Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 87




Editor: Mai

Năng lực hành động của Thẩm Chấp luôn luôn rất mạnh, huống chi đây còn là chuyện anh chú ý nhất, sau khi Kỷ Nhiễm đồng ý liền nhanh chóng kêu trợ lý để thời gian rảnh. Trợ lý của anh tên Lữ Kiệt, người luôn làm việc bên cạnh anh từ thời bắt đầu ở chứng khoán Cao Thông cho đến bên này.

Anh gọi điện dặn dò: “Sắp xếp cả ngày ngày thứ 2 trống hết cho anh.”

Lữ Kiệt kinh ngạc, không tránh được nói: “Nhưng Thẩm tổng, thứ hai chúng ta có hẹn với Kiều tổng…”

“Gọi điện lùi lại, anh có chuyện quan trọng hơn.” Thẩm Chấp lạnh nhạt nói.

Lữ Kiệt là trợ lý của anh cho nên tất nhiên phải hỏi thêm vài câu, dù sao nếu như sếp thực sự có chuyện quan trọng hơn cần làm vậy người trợ lý như anh ta cũng phải chuẩn bị trước.

“Anh có chuyện quan trọng gì cần thu xếp sao? Có cần em chuẩn bị không?”

Sau khi anh ta hỏi xong bên kia điện thoại dừng giây lát, sau đó vang lên tiếng cười rõ ràng: “Không cần cậu chuẩn bị gì cả, bởi vì anh muốn đi lĩnh giấy kết hôn.”

Lĩnh giấy kết hôn?

Lữ Kiệt nghiêm túc nhẩm lại hai chữ* này một lần trong đầu, chờ tới khi anh ta phản ứng lại bèn vội vàng nói: “Thẩm tổng, chúc mừng anh.”

*Lĩnh giấy kết hôn: trong tiếng Trung là “领证“, bởi vậy nên Lữ Kiệt mới nói hai chữ.

Từ lâu Lữ Kiệt đã nhìn ra lòng dạ của sếp nhà mình đối với Kỷ Nhiễm. Dù sao anh ta cũng được coi như người bên cạnh Thẩm Chấp, vô cùng dễ dàng đoán được tâm tư của anh.

Còn nhớ rõ tiệc rượu năm ngoái, Kỷ tổng mặc một bộ váy màu hồng nhạt đan dây vùng lưng, bộ trang phục vừa tinh tế lại không mất quyến rũ, tươi đẹp rực rỡ bắn ra bốn phía giống như đại minh tinh.

Trong buổi tiệc không biết có bao nhiêu đồng nghiệp nam cùng công ty thậm chí cả những nam khách quý bên phía hợp tác đều nhìn chằm chằm vào cô.

Bởi vậy số người đi lên kính rượu Kỷ Nhiễm quả thật như sông Trường Giang.

Ngay từ đầu Lữ Kiệt không để ý chỉ đứng nhìn xa xa, ai biết qua một lúc, sếp nhà mình đột nhiên mở miệng hỏi: “Trợ lý Kỷ Nhiễm đi đâu rồi? Nào có chuyện sếp ở đây uống rượu còn trợ lý biến đâu mất không ngăn giúp chứ?”

Trong giọng nói Thẩm Chấp nồng đậm sự không vui, vô cùng không vừa lòng với chuyện Phương Thiên không đi lên chắn rượu cho Kỷ Nhiễm.

Lữ Kiệt đứng bên gật đầu theo thói quen.

Nhưng chỉ chốc lát anh ta liền ngẩn người, chờ chút, sếp nhà mình đang quan tâm Kỷ tổng à?

Quan hệ giữa sếp nhà mình cùng với Kỷ tổng như nước với lửa, cả công ty đều công nhận chuyện này, ngay cả lúc bình thường Lữ Kiệt và Phương Thiên đều không nói chuyện nhiều thêm hai câu, phòng ngừa bị hiểu lầm đang thông đồng với đối thủ.

Kết quả bây giờ tình huống gì thế này?

Kỷ Tổng bị rót rượu, bộ dáng sếp nhà mình càng nhìn càng sốt ruột.

“Thẩm tổng, hay em qua đó nhìn xem?” Lữ Kiệt không hổ danh được bầu là trợ lý đứng đầu trong chứng khoán Cao Thông, không dám nói tới trình độ như con giun trong bụng sếp nhưng thật ra cũng gần giống vậy không khác lắm.

