Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 40: 40: Em Thì Ngoại Lệ Lần Đầu Gặp Nhau Đã Thích Anh Rồi






Chùm đèn đầy màu sắc trên trần nhà chợt tắt, chỉ chừa lại vài ngọn đèn ở các góc chiếu ra ánh sáng vàng nhạt hòa theo giai điệu trầm bổng, du dương, bao phủ lên cảnh vật huyền ảo. An Trinh vắt chéo chân, chống cằm, không mấy hồ hởi trước câu chuyện được gọi là vui của anh ta.

"Lúc đó vẫn còn nhỏ nên không biết phải xử lý thế nào, chỉ biết đứng khóc. Em thấy có buồn cười không?"

An Trinh cười gượng, gương mặt vô cảm: "Ha ha! Anh kể chuyện hài thật đấy." Cô liếc mắt xem thường, quan sát động tĩnh của người cách đó không xa, khẽ nhíu mày.

"Chỗ này hơi ồn, chúng ta đến chỗ nào yên tĩnh hơn nói chuyện được không em?" Anh ta lân la đến, nắm lấy bàn tay An Trinh, mỉm cười trìu mến.

Cô bày ra bộ mặt ngây thơ, hỏi: "Chỗ yên tĩnh ở đâu? Gần đây không?"

"Rất gần."

Tiếp đến, bộ mặt gian xảo từ từ tới gần. Cô không tránh, đợi khi chóp mũi người kia chỉ còn cách mũi mình chừng hai xen-ti-mét, An Trinh thì thầm vào tai anh ta.

"Lần sau, khi đi chơi gái nhớ che giấu cẩn thận bí mật của bản thân."

Móng tay dài nhọn của cô chọc vào mu bàn tay trái anh ta, nương theo ánh nhìn đặt sự chú ý lên vết hằn tại ngón áp út. An Trinh rút từ trong túi ra hai tờ xanh dương nhét vào áo đối phương, động tác hệt như các gã đàn ông cho tiền tip nhân viên nữ. Cô vỗ lên mặt người kia bốp bốp.

"Công cho việc kể chuyện hài của cưng, dù nó chẳng hài hước tí nào."

An Trinh sải bước dài đi tới một nơi gần đó, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đắm mình trong bia rượu. Cô thở dài, chủ động kéo ghế ngồi xuống bắt chuyện.

"Lần nào gặp mặt cũng thấy anh buồn, đừng nói là bị từ chối nữa rồi đấy."

Đồng Song gục mặt lên bàn, thoạt nhìn như đã ngủ say. An Trinh cười cười, bỏ qua thái độ thờ ơ đó của anh, nhận lấy ly từ phục vụ tự rót cho mình. Cô cúi đầu nhìn mặt nước vàng nhạt gợn sóng trong ly, nhấm nháp hương vị xa lạ. Mùi vị đắng chát cay xè như xé rách cổ họng, chạy xuống bụng đốt cháy dạ dày, cô chán ghét gạt thứ khó uống đó sang một bên, vỗ lên vai anh.

"Ngẩng đầu lên nào, em biết anh chưa ngủ đấy. Chẳng nể mặt nhau gì cả."

Đồng Song không làm theo lời cô, cất tiếng uể oải: "Đi ra chỗ khác đi, tôi không rảnh nói chuyện phiếm với cô đâu."

An Trinh phì cười, mỉa mai: "Ôi chao, thấy thương chưa kìa. Tự dưng lại đâm đầu đi thích một người không thích mình, rồi bây giờ ở đây than khóc cho ai nghe? Dù anh có khóc tới chết người ta cũng không rơi một giọt nước mắt vì anh đâu."

Như bị lời của cô đả kích, Đồng Song từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ao ngấn lệ, mù mịt nhìn An Trinh. Cô bị ánh nhìn quá đỗi gắt gao đó làm cho mất tự nhiên, ho lên hai tiếng, nói.

"Em kể anh nghe chuyện này nhé!"

"Không muốn nghe." Đồng Song từ chối.

Cô bĩu môi: "Trước em có hai người anh trai, mỗi người có tính cách khác nhau, nhưng có chung tình yêu với một người con gái. Khi biết được chuyện đó anh hai đã chủ động rút lui, nhường cô ta cho anh ba. Khi em hỏi anh ấy tại sao lại làm vậy? Anh ấy đã nói 'người sống trên đời có nhiều cái khó của riêng mình, còn trách nhiệm với gia đình, công việc, không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân'."

Đồng Song nhếch mép cười chê bai: "Ngu ngốc."

An Trinh cũng cười, không hề để ý hai từ 'ngu ngốc' thốt ra từ miệng anh.

"Thật ra khi đó em cũng nghĩ như anh. Cho tới hai năm sau, cô ta và anh ba em chia tay, lúc đó em chợt hiểu ra trên đời này không có thuyết tuyệt đối. Cũng như anh bây giờ thích người ta thề sống thề chết, biết đâu sau này anh thích người khác thì sao."

Đồng Song vuốt ve chiếc ly thủy tinh, quả quyết nói: "Làm gì có chuyện đó, tôi thích người kia từ khi cả hai còn đi học."

An Trinh sờ mũi, đau đầu với các mối tình đơn phương lâu năm.

"Thời gian đâu thể nói lên điều gì, chị ta cũng đâu có thích anh. Nói không chừng hai mươi, ba mươi năm sau chị ta vẫn không thích anh." Cô cắn môi dưới, nghiêng người thủ thỉ vào tai Đồng Song.

"Nhưng em thì ngoại lệ, lần đầu gặp nhau em đã thích anh rồi."

