Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 9: 9: Mình Sẽ Làm Bảo Mẫu Cho Anh Ta!




Sau khi kết thúc giờ làm, Thanh Vân chạy một mạch đến nhà Tầm Phương, vừa hay đúng lúc cô chuẩn bị cơm tối. Dường như đoán trước được Thanh Vân sẽ tới, Tầm Phương không mấy bất ngờ, trái lại còn chu đáo chuẩn bị thêm một bộ chén đũa cho Thanh Vân.

"Tới rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay mình có nấu món cậu thích ăn đấy."

Nương theo ánh nhìn, Thanh Vân thấy trên bàn có ba món ăn, cá om tương và canh khổ qua nhồi thịt đều là món Thanh Vân thích, dĩa sườn ram mặn còn lại là món khoái khẩu của Hoàng Nhân. Không nhắc thì thôi, nhắc đến làm bụng Thanh Vân kêu ọc ọc, tựa như bên trong đang có nồi nước sôi sùng sục. Cô ấy nhận chén đũa từ tay Tầm Phương, vội vã gắp từng đũa đầy ắp thức ăn.

Hai chị em Tầm Phương trố mắt nhìn Thanh Vân. Người đầu tiên lên tiếng là cậu bé Hoàng Nhân sáu tuổi.

"Chị chết đói từ kiếp trước hả? Ăn uống từ tốn chút thôi, may là chị em đấy, chứ người khác chẳng dám mới người như chị ăn cơm đâu."

"Ười ư ị à ư ào?"

(Dịch: Người như chị là như nào?)

Thanh Vân vừa ăn vừa đặt câu hỏi, từ ngữ móp méo quái dị đến cả Tầm Phương không nghe ra. Nhưng cậu bé Hoàng Nhân nghe rất rõ ràng, còn điềm tĩnh đáp lại lời cô nàng.

"Là kiểu con gái xuề xòa, không nữ tính, thô lỗ. Chị mà không sửa lại tính nết, tương lai kiểu gì cũng ế chồng cho coi."

Tầm Phương phì cười, xém chút nữa phụt cơm ra ngoài. Cô quay mặt đi, hai vai run lên kịch liệt, đau khổ đè nén tiếng cười sắp bật ra từ cổ họng. Khỏi cần nhìn, Thanh Vân cũng biết "kẻ phản bội" kia đang cười mình, cô ngây người trong vài giây quên cả việc nhai thức ăn. Thanh Vân búng lên trán cậu nhóc.

"Trẻ con thì biết gì mà nói. Em như thế là không ngoan rồi, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều có một vẻ đẹp riêng, em không được chê cười hay phán xét họ. Hiểu chưa?"

Thanh Vân giảng rất nghiêm túc, đem hết vốn liếng ra giải thích cho cậu nhóc hiểu. Thấy Hoàng Nhân gật đầu, Thanh Vân rất có cảm giác thành tựu như vừa rèn giũa ra một thanh bảo kiếm. Đáng buồn thay, niềm tự hào đó chưa tồn tại lâu đã bị gáo nước âm độ tạt thẳng vào mặt.

Hoàng Nhân đáp: "Đối với phụ nữ là như thế. Riêng chị, em đâu xem chị là phụ nữ."

Lần này Tầm Phương không nhịn được rồi, cô duy trì tư thế cũ, tiếng cười giòn giã phát ra vang khắp căn nhà nhỏ. Thanh Vân thẹn quá hóa giận, quay mũi rìu về phía người chị chẳng chịu dạy dỗ em trai, cô trợn mắt phồng má.

"Phương! Cậu nghe em trai mình nói gì không? Thằng nhóc này phải dạy lại rồi, không khéo sau này nó sẽ gây họa đó."



Hoàng Nhân sau này đúng là gây họa thật, nhưng mối họa đó đều xuất từ phát người Thanh Vân mà ra.

Tầm Phương xua tay, vì cười quá lâu cả gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh rực rỡ như ánh sao. Kể từ ngày mẹ nhập viện, cô phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, từ nhà ra bệnh viện, từ chỗ làm rồi đến trường học. Thời gian dành cho bản thân hầu như bằng không, bàn tay vận mệnh xoay Tầm Phương như chong chóng, vắt cạn sức lực và tinh thần cô, dồn dập mang đến "quà" không ai muốn nhận.

Lần cuối cùng mình cười là khi nào? Tầm Phương thật sự không nhớ rõ.

"Phương!"

"Chị!"

Hai người, một trai một gái, một lớn một nhỏ đấu võ mồm suốt hai tiếng. Tầm Phương nghe chẳng hiểu gì, cô cúi đầu tập trung ăn cơm, mặc kệ hai người kia bất phân thắng bại.

Chín giờ tối là thời gian Hoàng Nhân lên giường đi ngủ, dù cậu bé chẳng mấy thích thói quen tốt mà chị gái khăng khăng xây dựng. Song, vì là đứa trẻ ngoan, cậu chỉ có thể ngậm ngùi tắt tivi đi vào phòng. Hoàng Nhân đã quá chán ngán việc mỗi đêm phải đếm đến 357 con cừu mới ngủ được. Cậu ước gì mình mau khôn lớn, chí có trở thành người trưởng thành mới có thể thoát khỏi sự kèm cặp của người thân.