Thẩm Chấp gật đầu, trong lòng Lữ Kiệt sóng to gió lớn, không ngờ anh ta thật sự đã đoán đúng tấm lòng của sếp.

Đều nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển không thể nào đoán trước được.

Thật ra Lữ Kiệt cảm thấy suy nghĩ này đối với đàn ông cũng không sai lắm, sếp nhà mình có tiếng cao phú soái, có năng lực có sức mạnh còn có gia thế nữa, không biết bao nhiêu cô gái xua như xua vịt. Còn anh lại chậm chạp không nói chuyện yêu đương, Lữ Kiệt cảm thấy vô cùng kì quái.

Sau bữa tiệc Lữ Kiệt cản rượu giúp Kỷ Nhiễm xong, liền len lén phát hiện ra ánh mắt sếp chưa từng rời khỏi Kỷ Nhiễm.

Cuối cùng Lữ Kiệt không thể không xúc động, không phải luôn nói ác nhân có ác nhân trị à.

Thẩm Chấp là người luôn hành hạ người khác trên phương diện công tác, cũng coi như người xấu đi.

Nghĩ đến chuyện sếp thích cô gái như Kỷ Nhiễm, Lữ Kiệt vô cùng đau lòng. Mỗi lần Kỷ tổng nhìn Thẩm tổng thì ánh mắt như  vèo vèo bay ra tới mấy trăm cây kim.

Người ta hoàn toàn coi Thẩm tổng như đối thủ không đội trời chung.

Ôi, từ buổi tối đó Lữ Kiệt biết tấm lòng Thẩm Chấp, mỗi lần chỉ cần Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp cùng xuất hiện ở một nơi sẽ quan sát thật kỹ.

Cuối cùng càng quan sát càng kinh ngạc.

Bởi vì hoàn toàn do Thẩm tổng đơn phương, ánh mắt Kỷ Nhiễm nhìn anh luôn không có ý tốt.

Vốn tưởng rằng người xuôi gió xuôi nước như Thẩm tổng sẽ gặp hạn trên phương diện tình cảm, ai ngờ Kỷ Nhiễm bị tai nạn xe. Lần này ngay cả công việc Thẩm tổng cũng không làm ra vẻ được, cả ngày chỉ ở trong bệnh viện. Thỉnh thoảng Lữ Kiệt sẽ đi qua bệnh viện đưa văn kiện cho Thẩm Chấp, bởi vậy cũng nhìn thấy trạng thái của hai người.

Một người nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, một người không ngại mệt không ngại chán cứ ngồi đây.

Thỉnh thoảng còn hăng hái đọc sách cho cô nghe nữa.

Khi đó ngược lại Lữ Kiệt còn cảm thấy tâm trạng Thẩm Chấp vô cùng nhẹ nhõm, bởi vì mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh Kỷ Nhiễm, cho dù cô hôn mê không thể động cũng không thể nói nhưng chỉ cần ở bên cạnh cô thôi đã là hạnh phúc.

Cũng vào lúc đó Lữ Kiệt mới biết được tình cảm sếp nhà mình dành cho cô sâu đậm bao nhiêu.

Có thể nói tình thâm đến cực điểm.

Cho nên bây giờ thấy Thẩm Chấp thực sự kết hôn với Kỷ Nhiễm, Lữ Kiệt vui mừng thay cho sếp nhà mình. Thời gian trước anh vì Kỷ Nhiễm tự đâm mình một nhát, nếu không phải lúc đó tập đoàn Hằng Trì dùng mọi tài nguyên để phong tỏa tin tức chỉ sợ sớm đã tạo thành sóng to gió lớn rồi.

Bởi vậy Lữ Kiệt thật tâm thật ý chúc mừng họ: “Thẩm tổng, hi vọng anh và Kỷ tổng hạnh phúc cả đời.”

Thẩm Chấp nghe lời anh ta nói, cười nhẹ: “Cảm ơn.”

*

Sáng thứ hai, Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm đều mặc áo sơ mi trắng, Kỷ Nhiễm còn đặc biệt dậy sớm trang điểm, khoan khoái nhẹ nhàng, lúc hai người đứng chung một chỗ không thể nhìn ra tuổi.

Trước khi ra ngoài, Kỷ Nhiễm kiểm tra lại một lần tư liệu bản thân, sổ hộ khẩu, chứng minh thư.

Cô nhìn Thẩm Chấp nghiêm túc nói: “Chúng ta phải chụp ảnh cưới trước đã.”

