Tuy Tang Phong không thể nghe hiểu lời gà con, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc hắn nhận ra sự cự tuyệt của nó, và cả sắc mặt đột biến của Bạch Hiểu.
“Làm sao vậy?” Tang Phong nhìn Bạch Hiểu, nhẹ giọng hỏi.
Bạch Hiểu xấu hổ cười một cái, nói: "Có lẽ phải đợi một lát đã, tính tình nó hơi nóng nảy.”
Nói xong, Bạch Hiểu cúi đầu nhìn gà con, ngữ khí nghiêm khắc: “Lòng đỏ trứng, đừng quậy nữa.”
Gà con đặc biệt tủi thân, siết chặt móng vuốt: “Pi pi!”
Con không nói dối, hôm qua hắn muốn sờ mama, còn véo con, không tin mẹ hỏi Đậu Đậu đi!
Bạch Hiểu sửng sốt, theo bản năng nhìn Cầu Đậu một cái.
Cầu Đậu tự nhiên cũng không hiểu gà con nói gì, cho nên lúc thấy ba nó nhìn qua, mới đánh ra một dấu chấm hỏi:?
Bạch Hiểu nhấp môi, không hỏi nữa —— cũng không có khả năng hỏi, Tang Phong vẫn còn đang ở trước mặt đây nè.
Nhưng mà, liên tưởng đến video Cẩu Câu gửi, quả thật Bạch Hiểu không thể dối lòng mà chắc chắn lòng đỏ trứng nói dối được.
“Làm sao vậy?”
Lúc này, Tang Phong đột nhiên hỏi lại lần nữa.
Bạch Hiểu vẫn không phản ứng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hiểu rõ tất cả của Tang Phong.
—— nói dối, sẽ bị phát hiện.
Bạch Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, nhưng mà nói thật thì……
Tại sao lại phải đích thân đưa mình về? Sao lại còn sờ đầu nữa? Còn cúi người…… Làm ra động tác ái muội như vậy?
Mỗi một câu hỏi đều vang vọng trong đầu Bạch Hiểu, biến thành một bản giao hưởng vui vẻ.
Mong đợi vốn dĩ được Bạch Hiểu nắm chặt, trong âm thanh ồn ào, nó lặng lẽ bay ra ngoài, rồi điên cuồng sinh trưởng.
Bạch Hiểu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía mặt biển vàng óng, trong giọng nói mang theo chút run rẩy không dễ phát hiện, nói: “Điện hạ, hôm qua anh tự mình đưa tôi trở về.”
Đồng tử Tang Phong khẽ động, trong nháy mắt, hắn liền sáng tỏ Bạch Hiểu muốn nói cái gì.
Là Cẩu Câu nói cho cậu sao?
Tang Phong nhấp môi dưới, trong lòng đã quyết định sẳn.
Hắn cử động, vươn tay đến chỗ Bạch Hiểu.
Mắt Bạch Hiểu hơi mở lớn, nhưng thân thể lại đứng im. Thật ra gà con trong lòng cậu đã sớm xù lông, vậy mà giây tiếp theo đã bị mama nó ấn lại vào trong ngực.
Gà con: “???”
Bạch Hiểu: Yên lặng đợi đi.
Tang Phong chú ý tới động tác của Bạch Hiểu, khóe miệng nhếch lên một độ cong thật nhỏ.
Bàn tay thon dài đặt trên đỉnh đầu Bạch Hiểu.
Trọng lượng vô cùng nhẹ áp xuống, có thể cảm giác được chủ nhân của bàn tay kia cố tình khống chế độ cao, chỉ để lòng bàn tay đè vào đỉnh đầu.
Ngón tay, thật nóng.
Giống như lông chim bị than hồng đốt nóng.
“Ở nơi này của cậu, có một khối Hạch Giáp.” Lòng bàn tay Tang Phong khẽ nhúc nhích, vuốt ve Hạch Giáp lớn bằng móng tay kia.
Bạch Hiểu sửng sốt, trong đầu chỉ toàn là nghi hoặc —— Hạch Giáp, là cái gì?
