Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 16: 16: Đèn Pha Lê Và Đèn Huỳnh Quang




Đại công tử, ông hoàng lật mặt, chúa tể vô lý Dĩ Lâm, lại lên cơn điên rồi.

Chuyện là sáng nay anh ta nhận được cuộc gọi từ ai đó, sau khi nói chuyện cùng người kia, điện thoại trong tay anh chính thức ghi tên vào danh sách "chiến sĩ tử nạn". Tầm Phương dò la từng người, ai cũng lắc đầu bảo không biết. Có người còn tốt bụng nhắc nhở.

"Cậu ấy đang không vui, em coi chừng bị chửi đấy."

Tầm Phương cười cười, nhận ý tốt từ người đó. Việc anh ta không vui, hay mắng người, đã không còn xa lạ đối với Tầm Phương. Nói không ngoa khi số lần cô bị chửi có thể sánh với tuổi đời của cô.

Tầm Phương lên lầu hai, cả dãy hành lang dài vắng vẻ, tĩnh lặng, khiến người ta không tự chủ lo sợ vẩn vơ. Cô không gõ cửa, lẳng lặng tiến vào căn phòng tối tăm không lọt tia sáng. Vì Tầm Phương hiểu rõ, dù có đứng bên ngoài cả ngày người trong phòng tuyệt nhiên không mời vào, triệt để đem lòng tự trọng của người khác đạp xuống tận cùng nhục nhã.

Tầm Phương đảo mắt đánh giá căn phòng bừa bộn. Lần nào cũng thế, khi anh ta tức giận điều gì đó, người cực khổ cũng chỉ có cô. Tầm Phương đá đá vài chiếc hộp giấy trước mặt, mở ra con đường nhỏ dẫn đến người đàn ông trong cùng. Anh ngồi tựa lưng vào vách tường nhẵn mịn, đầu gục giữa hai chân, có lẽ vì nhận thức được sự tồn tại của người thứ hai trong phòng, anh hơi ngẩng đầu, bờ môi thoáng run nhưng không lên tiếng. Tầm Phương ngồi xếp bằng trên sàn gỗ, xung quanh là chiến tích anh tạo ra. Cô nghiền ngẫm điều gì đó, trong phút chốc căn phòng trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Ánh nắng chói chang bên ngoài chờ đợi cơ hội nhỏ, đợi khi cơn gió nhẹ lướt qua mặt tường, lách mình vào khe cửa, đẩy tấm rèm xanh lẻn vào bên trong. Nắng sẽ theo đuôi gió bước vào vùng trời tăm tối, rọi sáng nơi đây, giống như cái cách nó đã làm hàng trăm triệu năm qua.

Tầm Phương nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vỡ tan tành nằm trơ trọi một góc xa, cô giơ tay khẽ vỗ nhẹ lên vai anh. Dĩ Lâm không động đậy, chỉ có tiếng thở đều đều được phát ra.

"Có chuyện gì bực bội sao anh Lâm?"

Tầm Phương đã đợi rất lâu, sau câu hỏi kia của cô Dĩ Lâm chẳng màng đoái hoài. Một mình chìm sâu vào vũng nước đen ngòm, sâu thẳm, ai cũng không với đến được. Tầm Phương muốn nói rồi lại thôi, cô thu tay về, lúc sắp sửa rời khỏi phòng bất chợt Dĩ Lâm lên tiếng. Giọng anh rất nhỏ, văng vẳng như vọng đến từ nơi xa, xen kẽ tia mất mát.

"Tôi bực bội thì có ích gì chứ? Tất cả đều là dối trá."



Anh bật cười, Tầm Phương nhìn không ra nụ cười đó là giễu cợt bản thân, hay dành cho ai khác. Đôi mắt sâu thẳm mất đi tiêu điểm giống như đứa trẻ lạc trong rừng, mãi mãi không tìm được đường về. Dĩ Lâm lắc đầu bất lực.

"Cô không hiểu được đâu, người như cô có nói cũng chả hiểu."

Người như cô? Người như cô là thế nào? Sống trong thế giới màu hồng nên không hiểu người trong thế giới màu đen? Hay giả là thanh nhàn không hiểu người khẩn khoảng mong cầu?

Anh đang muốn ám chỉ điều gì chứ?

Tầm Phương dừng trước mặt Dĩ Lâm chừng ba bước chân, cô hơi khom người mắt đối mắt với anh, lông mày nhướng lên.

"Anh có muốn nghe câu chuyện về cuộc đời của tôi không? Tôi sống cực khổ lắm!"

Dĩ Lâm hơi ngẩn người, lông mày anh nhíu chặt.