“Không phải chỗ đăng ký kết hôn có chụp à?” Thẩm Chấp hơi kinh ngạc, thật ra tối hôm qua anh cũng đặc biệt tìm hiểu qua quy trình kết hôn rồi, nhớ rõ họ nói qua ở nơi đăng ký kết hôn có chỗ chụp ảnh, hơn nữa bây giờ không thu phí chín đồng tiền nữa.

Kỷ Nhiễm trừng mắt không đồng ý, nói: “Tấm ảnh dán giấy chứng nhận kết hôn cả đời chỉ có một lần, Văn Thiển Hạ nói nên đi tới nơi chụp ảnh cưới, ở đó họ còn giúp đỡ P* ảnh một chút.”

*P: photoshop.

“P ảnh?” Thẩm Chấp nhìn kỹ cô vài lần.

Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt, hôm nay vì muốn chụp ảnh đẹp nên cô còn đặc biệt trang điểm, đôi mắt vốn lấp lánh kia bây giờ còn sáng bóng trau chuốt hơn, nhìn cực kỳ mê người.

Thẩm Chấp nhíu mày như không vui.

Kỷ Nhiễm còn tưởng rằng anh giống như những tên đàn ông khác không thích P ảnh, vội nói: “Bây giờ đại đa số mọi người đều tự mang ảnh của mình tới khi đăng ký kết hôn, chúng ta tuyệt đối không phải trường hợp đặc biệt.”

Ai ngờ người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cực kỳ đẹp trai hôm nay kia đứng thẳng người, lộ ra nét cười trong veo, nói: “Anh chỉ cảm thấy vợ anh đẹp như vậy sao cần phải P?”

“Đừng nghe Văn Thiển Hạ nói bậy.” Thẩm Chấp ấn trán, có chút bất đắc dĩ.

Nói tới Văn Thiển Hạ, từ sau khi quen thuộc với Kỷ Nhiễm lần thứ hai liền giống như trước kia không còn e ngại Thẩm Chấp nữa. Lần nào cũng đưa ra chủ ý cho Kỷ Nhiễm. Hai người còn thì thầm qua lại.

Nói thế thôi chứ cuối cùng Thẩm Chấp vẫn nghe lời Kỷ Nhiễm chạy tới nhà chụp ảnh cưới bên kia.

Chỗ chụp ảnh này không lớn lắm, sau khi hai người vào cửa thì nhân viên cửa hàng vô cùng nhiệt tình đi lên, chuẩn bị giới thiệu áo cưới chụp ảnh trong tiệm mình cho họ.

“Hai vị tới chụp ảnh cưới ạ? Ôi, cửa hàng chúng tôi bây giờ đang có ưu đãi 8 phần, hai người thật xứng đôi.” Nhân viên cửa hàng cẩn thận nhìn Thẩm Chấp, cảm thấy người đàn ông này quả thực là người đẹp trai nhất trong số những người tới đây.

Cho dù người mẫu mà tiệm mời tới để chụp ảnh áo cưới cũng không đẹp mắt hơn người này, hơn nữa còn có khí thế, kiểu vừa liếc qua đã làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Kỷ Nhiễm lập tức lắc đầu: “Không phải, chúng tôi chỉ chụp ảnh đăng kí kết hôn thôi.”

Nhân viên cửa hàng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Vậy hai vị có chụp ảnh cưới chưa? Nếu chưa chụp vậy cứ suy xét tới cửa hàng chúng em nhé. Bây giờ đang có ưu đãi rất lớn.”

Sau khi Thẩm Chấp đi làm đã không còn lãng phí thời gian đi mua sắm nữa rồi, quần áo của anh đều do các thương hiệu đưa tới, thỉnh thoảng anh cũng xem vài lần nhưng nhiều nhất vẫn do Lữ Kiệt tìm nhà tạo hình rồi chọn giúp anh.

Nhanh lại hữu hiệu.

Thẩm Chấp nhìn qua nhân viên cửa hàng, mở miệng nói lời lạnh nhạt: “Phiền chụp ảnh chứng nhận kết hôn cho chúng tôi, cái khác chúng tôi không cần.”

Anh vừa mở miệng nói thì nhân viên cửa hàng không dám giới thiệu nữa.

Trên người vị này thực sự như tự buff vậy, cảm giác chỉ cần anh nói cái gì thì chính là cái đó.

