Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 262




Mà lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hướng đội viễn chinh rời đi, không có ai để ý đến có một người đàn ông có bộ râu xồm xoàm đứng dậy, lặng lẽ đi theo đoàn.

Tiếp theo, buổi tối Nguyễn Ngưng sẽ ra ngoài tìm Sở Định Phong nếu cô rảnh.

Hiện tại cô đã tích lũy được một ít may mắn, có khả năng lập tức trở về nhà, nếu có chạm trán với Sở Định Phong thì cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng cô lại không biết phải bắt đầu tìm từ đâu.

Nghĩ đến Châu Tiểu Nhiễm từng nói cô ta gặp Sở Định Phong ở chợ nhỏ, Nguyễn Ngưng quyết định đến đó thử vận may.

Trong thời kỳ cực lạnh, khu chợ nhỏ đã đóng cửa gần bốn tháng, ban đầu Nguyễn Ngưng còn tưởng nó không quá nổi tiếng, không ngờ sau khi tới mới biết bản thân đã sai.

Khu chợ nhỏ không những không xuống dốc mà còn tấp nập người qua lại.

Nhiệt độ về đêm khoảng bốn mươi lăm độ, không ai muốn ở lại tầng bảy đông đúc nên chợ nhỏ được chuyển ra mặt đường rộng rãi hơn rất nhiều.

Sợ phải ngồi dưới đất phỏng mông, các tiểu thương trong chợ đều mang theo một chiếc ghế dài nhỏ, rồi dùng các vật dụng khác nhau để làm quạt để quạt cho mình.

Người đi chợ cũng mang theo những chiếc quạt tự chế, so với thời kỳ cực lạnh, điểm khác biệt lớn nhất là môi người nào cũng bị nứt nẻ, đặc biệt là phần lớn nam giới đều để đầu trọc.

Cũng có phụ nữ để đầu trọc, cho dù có để tóc thì cũng cắt rất ngắn.

Nguyễn Ngưng bước chậm trên đường cái, nơi này có quá nhiều người, cô tìm một lúc cũng không thấy Lý Vận Sơn đâu.

Cũng không có tung tích của Sở Định Phong.

Nguyễn Ngưng đang định tùy tiện dạo vài vòng, đột nhiên bị người phía sau vỗ nhẹ vào vai.

Nguyễn Ngưng theo bản năng quay đầu lại, thấy Châu Tiểu Nhiễm đang mỉm cười nhìn mình.

Lần trước gặp mặt là ở thời kỳ cực lạnh, bây giờ đã bước vào thời kỳ cực nóng, Châu Tiểu Nhiễm cởi trang phục chim cánh cụt ra, cắt tóc ngắn như đàn ông.

Nhưng dễ thương lại là một lợi thế, khuôn mặt vẫn xinh, nhất là đôi mắt to trông càng to hơn.

Nguyễn Ngưng cười nói: “Tiểu Nhiễm, chúng ta lại gặp mặt.”

Châu Tiểu Nhiễm cũng rất vui: “Cậu tới mua nước hả? Bây giờ mọi người đều tới mua nước nhưng không dễ mua.”

Nguyễn Ngưng nói: “Tớ chỉ đến thử vận may thôi.”

Châu Tiểu Nhiễm kéo cô ra một bên, nói: “Các cậu đang đào giếng hả? Ông chủ của tớ đã tốn rất nhiều công sức để đào giếng, nhưng cũng chỉ đủ cho bọ tớ uống, ông ta cũng không dám lấy ra bán.”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Còn phải tiết kiệm một ít đúng không?”

Châu Tiểu Nhiễm đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nghĩ: “Đúng vậy, nhưng như cậu biết đấy, ai biết được chúng ta có thể sống sót trong thời tiết này hay không.”

“Nghe nói trong doanh trại Nguyệt Sơn còn có người tích trữ băng dưới tầng hầm, kết quả là cũng không dùng được nhưng để nó tan thành nước cũng đáng.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Các cậu không trữ băng à? Tớ nghĩ chị cậu chắc chắn sẽ trữ băng.”

Châu Tiểu Nhiễm trợn mắt: “Cậu đúng là tri kỷ của chị tớ. Nhưng cũng không giấu gì cậu, trời nắng quá nên chúng tan thành nước hết rồi.”

Nguyễn Ngưng chỉ cười mà không nói gì.

Châu Tiểu Nhiễm nói: “Ông chủ của bọn tớ nói, bây giờ nhiệt độ ban ngày lên tới hơn năm mươi độ, không chừng sẽ giống với trước đây, thời kỳ cực nóng sẽ kéo dài hơn nửa năm.”

“Ông ấy dự định trữ một ít nước rồi đưa bọn tớ ra bãi biển để bọn tớ không phải lo lắng về việc hết nước.”

“Nhưng chị tớ nói không đáng tin, chị ấy luôn cảm thấy trên biển sẽ có những nguy hiểm khác, nên tốt nhất vẫn nên ở lại đây.”

Nguyễn Ngưng: “Chị của cậu nói đúng đấy, ai biết thói đời sẽ thế nào?”

“Ừ.” Châu Tiểu Nhiễm thở dài, giơ tay chỉ vào một gian hàng lớn: “Đây là nơi bọn tớ bán hàng, nếu cậu có hứng thú thì có thể đến xem thử.”

Dù sao Nguyễn Ngưng cũng không có việc gì: “Được, dù sao tớ cũng tới đây để thử vận may mà.”

Vì vậy Châu Tiểu Nhiễm dẫn cô đến quầy hàng, có ba thanh niên đứng canh quầy hàng, họ đang cầm hộp bìa cứng quạt cho mình, vừa thấy Châu Tiểu Nhiễm bọn họ liền ngoan ngoãn gọi: “Chị Tiểu Châu.”