Đã quá nửa đêm, sương rơi phủ xuống hai bờ vai nhỏ, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trước sân nhà và giọng nói lúc trầm lúc bổng của Thanh Vân truyền đến. Tầm Phương bất giác rùng mình, cô kéo cao khóa áo, lạnh lùng cắt ngang lời Thanh Vân đang nói.

"Mình biết, nhưng mình thật sự không thể làm công việc đó."

"Tại sao?" Thanh Vân trợn mắt, cả gương mặt không thể giấu được vẻ khó hiểu: "Chị hai ơi! Đừng lên cơn giờ này chứ. Chẳng phải cậu đang cần tiền sao? Còn chỗ nào lương cao hơn chỗ đó hả? Chịu khó làm một tháng thôi là đủ tiền trả nợ rồi."

Tầm Phương dịch người đến gần Thanh Vân, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nói rõ ràng, rành mạch.

"Ngay từ đầu mình nghĩ anh ta cùng lắm què chân, cụt tay, đằng này lại là một người mù. Tại sao cậu lại giấu mình chứ? Chả trách tiền lương lại cao đến vậy. Chăm sóc cái con khỉ, nói trắng ra là làm bảo mẫu giữ trẻ."

Thanh Vân bắt lấy cánh tay Tầm Phương, ra sức lắc mạnh. Đâu phải cô muốn che giấu bạn chí cốt, chỉ là ông chủ không cho phép. Ông ấy không muốn một người lợi dụng khuyết điểm của cháu trai mình trục lợi cá nhân, càng không muốn tìm kẻ hời hợt trong việc chăm sóc cậu ấy. Vì thế, giữ bí mật tình trạng cậu chủ trở thành trách nhiệm Thanh Vân phải làm. Việc đã đến nước này, cô không thể không nói ra sự thật đang được ẩn giấu đằng sau.

Thanh Vân thì thầm bên tai bạn mình: "Thật ra anh ta không phải mù bẩm sinh."



Điều này không cần nói Tầm Phương cũng biết, vì người cô thầm thương trộm nhớ thời cấp ba chính là anh ta. Đôi mắt sinh động có hồn kia làm sao Tầm Phương quên được?

"Anh ta bị tai nạn giao thông, từ đó mất đi ánh sáng."

Lòng Tầm Phương chùng xuống, muôn vàn mũi kim châm chít trên da thịt. Cô mím môi, dòng suy nghĩ bay về thời điểm học lớp mười một, đó là lần thứ hai Tầm Phương gặp lại anh sau khi chia tay Thu Cúc. Ai có ngờ nhiều năm tao phùng, cả hai đã trở thành con người khác, từ cách biệt thân phận, địa vị và đến cả bi kịch mỗi người. Tầm Phương không biết nên cảm thấy may mắn hay bất hạnh?

Cô ngồi thẳng lưng, phóng ánh nhìn về cuối chân trời, nói có ánh sáng nhạt trải dài vô tận. Cô thở hắt ra, trong bóng tối Thanh Vân không nhìn thấy viền mắt Tầm Phương ửng hồng. Bất tri bất giác cô muốn nghe thêm thông tin về người ấy. Tầm Phương cất giọng nói nhỏ nhẹ.

"Vậy mắt có chữa được không?"

Thanh Vân nhanh nhảu đáp: "Được. Đang chờ giác mạc phù hợp."

Lại một khoảng yên lặng bao trùm lấy hai người. Ở một tương lai không xa, anh sẽ lại được nhìn thấy vạn vật, quay trở về cuộc sống sung túc, vô lo vô nghĩ trước kia. Còn Tầm Phương vẫn mãi chật vật trong nỗi lo tiền bạc, cơ hội gặp gỡ xem như bằng không.

Cô đã hỏi mình có tiếc nuối không? Khi bỏ lỡ cơ hội cuối cùng được gần anh, dù chỉ ở thân phận người làm.

Tầm Phương biết tình cảm này không nên xuất hiện, nhưng cô không thể chiến thắng trái tim, giữ vững lòng mình. Đã mười năm trôi qua, trong quãng thời gian dài đằng đẵng đó cô đã gặp và quen biết rất nhiều người, nhưng không ai để lại cho cô ấn tượng sâu đậm như với anh.

Có lẽ, người chúng ta không có được mới kẻ tuyệt vời nhất nhân loại. Là người mà ta hằng đêm ao ước, ôm trong vòng tay, thắm thiết gọi tên. Là báu vật chôn giữ sâu nhất nơi đáy lòng, là vết thương vĩnh viễn không khép miệng.

Tất cả gói gọn trong cái tên Dĩ Lâm. Cái tên mà Tầm Phương không có tư cách gọi.

Một nỗi đau ùa về bén lẹm cắt đứt từng miếng da thịt, đau đớn ập lên đại não, giằng xé trái tim. Tầm Phương không tin, không dám tin ông trời lại dày vò cô bằng cách này, uống cả chum thuốc đắng chỉ đưa một viên kẹo ngọt.

Nếu ông trời đã bắt cô đối mặt, cô sẽ mạnh mẽ đứng lên cho ông thấy, Tầm Phương là một cô gái không dễ dàng khuất phục.

Chờ xúc động qua đi, Tầm Phương điều chỉnh giọng nói để bản thân trông thật bình thường, tuy nhiên vẫn không kìm nén được sự run rẩy đang phát ra.

"Việc đó, cái việc cậu giới thiệu đó, mình sẽ làm." Như sợ Thanh Vân không nghe rõ, Tầm Phương lên cao giọng: "Mình sẽ làm bảo mẫu cho anh ta!"