Khu chụp ảnh đăng kí kết hôn nằm ở lầu hai, bối cảnh sau lưng màu đỏ, hai người ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, lúc này họ đã không còn là đại lão rung chuyển đất trời trên thương trường cũng không phải một quản lý tinh anh trong ngành đầu tư nữa, họ chỉ là hai người bình thường chuẩn bị dắt tay nhau đi qua cả đời mà thôi.

“Hai vị ngồi vào giữa một chút, gần thêm chút nữa.” Người chụp ảnh cầm máy ảnh đứng đối diện hương dẫn.

Đầu thu ánh mặt trời ấm áp khô ráo chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào, tạo nên đường ánh sáng khúc xạ thẳng giữa không trung, trong không khí có những hạt bụi cực kỳ nhỏ đang điên cuồng nhảy múa.

Một câu nhiếp ảnh gia nói phá vỡ bầu không khí yên lặng, hai người đồng thời quay qua nhìn nhau.

Kỷ Nhiễm nhìn người đàn ông bên cạnh, hôm nay vì đi đăng ký kết hôn nên anh vuốt hết tóc ra sau đầu lộ ra vầng trán no đủ, hình dáng gò má vì kiểu tóc mà toàn bộ đều lộ ra ngoài, cực kỳ tinh xảo.

Đột nhiên thấy cô bật cười, mặc dù người đàn ông trước mắt không hiểu vì sao cô lại cười.

Nhưng trong nháy mắt trên mặt anh cũng hiện lên ý cười, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt kia nhiễm một tầng ý cười, sau đó ý cười này từ trong mắt dần dần lan ra khóe miệng.

“Nhiễm Nhiễm, em cười gì vậy?” Thẩm Chấp cười nhẹ hỏi.

Kỷ Nhiễm yên lặng nhìn anh vài giây, nụ cười ngày càng tươi rói, trong mắt đều là vui mừng: “A Chấp, chỉ do em rất vui mà thôi.”

Dừng một chút, cô lại cất giọng ngọt như sữa: “Em sắp gả cho anh rồi.”

Hình ảnh hai người nhìn nhau rồi nhẹ nhàng cười rộ lên dưới ánh nắng mặt trời thực sự vô cùng tốt đẹp.

Thế cho nên nhiếp ảnh gia không tự chủ được mà cầm máy ảnh lên, đè lên nút shutter.

Nhiếp ảnh gia cúi đầu kiểm tra ảnh chụp không ngừng được sự hài lòng, mặc dù chuyện chụp ảnh thế này có thử thách tới kỹ thuật người nhiếp ảnh nhưng nếu bộ dáng hai người đều kiểu tuấn nam mỹ nữ, vậy cho dù con heo chụp cũng sẽ không xấu.

Cuối cùng nhiếp ảnh gia không những chụp cho bọn họ  một tấm ảnh phù hợp với đăng ký kết hôn bình thường, mà còn rửa luôn cho bọn họ bức ảnh đang nhìn nhau cười kia nữa.

Thật sự quá đẹp.

*

Sau khi lên xe Kỷ Nhiễm vẫn cầm bức ảnh kia xem, thật ra nhiếp ảnh gia không sửa gì nhiều chỉ điều chỉnh một chút, dùng nguyên lời nói vị kia thì là giá trị nhan sắc đã đủ vừa lòng rồi, không dùng sửa ảnh được nữa.

Thẩm Chấp lái xe chạy tới cục dân chính, gặp đèn đỏ liền dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn qua cô vẫn đang nhìn chằm chằm bức ảnh kia.

“Đẹp vậy cơ à?” Ngữ khí anh nói mang ý cười.

Kỷ Nhiễm gật đầu, cô giơ bức ảnh trên tay lên trước mặt Thẩm Chấp, cười cười dán lại gần anh: “Anh không thấy đẹp à? Chẳng lẽ chồng em không đẹp?”

Thẩm Chấp không dự đoán được cô nói vậy, trên mặt lộ ra kinh ngạc.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kỷ Nhiễm hôn môi anh chụt một cái, môi đàn ông dù mỏng vẫn mềm mại, cô hôn lên cảm giác được sự ấm áp trên đó, nhất thời tim đập nhanh hơn.

Kỷ Nhiễm nói nhỏ, trong giọng nói còn lộ ra sự kiêu ngạo: “Chồng em đẹp quá đi mất.”

