Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ

Chương 2




8

Tối có một buổi tiệc, như thường lệ, tôi không có bạn gái, chỉ có thư ký của tôi đồng hành cùng tôi.

Là tổng giám đốc của tập đoàn, tôi tự nhiên cũng được coi là trung tâm của buổi tiệc, có nhiều người đến nâng ly chúc mừng nhưng tôi chỉ uống một ít rượu để bày tỏ thái độ tôn trọng.

Trên thực tế, tổng giám đốc thật sự không phải là một người hám lợi hay thô lỗ, ngược lại luôn thân thiện và lịch sự, không làm tổn hại người khác, vì lợi ích luôn là điều quan trọng đối với những người kinh doanh.

Quá quyết đoán không phải là một điều tốt.

Tuy nhiên, trong buổi tiệc này, tôi đã thấy một hình bóng bất ngờ.

Nhân viên của tôi, chính là cô gái đã cà phê lên tôi trước đây, và cô ấy vẫn mặc đồ của nhân viên phục vụ.

Liệu nhân viên của tôi đã khó khăn đến mức phải làm vài công việc cùng lúc chăng?

Có vẻ như tôi cần yêu cầu các phòng ban liên quan chú ý giúp đỡ nhân viên của mình mới được.

9

Sau khi sắp xếp xong những suy nghĩ đó, tôi thu lại ánh mắt và chú ý đến Trần Ứng Thăng, người mà tập đoàn của tôi đang muốn hợp tác. Tôi tiến tới gặp gỡ.

Trần Ứng Thăng là một doanh nhân khéo léo, khi thấy tôi đến, anh ta chỉ cười và nói: "Tổng giám đốc Dạ, uống với tôi một chút được không?"

Tôi đồng ý và ra hiệu cho Cố Trạch rót rượu.

Cố Trạch gọi một nhân viên phục vụ, và người phục vụ chính là người con gái đổ cà phê lên tôi trước đây. Trên áo của cô ấy còn có tên chữ, gọi là Tô Vân Vân.

Tô Vân Vân cầm ly rượu lên, sẵn sàng rót cho tôi.

Tuy nhiên, tôi tránh cô ấy và bảo Cố Trạch rót cho tôi.

Thành thật mà nói, tôi không tin tưởng vào khả năng rót rượu của người từng làm đổ cà phê lên người tôi.

Cố Trạch có chút bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng, đón lấy bình rượu từ tay Tô Vân Vân và rót cho tôi.

Tôi nhận ly rượu, ngẩng đầu và uống hết.

Trần Ứng Thăng nhìn thấy tôi uống như vậy, không thể kìm nén được mà cười nói: "Tổng giám đốc uống rượu tốt thế."

Cuộc trò chuyện về dự án mới diễn ra rất thuận lợi, chỉ là tôi đã uống quá nhiều rượu, cảm giác hơi mơ màng rồi.

10

Tôi bảo Cố Trạch đưa tôi lên phòng tổng thống, khi bước vào thang máy VIP, tôi cảm thấy chân như nhũn ra, tay chống lên tường thang máy, xoa xoa thái dương.

Cố Trạch lo lắng cau mày, đưa tay dìu tôi: "Tổng giám đốc, nếu cậu không thoải mái thì cứ dựa vào tôi."

Tôi nhìn lên Cố Trạch, do tác dụng của cồn, não của tôi nghĩ chậm lại, chỉ đơn giản là nhìn Cố Trạch một cách thẫn thờ rồi chầm chậm trả lời: "Ừ."

Tôi tựa vào vai của Cố Trạch, rồi vô lực dựa cả người vào anh ấy.

Cố Trạch rất khoẻ, anh ấy đỡ tôi một đường đến tận phòng tổng thống, và đặt tôi nhẹ nhàng xuống giường.

Nằm trên giường, tôi cảm thấy nóng nực và khó thở nên duỗi tay tháo cà vạt, cởi mở nút áo, sau đó nhắm mắt, muốn chìm vào giấc ngủ.

Cố Trạch lại tiến tới cởi giày vớ và nhìn xuống chiếc áo khoác của tôi, ghé sát vào tai tôi dịu dàng nói: "Tổng giám đốc, cậu phải cởi áo khoác ra, nếu không sẽ ngủ không ngon."

Tôi mở mắt và nhìn Cố Trạch, vì bị làm phiền khi đang ngủ, tôi bất chợt thấy tủi thân: "Anh giúp tôi, được không?"

