Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 42: 42: Đừng Nói Với Tao Là Mày Thích Con Nhỏ Đó Nghe






Tầm Phương hết đi đi lại trước quầy gia vị, lại khom lưng ngồi xổm lật tìm từng chiếc lọ. Càu nhàu: "Sao ở đây không có bột tỏi nhỉ, rõ ràng lần trước tới đây mình thấy có mà."

"Bột tỏi đã hết rồi, mình vừa lấy lọ cuối cùng đấy."

Tầm Phương ngây người, quay đầu nhìn chủ nhân giọng nói thân quen kia, tức thì không biết nên bày ra biểu cảm nào hợp lý. Chỉ thấy cô gái kia chìa lọ bột tỏi đến trước mặt Tầm Phương, cười mỉm chi, nói:

"Đã lâu không gặp, khi nãy mình còn nghĩ nhìn nhầm đấy."

Thu Cúc phớ lớ bước đến kéo Tầm Phương ngồi xổm đứng dậy, dang đôi tay ôm chặt bạn cũ vào lòng, không cho cô một giây lưỡng lự. Tầm Phương để mặc Thu Cúc ôm mình, đáp lại thái độ nhiệt tình kia là cơ thể cứng nhắc, ngượng nghịu.

"Có biết sau khi nhà cậu chuyển đi mình đã lo lắng thế nào không? Mấy năm nay cậu ở đâu? Làm gì?"

Tầm Phương không vội đáp, liếc mắt nhìn Thu Cúc, dễ dàng đoán được cuộc sống của bạn cũ cực kỳ tốt, cô ta khoác lên người bộ váy đắt tiền, đi giày hiệu, sợi dây chuyền bạch kim trên cổ phát ra ánh sáng nhức mắt. Đứng cạnh Thu Cúc, Tầm Phương tự nhận mình không khác gì người hầu thấp kém.

"Làm tự do thôi." Cô bâng quơ đáp, nhích người chuẩn bị đẩy xe rời đi bỗng khựng bước, quay đầu nhìn vào mắt Thu Cúc: "Nhìn thấy cậu sống tốt thế mình cũng thấy vui. Ngại quá, hôm nay mình có việc bận nên đi trước nhé." Cô nhìn lọ bột tỏi, lời nói chất chứa hàm ý: "Cứ giữ mà dùng đi, bây giờ mình không cần nó nữa."

Vào lúc cô cần Thu Cúc nhất, cần sự an ủi từ người mình tin tưởng, cô ta đã không xuất hiện. Năm đó, Tầm Phương tìm hàng chục lý do bào chữa cho sự vắng mặt của bạn thân mình, song sự thật vẫn luôn tồn tại hiển nhiên xé vỡ lý do vô lý vụng về. Ngay từ đầu, Thu Cúc chỉ đơn giản tìm một nguồn trợ giúp tài chính, nếu năm đó gia đình Tầm Phương không khá giả, nếu năm đó cô không sẵn lòng bao trọn bộ sinh hoạt của cô ta, Thu Cúc sẽ để mắt đến cô sao?

Tầm Phương thừa nhận bản thân không phải người quá hẹp hòi, nhưng không rộng lượng đến mức tha thứ cho kẻ từng lợi dụng phản bội mình. Không cần xét đến lý do xuất hiện của cô ta là gì, thật lòng hay giả ý. Dù thế nào đi chăng nữa, Thu Cúc để trở thành bạn cũ, là lọ bột tỏi cô không cần đến nữa.

Nhìn theo bóng lưng Tầm Phương hòa vào dòng người ngược xuôi, Thu Cúc chỉ thấy tự tôn bản thân như bị ai đó giày xéo, chôn vùi nơi tận cùng tủi nhục. Cô ta cười xảo trá: "Mỗi lần cậu xuất hiện đều mang tới cơ hội cho mình đấy Phương à."

Vừa bước chân ra khỏi siêu thị, điện thoại ở nhà Dĩ Lâm gọi đến, Tầm phương sợ có chuyện xảy ra nên vội vã nghe máy.

"Alo, con nghe đây dì ơi."

"Dì nào? Chỉ có anh Lâm đây thôi." Trong điện thoại phát ra giọng nói cà rỡn của Dĩ Lâm. Tầm Phương thu lại tâm tình nóng vội.

"Vậy anh Lâm gọi tới làm gì vậy hả?"

"Đã về chưa?"

Anh đột ngột nghiêm túc làm Tầm Phương khó tránh khỏi áp lực, cô trả lời: "Chuẩn bị về."

"Được rồi. Vậy thì cô..." Anh nhấn nhá, nhả ra từng chữ nặng nề: "Mua cho tôi hai ly chè xoài nhé! Tôi thèm!" Sau đấy, chẳng màng đến Tầm Phương có đồng ý hay không, lẹ làng ngắt máy.

Cô đứng trước cửa siêu thị, ngây người nhìn điện thoại rất lâu. Nhờ cô mua chè xoài thì thôi, cần gì phải dùng giọng điệu nghiêm túc như cảnh sát thẩm vấn tội phạm chứ. Đúng là lắm trò, chỉ giỏi làm người khác sợ sệt!

Dĩ Lâm cười rộ lên, cúi đầu uống trà, ăn bánh, hoàn toàn phớt lờ kẻ huyên thiên đối diện.

"Nè, mày có nghe tao nói gì không hả thằng kia?"

Dĩ Lâm gật đầu: "Nghe mà, tiếp tục đi."