Thẩm Chấp nhìn cô chằm chằm, cửa kính xe được mở ra một nửa nên gió thổi vào cảm giác khá mát mẻ, ép lại ngọn lửa đang nổi lên trong lòng anh.

“Nhiễm Nhiễm, bây giờ đừng chọc anh.”

Giọng Thẩm Chấp rất trầm, ngữ điệu như mang theo áp lực, cảm giác như nếu anh không im lặng dập lửa thì sẽ bùng nổ mất.

Kỷ Nhiễm mang thái độ chỉ giết chứ không chịu trách nhiệm chôn, thấy anh bị chính mình chọc nổi lửa bèn vội vàng lui lại sau ngồi sát ghế bên tay lái.

Không biết đoạn đường này đúng dịp hay thế nào, ngoại trừ cái đèn đỏ thứ nhất ra sau đó đều gặp được đèn xanh hoặc đèn đỏ vừa kết thúc lập tức qua đèn xanh.

Như ông trời cũng đang giúp đỡ.

Đến cục dân chính, hai người đi thẳng tới chỗ đăng kí kết hôn chờ lấy số, cuối cùng hai người ngồi lên ghế yên lặng chờ đợi.

Kỷ Nhiễm nhìn tờ giấy ghi số trên tay, bật cười rồi còn giơ số lên trước mặt Thẩm Chấp cho anh nhìn nữa, nói: “A Chấp, anh nói xem số chúng ta đang cầm có phải số hiệu không?”

Thẩm Chấp khẽ cúi xuống nét mặt hơi bất đắc dĩ, nói: “Nhiễm Nhiễm, nghiêm túc một chút.”

Kỷ Nhiễm lập tức im miệng.

Thật ra khi thực sự tới lĩnh giấy kết hôn, nói dễ thì đúng là rất dễ, hai người ngồi điền bảng có sẵn sau đó dựa vào sự chỉ dẫn của nhân viên viết xong hết.

Đại khái chỉ mất vài phút, hai cuốn sổ đỏ mới ra lò xuất hiên trên tay nhân viên.

Kỷ Nhiễm vừa nhận được sổ thì phản ứng đầu tiên chính là mở ra coi, khi đụng vào dấu in nổi trên giấy chứng nhận kết hôn, cô không nhịn được sờ qua sờ lại, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Cái dấu in nổi này chính là quốc gia ấn cho hai người chúng ta.”

Nhân viên ngồi đối diện bị cô chọc cười, mới sáng sớm đã tới một đôi trẻ tuổi vừa xứng đôi vừa ngoan ngoãn thế này.

Kỷ Nhiễm nhận giấy kết hôn xong liền lấy hộp chocolate được đóng gói tinh tế đẹp đẽ để trong túi xách ra đưa cho nhân viên ngồi đối diện, cô tìm hiểu qua trên mạng nói lúc lĩnh giấy kết hôn tốt nhất nên mang bánh kẹo cưới tới mời nhân viên công tác…

Vốn nhân viên đang tính nhận nhưng vừa thấy nhãn hiệu trên hộp, người ta không phải không kiến thức, một hộp chocolate này tới mấy ngàn khối đó.

Cô ấy vội vã xua tay: “Cái này quá đắt, tôi không thể nhận được.”

Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua, hơi xấu hổ, nhưng vẫn lấy chocolate trong hộp ra, cười nói: “Đây là bánh kẹo cưới, tất cả mọi người ăn chút đi.”

Nhân viên từ chối không được nên nhận hai viên.

Hai người xuống lầu, Thẩm Chấp đang cầm cuốn sổ đỏ nhỏ của anh, Kỷ Nhiễm đưa tay qua lấy ai ngờ lần thứ nhất không động, chờ tới khi cô kéo lần nữa nó vẫn không động.

Thẩm Chấp nhìn cô, Kỷ Nhiễm lập tức chớp chớp mắt: “Người ta nói giấy kết hôn đều do vợ bảo quản.”

Anh hơi nhấp miệng, người luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng với Kỷ Nhiễm khó có khi kiên trì như vậy, anh không buông tay, khẽ cử động ngón tay, giọng khàn khàn: “Anh mới nhận được.”

Lúc anh mới nhận được cuốn sổ đỏ này, ở nơi Kỷ Nhiễm không phát hiện, ngón tay anh khi nhận nó còn đang run rẩy.

Cảm giác giấc mơ của mình biến thành sự thật xuất hiện trong lòng anh.