Cố Trạch ngạc nhiên một chút, sau đó không thể nhịn cười và nói: "Được."

11

Cố Trạch cúi xuống để giúp tôi cởi áo khoác. Hơi thở của anh ấy nhẹ nhàng rơi trên mặt tôi. Hàng mắt của tôi nhẹ run rẩy, chỉ cảm nhận được nơi hơi thở anh ấy chạm đến thật ấm áp.

Chiếc áo vest của tôi đã được cởi ra, thật sự tôi cảm thấy bớt gò bó hơn rất nhiều.

Tôi đưa tay nắm lấy cổ tay Cố Trạch khi anh đang muốn rời đi. Tôi chăm chú nhìn anh ấy, sau một lúc mới nói ra câu: "Đừng đi."

Cố Trạch chợt sửng sốt, hạ mắt xuống, tóc mái rủ nhẹ trước trán che đi biểu cảm trên gương mặt của anh.

Anh ấy ngồi ở mép giường, cũng không hất tay tôi ra.

Tôi nhìn anh ấy, ánh mắt giờ đã mơ hồ vì men rượu. Tôi kéo tay của Cố Trạch thì thầm: "Ở lại ngủ cùng tôi."

Tôi chỉ đang làm theo bản năng của kẻ say rượu mà thôi.

12

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi không nhớ bất kỳ ký ức nào vào tối hôm qua. Tôi nghiêng người và thấy Cố Trạch đang nằm trên giường của tôi. Tôi cảm thấy mơ hồ một chút.

Tại sao Cố Trạch lại leo lên giường của tôi vậy?

Anh ấy thích tôi, anh ấy muốn quyến rũ tôi sao?

13

Thư ký của tôi dường như muốn bẻ cong tôi.

Nhưng tại sao tôi lại không thấy khó chịu?

Đối với những gì liên quan đến tình cảm tôi luôn nhận thức rất chậm. Bởi vì tôi là người thiếu cảm xúc. Tôi thường không thể phân biệt được đó là cảm giác gì.

Sau khi trở thành Tổng giám đốc, cuộc sống của tôi trở nên nhàm chán và không có gì thú vị ngoài việc xem báo cáo hàng tuần, tổ chức cuộc họp định kỳ, và điều hành công ty.

Vì tình trạng sức khỏe yếu, tôi không có yêu cầu gì đối với chất lượng cuộc sống, chỉ cần sống là được. Vì vậy tôi thường ở trong phòng nghỉ của văn phòng Tổng giám đốc.

Tôi thường không thể ngủ được.

Nhưng tối qua, tôi dường như đã ngủ rất ngon.

Có phải do tác dụng của rượu chăng?

Hay là do Cố Trạch?

14

Tôi quyết định kiểm soát biến số.

Nếu lại uống say một lần nữa, tôi sẽ biết đó là do Cố Trạch hay do rượu.

Hôm nay là cuối tuần, tôi đang ở căn hộ một mình.

Ban đầu, tôi định gọi điện cho nhân viên giúp tôi mang một chai rượu, nhưng tôi lại vô tình gọi nhầm vào số điện thoại của Cố Trạch.

Nhìn vào màn hình, tôi cảm thấy một chút choáng váng, đây là lần đầu tiên tôi gọi Cố Trạch sau giờ làm việc.

Tôi định bấm tắt, nhưng cuộc gọi lại được kết nối.

Một giọng nam trầm ấm, ngọt ngào vang lên: "Tổng giám đốc? Có chuyện gì không?"

Tôi không biết nói gì, chỉ khẽ trả lời: "Anh mang một chai rượu đến đây."

Giọng nam bên kia dừng lại một chút, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Tổng giám đốc, cậu quên mình bị đau dạ dày à?" Chỉ cần liên quan đến sức khỏe của tôi, thái độ của Cố Trạch sẽ lập tức thay đổi.

Tôi im lặng một chút: "Dù sao, tôi vẫn sẽ đau thôi."

Bên kia im lặng không đáp, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ, sau đó là giọng nói bất lực của Cố Trạch: "Tổng giám đốc, đừng làm tôi lo lắng."

Tôi giật mình, Cố Trạch đang đau lòng sao?

"Tôi sẽ mang rượu tới." Cố Trạch có vẻ thỏa hiệp, anh ấy biết tôi luôn có cách lấy được rượu.