Tang Phong lại không có ý giải thích, hắn cong lưng, cúi đầu dán sát vào đỉnh đầu Bạch Hiểu, nhẹ ngửi.
“Nơi này, còn có một mùi hương. Một loại mùi hương mà với tôi, nó rất hấp dẫn.” Tang Phong hơi rũ mặt mày, âm thanh trầm thấp từ tính vang lên bên tai Bạch Hiểu, ôn nhu nhẹ nhàng, như một khúc hát xúc động lòng người, “Là thứ tôi không có cách nào kháng cự.”
Tang Phong nhịn xuống dụ hoặc càng lúc càng gần, chậm rãi buông lỏng tay ra, sau đó hắn thấy được gương mặt đỏ bừng của Bạch Hiểu.
Dáng vẻ này của cậu, Tang Phong đã từng thấy qua.
Trước khi làm ra hành động này, hắn cũng đoán trước được tình huống bây giờ.
Nhưng trực giác nói hắn biết, làm như vậy, hẳn là nói với Bạch Hiểu rằng.
Người Kester tin tưởng vào trực giác bản thân, đây cũng là của quý mà thần minh ban tặng.
Nhưng trực giác lại không nói cho hắn, tiếp theo nên làm như thế nào.
Bạch Hiểu vẫn hiểu lầm, giống hệt lần trước.
Lần trước hắn dùng ánh mắt và hành động nói cho Bạch Hiểu biết sự cự tuyệt. Nhưng là lúc này đây, hắn ——
“A, thì ra là như thế.”
Tang Phong còn đang rối rắm, Bạch Hiểu đã tự khuyên xong chính mình.
Bạch Hiểu giấu đầu lòi đuôi, cười tươi với Tang Phong: “Chẳng qua tôi lại không biết đó là hương vị gì, trước kia cũng không ai nói với tôi. Điện hạ, anh không ngửi sai đó chứ?”
Tang Phong nhìn Bạch Hiểu, ánh mắt chớp chớp, đã rõ ý cậu chính là muốn “không có việc gì”.
Tang Phong rũ mắt: “Không sai. Chỉ là chúng ta đều không biết nguyên nhân, nhưng…… Nếu vì tôi đến gần mà mang đến bối rối cho cậu, tôi sẽ nhịn xuống.”
“Không thể nào!”
Bạch Hiểu quýnh lên, tông giọng nâng cao lên một chút, nhưng rất nhanh đã mềm xuống.
Bạch Hiểu: “Ý tôi nói, cái này cũng không phải chuyện lớn gì. Điện hạ hoàn toàn không cần nhịn.”
Tang Phong nhìn hai tai đỏ bừng của Bạch Hiểu, bỗng nhiên bật cười: “Cảm ơn cậu.”
Bạch Hiểu: “……”
Bạch Hiểu nhìn mà ngây người.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tang Phong cười, không phải cong môi nhạt nhẽo, mà là cong mắt cong mi, giống như ánh nắng đầu tiên của mùa xuân mạnh mẽ phá tan khối băng to cứng nhất, làm cho thế giới vốn dĩ chỉ có một màu trắng, phủ lên những sắc thái sáng lạn.
Thế giới của Bạch Hiểu, bị nhuộm thành màu hồng phấn.
“Hôm, hôm nay tâm trạng Lòng Đỏ Trứng không tốt lắm, tôi dẫn nó về trước, ngày mai lại mang nó đến đây cho điện hạ tiếp.”
Bạch Hiểu hơi khom lưng, hành lễ với Tang Phong, sau đó tựa như trốn tránh mà rời đi.
※
Trong ký túc xá, Cẩu Câu đang lăn lộn giữa một đống linh kiện, đó đều là “đồ chơi nhỏ” của y.
Đang lúc ghép nối đến thời khắc mấu chốt, cửa phòng đột nhiên “Phanh” một tiếng, Bạch Hiểu hấp tấp xông vào.
Cẩu Câu: “……”
Cẩu Câu buông linh kiện nhỏ xíu đã bị bẻ gãy trong tay, quay đầu nhìn Bạch Hiểu, sau đó liền sợ ngây người: “Bạch Hiểu, cậu lại phát sốt à?!”