Thẩm Chấp luôn cho rằng cả đời này mình sẽ không được may mắn, trước giờ dù cắn răng đều giữ không được thứ mình muốn, anh thích Kỷ Nhiễm như vậy nhưng vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần bỏ qua nhau.

Vậy mà bây giờ rốt cuộc anh đã thành người một nhà với cô gái của anh.

Cho dù lúc cầu hôn cũng không có cảm giác chân thật như giờ phút này.

Khi anh chạm vào dấu in nổi trên giấy chứng nhận kết hôn, những hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu như bộ phim điện ảnh, bắt đầu từ cô gái nhỏ cười tít mắt ban đầu hỏi anh tên gì.

Từ Nguyên Cảnh cho đến Thẩm Chấp, anh chưa bao giờ thay đổi lòng mình.

Nguyện vọng duy nhất đời này chỉ cần mình cô.

Bởi vì lĩnh giấy tương đối sớm nên sau đó hai người không có chuyện gì để làm, chuyện chúc mừng gì đó cần phải chờ tới buổi tối, thế nên hai người điên cuồng làm việc kia đều nhất trí quay lại công ty trước.

Kỷ Nhiễm không lái xe nên Thẩm Chấp đưa cô về công ty.

Vừa vào công ty, Phương Thiên đã chạy nhanh tới đưa những thứ cần cô ký tên.

Kỷ Nhiễm để túi xách xuống lấy bút máy từ bên trong túi ra, ai ngờ làm rớt mấy viên chocolate, Phương Thiên nhìn thoáng qua cười hỏi: “Lão đại, sao hôm nay chị mặc nghiêm túc vậy?”

Kỷ Nhiễm mặc áo sơ mi trắng quy củ, chính là kiểu áo sơ mi trắng cực kỳ đơn giản đó, xem ra quả thật có chút nghiêm túc.

Cô ngồi dựa vào ghế ký tên mình lên, thuận miệng nói:

“Chị đi lĩnh giấy.”

Lĩnh giấy kết hôn?

Phương Thiên cảm thấy nhất định đầu mình bị kẹt rồi, sao cô ấy có thể liên tưởng tới chuyện lĩnh giấy là lĩnh giấy kết hôn chứ, huống chi lão đại nhà cô lĩnh giấy kết hôn với ai…

Cho nên giống như tên đần hỏi lại: “Lão đại, chị lĩnh giấy gì?”

Quả nhiên Kỷ Nhiễm dùng vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn cô ấy, thở dài một hơi: “Tất nhiên là lĩnh giấy kết hôn rồi, em nói xem?”

Lúc Phương Thiên cầm văn kiện đi ra ngoài cả người đều ngơ ngác.

Cô ấy cảm thấy mình đi đường mà như đang bay vậy, chân như đạp trên bông, không chút cảm giác chân thực nào.

Kết quả cô ấy mới đi ra không bao lâu, đột nhiên bên cạnh có người kéo cô ấy lại đi tới phòng trà nước. Phương Thiên ngẩng đầu thấy sao hôm nay phòng trà nước náo nhiệt vậy nhỉ, cả nửa phòng đều là người.

“Cậu có biết sáng nay Kỷ tổng đi đâu không?” Có người vội vàng hỏi.

Phương Thiên bị hỏi cũng ngơ ngác, thiếu chút nữa đã nói ra hôm nay lão đại nhà mình đi lĩnh giấy kết hôn rồi, sau đó cô ấy lại nghĩ đến mình là trợ lý của Kỷ Nhiễm, sao có thể nói lung tung việc riêng của lão đại chứ.

Nhưng cô ấy không nín được!!!

Cô rất muốn nói ra!

Cô ấy muốn tâm sự chuyện này với người khác, cảm thấy như mình sắp điên rồi, vừa rồi cô ấy hỏi Kỷ Nhiễm lĩnh giấy chứng nhận với ai, nhưng cô chỉ cười cười thần bí bày tỏ phải giữ bí mật.

Kết quả lúc cô ấy đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, đối phương đã đưa điện thoại ra trước mặt, sau đó trên màn hình có tấm ảnh.

Bức ảnh là hai cuốn sổ được mở ra, thấy được rõ ràng khuôn mặt trên ảnh và cả tên nữa.

Thẩm Chấp.

Kỷ Nhiễm.

Tuyệt nhất là câu nói đi kèm, mặc dù chỉ có mấy chữ.

“Thời gian 17 năm, rốt cuộc em đã trở thành bà Thẩm của anh.”