"Cuộc đời của cô thì kể tôi nghe làm gì? Ai mà không cực khổ chứ. Tôi không có hứng thú nghe."

Dĩ Lâm phẩy tay từ chối, trong suy nghĩ của anh cô sẽ giận đùng đùng, hậm hực bỏ đi. Vậy nhưng, lần này anh đã sai hoàn toàn, Tầm Phương không rời đi. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, mũi chân vô tình chạm vào mũi chân anh. Một giọng nói trầm ấm, nhẹ dịu vang lên.

"Đúng đó, cuộc sống của tôi thì kể anh nghe làm gì? Mỗi người một cuộc sống, một khó khăn riêng. Người khác không than phiền, không đồng nghĩa họ thư thả." Cô dừng lại quan sát biểu cảm trên mặt anh, sau đó nói tiếp: "Thái độ ban nãy của anh chính là thái độ chung của những người ngoài kia. Có ra sao, như thế nào, đều không liên quan đến họ. Chúng ta cố gắng vì bản thân mình, vậy tại sao lại mong người khác thấu hiểu? Việc đó vừa trẻ con, vừa vô lý."



Thấy anh không nói gì, cả người cứng đờ như bức tượng, Tầm Phương chỉ có thể đè nén tâm tình kích động, mang hơi ấm cuối cùng trong lồng ngực sưởi ấm "hoàng tử băng giá" Dĩ Lâm.

"Anh chưa từng đến khu ổ chuột đúng không? Tôi đoán chỉ cần đến đó một lần, anh sẽ biết ơn cuộc sống này. Rõ ràng cùng là con người với nhau, cùng hít thở một bầu không khí, lại có kẻ sang người hèn. Đó chính là bất công mà anh nghĩ đến đấy."

Tầm Phương nhìn chùm đèn pha lê trên trần nhà, giọng chùng xuống:

"Bóng đèn đều có công dụng giống nhau, nhưng có chiếc đáng giá vài chục triệu, chiếc thì lẻ tẻ vài chục ngàn, mà chiếc đèn rẻ mạt đó vẫn phát sáng đấy thôi. Nhiệm vụ nó đến thế giới này là thắp sáng, hoàn thành tốt công việc của mình, chứ không phải than thân trách phận. Anh hiểu không?"

Tầm Phương cảm thấy cô và anh rất giống bóng đèn. Dĩ Lâm là hàng cao cấp được trưng bày trong tiệm lớn, còn cô chỉ là chiếc đèn huỳnh quang vài chục ngàn bán đầy ngoài chợ. Dù bản thân có cố gắng nhiều thế nào, cho tới lúc "đứt bóng", huỳnh quang mãi không chạm đến đèn pha lê lấp lánh.

"Sao cô lại nói chuyện đó cho tôi biết?"

Tầm Phương thở hắt ra, mang nỗi ưu phiền đánh tan biến.

"Vì tôi không muốn thấy anh buồn. Vụ tai nạn đã cướp đi ánh sáng, một người cao ngạo như anh chắc chắn không thể tiếp nhận được sự thật đó. Nhưng anh hãy tin tôi, chỉ cần chúng ta kiên trì, một ngày không xa anh sẽ lại được nhìn thấy thế giới này một lần nữa."

Chúng ta... nhìn thấy thế giới này, một lần nữa!

Từ khi Dĩ Lâm có trí nhớ đến nay, đây là lần đầu tiên anh được an ủi, còn từ cô gái anh chưa từng thấy mặt. Cô ấy ngồi bên anh cả buổi, nói với anh chỉ cần kiên trì sẽ lại nhìn thấy thế giới.

Dĩ Lâm chỉ nghe thấy một tiếng vỡ vụn, thành trì kiên cố suốt mấy tháng qua sập đổ trước mắt anh. Tầm Phương nói rất đúng, chỉ cần kiên trì, tương lai rực rỡ màu sắc sẽ quay về bên anh. Ông ngoại vẫn đang tìm kiếm giác mạc phù hợp, những người xung quanh đều mong anh bình an, không có lý do gì Dĩ Lâm phải dày vò bản thân mình. Hơn hết, bên cạnh anh còn có Tầm Phương, một cô "bảo mẫu" làm việc được hai tuần, vẫn hay cãi chủ. Bất tri bất giác Dĩ Lâm biến Tầm Phương trở thành chỗ dựa tinh thần, là  người đáng cậy nhất. Anh có một ý nghĩ xa xôi, đợi khi sáng mắt, người đầu tiên mình muốn nhìn thấy chính là cô. Suy nghĩ đó đeo bám anh rất lâu, ngay cả trong giấc ngủ Dĩ Lâm vẫn muốn nhìn thấy Tầm Phương.