Khi thốt ra câu nói này, vào thời điểm này, An Trinh có thể chắc chắn trong đấy chỉ có ba phần thật tâm. Ưng mắt vì anh ưa nhìn, ưng bụng vì anh khờ dại đơn phương, thật thà, ngay thẳng. Ngoài ra không còn ý nào khác. Từ trước đến nay, cô không định lâu dài với bất kỳ ai, qua đường vui chơi đã trở thành một điều hiển nhiên trong ý nghĩ của An Trinh. Nó giống với việc đi qua con ngõ xa lạ, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng bèn rẽ vào thử một ít.

"Bớt ảo tưởng lại. Sao cô có thể tự tin đến thế?" Anh cau mày, bực dọc.

An Trinh nhún vai, thản nhiên nói: "Vì em vừa trẻ đẹp vừa có tiền, biết bao người đàn ông xếp hàng chờ em chấp nhận anh ta. Những điều đó có thể lấy làm tự tin không?"

"Vậy à? Tại sao tôi không nhìn thấy nhỉ?" Tại sao không nhìn thấy đàn ông xếp hàng chờ cô? Hai lần gặp gỡ trước đó đều do cô chủ động đến gần và lần này không ngoại lệ.

An Trinh chống tay lên mặt bàn lạnh toát, tay còn lại chống trên đùi anh, chồm người về trước, vô tình cố ý cạ ngực vào bắp tay anh.

"Sao có thể thế được, rõ ràng anh đã thấy hết rồi còn gì. Hay do lần đó làm vội quá, chúng ta lên phòng đi, em cởi cho anh xem."

Tai Đồng Song đỏ bừng, tránh né hơi thở nóng rực từ cô, vội vàng giải thích: "Ý tôi không nói về cái đó."

"Vậy anh nói về cái gì?"

Anh càng né cô càng tấn công, An Trinh cướp lời không cho anh một giây mảy may do dự.

"Em khá hài lòng về anh đấy, chúng ta hẹn hò đi!"

An Trinh gần sát bên anh, mắt đối mắt, trong khoảng cách ngắn ngủi có thể ngửi được hương nước hoa nhẹ nhàng tỏa ra từ người cô, vờn quanh đầu mũi. Anh hắng giọng: "Tại sao cô lại chọn tôi?"

"Cần lý do nữa à?" An Trinh chạm nhẹ lên môi mình, đôi mắt lóe lên tia sáng tinh nghịch: "Vì em thích làm với anh. Thế đã đủ thuyết phục chưa?"

Mặt Đồng Song đỏ như kẻ say. Bất ngờ thay, những lời tầm phào kia có thể làm anh rung động: "Vô sỉ. Nói mấy chuyện như thế cô không thấy ngượng à?"

"Sao phải ngượng? Đây là sinh lý bình thường của con người mà, làm như bản thân anh trong trắng lắm vậy."

Đồng Song hết thở dài lại uống rượu, từ khi cô nói câu đó anh đã im lặng suốt năm phút, vẫn chưa có dấu hiệu trả lời. An Trinh ngả người về sau, uống cạn ly rượu cay đắng trên bàn.

"Không phải hẹn hò thật đâu, em cũng không thích anh đến mức chôn vùi tự do của mình vào nấm mồ tình yêu. Chỉ là em chán tìm 'bạn mới' rồi, muốn tìm 'cộng sự' chất lượng, vừa hay anh là người em tìm kiếm." Nói đến đây, An Trinh cắn ngón tay trỏ, cố gắng mường tượng ra khuôn mặt của cô gái mình vô tình nhìn thấy lần trước, khóe miệng giương cao nụ cười tự đắc.

"Chúng ta là quan hệ hợp tác, chỉ cần đối phương gọi phải có mặt. Nếu anh làm em vui, biết đâu em sẽ giúp anh chinh phục trái tim chị ta, thành công rước nàng về dinh." Thấy Đồng Song chưa tin mình, cô nói tiếp: "Không ai hiểu phụ nữ hơn phụ nữ đâu, anh không làm chị ta thích mình được có thể vì anh không cho thứ chị ta cần."

Thứ Tầm Phương cần sao? Đó có thể là câu hỏi anh chưa hỏi cô và chính mình. Đồng Song luôn cho rằng, chỉ cần mình có mặt trong cuộc sống của cô, cùng nhau đi qua tháng ngày buồn tẻ, mưa dầm thấm lâu, dù trái tim của Tầm Phương làm bằng sỏi đá vẫn sẽ tan chảy trước tấm chân tình của anh. Nhưng dường như cách thức kia không mấy hiệu quả, bằng chứng là mười năm qua, cánh cửa trái tim Tầm Phương chưa từng chào đón anh. Đồng Song nghĩ đến rất nhiều khả năng, sau cùng vẫn không đưa ra đáp án chính xác.

"Được rồi, chúng ta hẹn hò đi."

Anh muốn một lần đánh cược. Đặt tình yêu vào tay một cô gái chỉ vừa gặp mặt ba lần có lẽ là chuyện điên rồ nhất anh từng làm. Nhưng Đồng Song không còn cách nào khác, hình ảnh cô và Dĩ Lâm trên phố chiều nay là hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở anh về mối tình của mình sắp đi đến hồi kết.

An Trinh phấn khích búng tay: "Kể từ giây phút này anh chính là bạn trai của em. Thế bạn trai có muốn làm một 'cái' không?"

"Gì chứ?"

"Đùa đấy. Nếu anh muốn thật em không từ chối đâu."