Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 2




Các loại bánh ngọt, bánh mì nhỏ, mì gói là phải mua rồi, Nguyễn Ngưng còn lấy bốn hộp cơm tự sôi khẩu vị khác nhau, mỗi loại đều lấy một hộp.

Jambon đương nhiên cũng không thể thiếu, còn có một ít kem lạnh, bánh bao ngọt, xíu mại, bánh quế hoa, cánh gà nướng Orlean, bánh kẹp thịt, thịt bò các thứ.

Không để nhân viên phục vụ hỗ trợ, tự Nguyễn Ngưng xách hai túi đồ ăn vặt siêu to về nhà, sau đó cô lại nhanh chóng xuống lầu.

Mục tiêu lần này là trái cây!

Anh đào một trăm năm mươi tệ nửa ký.

Mua nửa ký.

Sợ sầu riêng chiếm không gian tủ lạnh nên chọn trái nhỏ, chỉ lấy múi.

Việt quất có dinh dưỡng cao, lấy một hộp.

Nho mẫu đơn tuy có tiếng xấu nhưng có thể ăn nữa, mua một chùm.

Bí đỏ bối bối* là loại no bụng, cũng lấy hai trái.

(*) Hình dạng giống trái bí đỏ tròn của nước mình, nhưng chỉ nhỏ cỡ bàn tay, da màu xanh sậm.



Còn có dâu, măng cụt, xoài, mít, long nhãn, táo, lê, chuối, cam, mỗi thứ lấy một ít.

Dưa hấu quá to nên Nguyễn Ngưng cắt bỏ vô hộp, định bỏ một hộp vào tủ lạnh, còn lại một hộp tối nay ăn, chủ yếu là không muốn chiếm dụng quá nhiều diện tích.

Dưa Ha-Mi hơi nhỏ, một hộp đủ chứa.

Nguyễn Ngưng mang trái cây lên nhà, lại xuống lầu.

Mục tiêu lần này là thực phẩm chín!

Không thể thiếu món kho, nào là đậu phụ khô kho, mộc nhĩ kho, rong biển kho, măng, khoai tây, tất cả hốt hết!

Tôm chanh, móng gà, xương vịt, cổ vịt, đùi vịt cũng không thể thiếu.

Nguyễn Ngưng còn mua vịt kho nguyên con giữ tươi.

Thực phẩm chín chỉ có món kho thì không được, nếu xuyên vào hoàn cảnh không tiện nấu cơm, không thể thiếu món ăn liền.

Nguyễn Ngưng tìm một nhà hàng, kêu năm, sáu món rau, bao gồm cà tím, cà rốt, cải trắng xào tỏi, con trai xào, mực cay thơm, cá trích nhà làm.

Nguyễn Ngưng ngẫm lại mình không biết làm mấy thứ như ruột già, nên đặt tất cả món mặn nấu lẩu, cộng thêm cơm, tất cả đóng hộp mang về.

Tiếc rằng mùa này không có tôm hùm nhỏ, nhưng có con cua!



Mua xong mấy thứ này, Nguyễn Ngưng thỏa mãn ham muốn mua sắm, trong lòng tràn ngập tự hào.

Nếu không xuyên việt, số đồ vật mua được đủ cho cô nằm không mà hưởng, không chừng có thể mua bán vốn không đồng.

Trở về nhà nghỉ ngơi nửa tiếng, Nguyễn Ngưng bắt đầu sửa sang tủ lạnh.

Đầu tiên là đông lạnh, trừ mấy thứ Nguyễn Ngưng tự mua ra, còn có hàng Tết mà cha mẹ gửi, đại khái gần ba ký lạp xưởng, hai, ba ký thịt khô, một bao cá khô to, một ký sườn heo phơi nắng, một giò heo, hai bao dưa muối.

Nguyễn Ngưng chợt nhớ ra mình quên mua cá tươi, nhưng cô có kêu món cá trích và canh cá tươi lúc đến nhà hàng.

Trừ mấy thứ này, Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, bỏ nửa thùng nước khoáng vào ngăn đá, miễn cho gặp tình huống cần đá.

Tiếp theo là khu vực ngăn mát, rau mua trong nhà hàng đều đặt ở đây, còn có đồ ăn vặt, rau dưa, trái cây, Nguyễn Ngưng nhét đầy ắp. Cuối cùng ngăn mát không còn chỗ trống, cô bỏ thực phẩm chín nồi lẩu vào ngăn đá.

Nguyễn Ngưng lại đi phòng bếp lấy hai bịch muối nhét vào trong tủ lạnh, hai ký rưỡi gạo.

Mấu chốt nhất là một lọ tiêu nhỏ, thứ này ở hiện đại không hiếm lạ, nhưng thời xưa có câu nói một lượng tiêu một lượng vàng, giá trị đặc biệt khả quan.

Nguyễn Ngưng không biết mình làm cách nào mà nhét hết vào tủ lạnh được, may mắn mẹ của cô có sở thích thu thập, chuẩn bị nhiều hộp chứa cho cô.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin