Nguyễn Ngưng nói: “Bà yên tâm, chắc chắn đám người của Ủy ban tự cứu cũng sẽ rời khỏi trại tị nạn, đến lúc đó bà sẽ không phải chạm mặt bọn họ.”
“Hơn nữa thỏa thuận giữa tôi và bà vẫn còn hiệu lực, nhưng đổi thành trả hàng tháng hoặc nửa tháng, tôi sẽ đến trại tị nạn gặp bà.”
Lúc này, Văn Mai mới thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi sẽ dẫn Triệu Tiểu Bảo đến trại tị nạn, vừa hay chị của thằng bé cũng ở đó, không sợ bị người khác bắt nạt.”
Mặc dù Triệu Tiểu Bảo không dám lên tiếng nhưng khi nghe tin mình có thể đến chỗ chị gái, trong mắt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
Nguyễn Ngưng không lề mề, ngay sáng sớm hôm sau đã tiễn Văn Mai đi, sau đó dọn mọi thứ trong nhà vào trong không gian rồi dẫn theo cha mẹ rời khỏi khu dân cư mà mình đã ở một năm.
Sau khi đến khu biệt thự, Nguyễn Ngưng chọn căn nhà mà lúc trước mình đã tìm được xe RV làm căn cứ mới.
Ngôi nhà này trang trí tương đối giản dị, tuy đã biến thành một mớ hỗn độn nhưng ấn tượng đầu tiên vẫn còn đọng lại trong đầu cô.
Ba người trực tiếp dọn dẹp tầng hầm mà không làm thay đổi quang cảnh tầng trên.
Để sử dụng điện ở đây mà không sợ bị người khác nghe thấy, Nguyễn Thứ Phong đã thể hiện bản lĩnh đặc biệt của mình, lắp đặt ba cánh cửa ở lối vào tầng hầm.
Nguyễn Ngưng đã chuẩn bị mấy cánh cửa đó từ lâu.
Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan phụ trách làm vệ sinh.
Đợi Nguyễn Thứ Phong lắp đặt cửa xong, Nguyễn Ngưng nói: “Cha, cha có biết lắp máy lạnh không?”
Tuy Nguyễn Thứ Phong chưa từng lắp mát lạnh nhưng ông ấy cũng hiểu mỗi thứ một chút: “Con muốn gắn máy lạnh?”
Quả thật Nguyễn Ngưng có trữ hai cái máy lạnh ở trong không gian: “Trước cứ lắp một cái đã, nếu có thể lắp máy lạnh thì chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Nguyễn Thứ Phong sợ nhất là nóng, đương nhiên đồng ý cố gắng thử, mặc dù không biết máy lạnh có thể dùng được bao lâu, nhưng có thể dùng được ngày nào hay ngày đó.
Bọn họ đặt máy lạnh ở trong phòng rượu vì phòng này chắc chắn đã được cách nhiệt.
Mất cả ngày, cuối cùng họ cũng dọn dẹp xong nơi này, Nguyễn Ngưng đặt hai chiếc giường vào phòng rượu, sau đó lấy TV và các thiết bị khác ra.
Châu Tố Lan cũng lấy hoa tươi và trầu bà ra.
“Mặc dù có hơi đơn giản nhưng rất ấm áp.” Châu Tố Lan vô cùng hài lòng.
Nguyễn Ngưng cũng cảm thấy khá ổn.
Nguyễn Thứ Phong ở bên ngoài đi vào, cả người đều là mồ hôi: “Hai người thử xem máy lạnh có dùng được không.”
Lúc này đã hơn sáu giờ tối, nhiệt độ ngoài trời vẫn duy trì ở mức bốn mươi ba độ.”
Nguyễn Ngưng vội vàng lấy điều khiển máy lạnh ra, chỉ nghe thấy tiếng nặng nề của máy móc vang lên, sau đó bắt đầu chạy.
Một lát sau, máy lạnh thổi ra hơi lạnh.
“Thật sự có ích!” Nguyễn Thứ Phong vừa mừng vừa kinh ngạc, vội vàng chạy đến trước đầu gió: “Mát quá!”
Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan cũng đi tới đó, cảm nhận được làn gió mát.
Ở thời tiết này mà có máy lạnh thật sự rất sướng.
Sau đó, cả nhà vội vàng đi tắm, rồi trốn trong phòng máy lạnh lấy thức ăn ngon ra mở tiệc chúc mừng.
Nguyễn Ngưng nói: “Ngày mai chúng ta lắp luôn cái máy lạnh còn lại đi, đặt ở phòng bên cạnh.”
Nguyễn Thứ Phong tò mò nói: “Không để dành sao? Dù sao cái máy này cũng có thể bị hỏng.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu, nhìn Nguyễn Thứ Phong nói: “Cha, con có một nhiệm vụ gian khổ muốn giao cho cha.”
Nguyễn Thứ Phong lập tức hỏi: “Việc gì?”
“Bắt đầu từ ngày mai, nhiệt độ không khí sẽ càng ngày càng cao hơn, ban ngày sẽ không thích hợp để làm việc, nhưng chúng ta có thể sinh hoạt vào ban đêm, điều hòa không phải là vấn đề lớn.”
“Từ ngày mai, cha phải bắt đầu sửa xe.”
Nguyễn Thứ Phong nghĩ đến chiếc RV tuyệt vời của Nguyễn Ngưng, hai mắt sáng lên: “Không thành vấn đề, cha sẽ giải quyết hết cho con nhưng tổng cộng con có bao nhiêu chiếc xe.”
Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Mười hai chiếc, cha không cần sốt ruột, cứ làm từ từ là được.”
“Có lẽ hai tháng sau con mới dùng tới.”
Nguyễn Thứ Phong sửng sốt: “Con muốn ra ngoài?”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.