Mỹ Nhân ngả lưng, vỗ bụng bia tròn trịa: "Lúc đó ở tiệc cưới náo loạn lắm, hai bên thông gia chửi nhau như chó, lần đầu tiên tao thấy cảnh đó." Hắn ta hớp ngụm nước, tiếp tục kể: "Nhờ vợ tao bắt phải đi đám cưới đồng nghiệp cùng cô ấy nên tao mới chứng kiến được vụ đó. Nghĩ lại mà tao còn nổi da gà nè."

Hắn kéo ống tay áo để lộ cánh tay mũm mĩm và các sợi lông dựng thẳng đến trước mặt Dĩ Lâm, nhưng nhận lại chỉ là sự lạnh lùng thiếu quan tâm từ anh. Mỹ Nhân tức tối đập tay lên bàn.

"Mày có nghe tao nói hay không? Những gì tao vừa kể là thật, con nhỏ khó ưa đó của mày cũng có mặt ở chỗ đó."

Dĩ Lâm tặc lưỡi: "Ăn nói đàng hoàng."

"Tao thấy Tầm Phương của mày có mặt ở đó." Mỹ Nhân sửa lời: "Cô ta còn cười khẩy nữa, điệu bộ đắt chí lắm. Tao dám cá là cô ta tới đó phá đám cưới người yêu cũ, bởi thằng chú rể đó quan hệ hổ lốn lắm."

"Nhưng hồi nãy tao gọi điện mày cũng nghe rồi đấy, Phương đang ở siêu thị."

Mỹ Nhân cốc đầu anh, tiếc hận bạn mình là thanh gỗ mục khó đẻo.

"Tỉnh táo lại giùm tao! Từ đó tới siêu thị mấy hồi. Sao tự dưng mày ngu bất thình lình vậy? Đừng nói với tao là mày thích con nhỏ đó nghe."

Dĩ Lâm ngừng ăn, vụn bánh dính bên mép miệng trắng tinh, biểu cảm cứng đờ. Đây đã là lần thứ hai anh nghe câu hỏi này từ miệng hai người khác nhau, chỉ có cảm giác bồi hồi bối rối vẫn vẹn nguyên như thưở ban đầu. Anh thích Tầm Phương sao? Dĩ Lâm vuốt mặt chán chường, lòng dạ nóng lên.

"Làm gì có." Anh lắc đầu quầy quậy, chối đây đẩy.

Mỹ Nhân cười gian xảo: "Thật không đó, đừng hòng qua mặt tao nhé." Câu nói của hắn được cắt ngang bởi tiếng chuông nhạc Tết: "Alo anh nghe nè em." Chừng nửa phút sau, Mỹ Nhân đứng bật dậy, cất điện thoại vào túi, uống hết nửa ly nước cam trên bàn, vội vã nói.

"Vợ tao gọi về kêu đón con, thôi tao về nhe."

Mỹ Nhân đi rồi căn phòng trở về vẻ yên tĩnh vốn có, Dĩ Lâm cầm nửa miếng bánh trên tay, tiu nghỉu thẫn thờ nghiền ngẫm vấn đề.

Ngày đầu tiên Tầm Phương đến, cô ấy đã nói mình chăm sóc anh chỉ vì tiền, nhiều ngày tiếp theo, anh tìm cách làm khó cô, cốt để Tầm Phương biết khó mà lui. Song, vạn sự không theo ý người, bằng cách thần kỳ nào đó cả hai dần xích lại gần nhau, xem nhau như bạn tâm giao. Hoặc chỉ có mình anh nghĩ như thế. Dĩ Lâm xem cô là bạn, chốn tâm sự, là chỗ dựa tinh thần, sợi dây thừng duy nhất sẵn lòng bám chặt kéo anh thoát khỏi ranh giới trắng đen. Thời gian dần trôi qua, anh không còn chú trọng việc xem xét các mối quan hệ xung quanh mình. Đối với cô là thích hay đơn thuần là thói quen dựa dẫm, Dĩ Lâm chưa một lần nghĩ tới. Vì trong anh, việc đó vốn chẳng hề quan trọng.

"Anh Lâm!"

Tầm Phương gõ cửa, cẩn thận đi vào bên trong, chăm chú nhìn gương mặt ngượng ngập của Dĩ Lâm thầm thắc mắc: "Anh nghĩ gì đến mất hồn vậy?"

Dĩ Lâm đặt nửa miếng bánh ăn dở lên dĩa, ngập ngừng đáp: "Nghĩ linh tinh ấy mà."

Tầm Phương không tiếp tục truy vấn, vì biết dù cô có hỏi cũng chẳng moi được gì từ miệng anh. Cô đặt hai ly chè xoài lên bàn, ân cần mở nắp: "Tôi cho ly chè còn lại vào ngăn mát tủ lạnh nhé, khi nào anh muốn ăn thì nói tôi." Cô nhét ly chè vẫn còn âm ấm vào tay anh, tay còn lại nhét muỗng nhựa xanh lá, rầm rì to nhỏ.

Dĩ Lâm xua tay, đôi lông mày nhướng lên đảo mắt tìm kiếm: "Ly còn lại cho cô đó."

Tầm Phương dẫu môi, buộc chặt miệng túi ni lông, tiếc nuối từ chối: "Tôi không ăn đâu."

"Sao, chê hả?"

"Không phải. Vì không thích ăn xoài thôi."