại là đôi mắt ngấn nước.

“Ai ở đây! Đại Hắc, ngươi nghĩ nhà ngươi như thế nào!” Đột nhiên, một ông lão từ trong rừng sâu kêu to.

“Xì!” Hai đầu con rắn đen lập tức hưng phấn, dùng sức quấn đuôi quanh người tôi, nhanh chóng bò về phía sâu trong rừng cổ.

“Trương Dương!” Vương Uyển Nhu kêu lên một tiếng, kéo Ngụy Yến đi theo: “Đây là Lạc Trường Sinh trời sinh rắn đen sao?”

“Đúng vậy! Tại sao cô không xuống tầng hầm của nhà họ Viên để tìm Âm Long, rắn đen và Lệ Cổ?” Tôi bị con rắn đen quấn lấy nhưng trong lòng rất vui.

“Chúng tôi luôn nghĩ rằng họ đã bị bắt cùng với cô?” Vương Uyển Nhu nói với vẻ mặt hơi khó coi.

Tôi chỉ nhớ rằng tất cả những ai biết họ đang ở dưới tầng hầm của nhà họ Viên đều bị Viên Uy bắt giữ ngoại trừ Viên Sĩ Bình và Viên Sĩ Bình đang bị Vườn Uyển Nhu dụ bay lơ lửng trên không trung.

“Đại Hắc!” Một ông lão ở chỗ sâu trong Cổ Lâm hét lên, trầm giọng nói: “Ngươi còn không trở về thì đêm nay sẽ không có gà trống!”