Bạch Hiểu: “Không có.”
Bạch Hiểu trở tay đóng cửa lại, đặt gà con xuống, để nó tự chơi một mình, sau đó mới kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt Cẩu Câu.
Cẩu Câu nghi hoặc nhìn Bạch Hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông đồ chơi trong tay xuống, mặt đối mặt với cậu.
Cẩu Câu: “Có chuyện gì à?”
Bạch Hiểu gật gật đầu, khuôn mặt đỏ ửng, nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc: “Cái gì gọi là tình yêu thế?”
Cẩu Câu: “…… A?”
Bạch Hiểu: “Yêu chính là thích rất rất rất nhiều, nhưng lúc thích, lại luôn bị thân phận, địa vị, quyền thế linh tinh mê hoặc, chần chừ không trước, hoặc là tự ti tự phụ. Như vậy, thế nào mới được gọi là thích?”
Cẩu Câu: “Tui, tui không biết á.”
Bạch Hiểu: “Tôi cảm thấy, khi ta thích bề ngoài, dáng người, thân phận, quyền thế, thậm chí chỉ là tay chân hoặc là một cái chớp mắt hay nụ cười của một người, đây là thích, là bước đầu tiên của yêu. Nhưng là ở trong mắt rất nhiều người, loại thích này quá qua loa nông cạn, không dính dáng gì đến tình yêu, thậm chí còn cho rằng đây chỉ là bị mê hoặc, không được xem như thích.”
Cẩu Câu: “Ách, quả thực là như thế.”
Bạch Hiểu: “Nhưng mà, không phải tình yêu của mỗi người đều là vừa gặp đã thích, gặp lại đã yêu, có rất nhiều tình yêu cần phải có thời gian lâu dài, và phải tiến hành thật cẩn thận. Nhưng lại không thể phủ nhận, đó chính là căn nguyên ban đầu của tình yêu, nhưng đó trong mắt người khác là sự yêu thích qua loa nông cạn.”
Cẩu Câu: “Ừm ừm, có đạo lý.”
Bạch Hiểu: “Mà bây giờ, tôi thích đã là chuyện không thể nghi ngờ, là mầm móng tình yêu. Nhưng thích là chuyện của một người, yêu nhau lại là chuyện của hai người. Muốn từ đơn phương yêu thích biến thành hai người yêu nhau, vẫn còn một con đường dài phải đi. Đầu tiên chính là thân phận địa vị, năng lực quyền thế, không mong phải ngang nhau, nhưng ít nhất cũng không thể không làm nên trò trống gì.”
Cẩu Câu: “Ừm, biết tiến tới là tốt.”
Bạch Hiểu: “Cho nên, bây giờ điều tôi phải làm, chính là nỗ lực tăng giá trị bản thân. Tuy rằng như vậy có chút tâm cơ, nhưng thừa dịp trước khi mùi hương kia của tôi mất hiệu lực, tận lực gần gủi với anh ấy hơn một chút.”
Cẩu Câu: “…… Từ từ, cậu đang nói cái gì?”
Bạch Hiểu ngẩng đầu, mây đỏ trên mặt đã tan bớt, nhưng cặp mắt hạnh kia lại càng sáng ngời.
Cậu nhìn Cẩu Câu, cả người như đang phát sáng.
Bạch Hiểu: “Tôi muốn theo đuổi Tang Phong.”
Cẩu Câu: “…… Ai?”
Cẩu Câu cảm thấy đầu óc mình có hơi loạn rồi: “Sáng nay không phải đã nói, các cậu không có quan hệ gì sao?”
Bạch Hiểu: "Ừm, không có. Cho nên tôi mới định tạo ra quan hệ đó.”
Cẩu Câu: “……”
Bạch Hiểu mỉm cười, nghiêng người về phía trước: “Thế nên, cậu quen thuộc với Lục chuẩn tướng như vậy, còn là fan trung thành của điện hạ, nhất định là biết không ít chuyện của anh ấy đi.”
Cẩu Câu: “……”