Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 266




Sau đó cô trải thảm lên sàn nhà, bắt đầu thả từng cái thùng ra bên ngoài.

Cái thùng đầu tiên không quá lớn, sau khi mở ra thì thấy bên trong chứa đầy đạn.

Kích cỡ này không dùng cho súng lục, Nguyễn Ngưng xem không hiểu lắm, lập tức thả lại vào kho vũ khí trong không gian.

Thùng thứ hai có lẽ là một thùng đựng nước khoáng, bên trong chứa đầy lựu đạn, nhưng trông cũng không giống lựu đạn lắm.

Hệ thống nói: “Ký chủ, đây là bom sáng.”

Nguyễn Ngưng thất vọng: “Chính là cái loại ném lên trời sau đó nó phát sáng đấy à?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Thùng thứ ba đã được hệ thống xác nhận là thùng lựu đạn.

Thùng thứ tư là bom.

“Quả nhiên không hổ danh là căn cứ Minh Nhật, đúng là giàu nứt đố đổ vách.”

Nét mặt Nguyễn Ngưng đầy hớn hở, lấy mấy khẩu súng máy trong không gian ra.

Tuy rằng bây giờ nó ở trong tay cô thì chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng để người khác cầm càng đáng sợ hơn.

Không bằng cô cất đi, để tránh cảnh họng súng chĩa vào cô.

Ngoại trừ cái này ra, còn có một thùng súng lục, đếm thử thì có khoảng ba mươi hai khẩu.

Ngoài ra còn có thêm khoảng mười khẩu súng khác loại, bây giờ Nguyễn Ngưng chưa biết dùng, dứt khoát cất hết vào trong không gian.

Nhiều vũ khí như vậy, mang đến cho cô cảm giác rất an toàn.

Ngoài ra cô còn phát hiện mình bất cẩn lấy luôn cả vật tư mà bọn họ đã trao đổi về.

Tổng cộng có bảy trăm năm mươi ký bánh quy nén, hai mươi gói thuốc lá, và bốn thùng khô bò, chocolate, đồ ăn vặt.

Còn có hơn hai mươi bao gạo, một bao khoảng hai mươi ký.

Chỉ hai mươi gói thuốc lá này thôi đã đủ giúp Nguyễn Ngưng phát tài rồi.

Tiếc là số đồ ăn này, ngoại trừ bánh quy nén ra thì rất cả đều đã quá hạn sử dụng, không có nhiều tác dụng với Nguyễn Ngưng, phải tìm cơ hội để xử lý nó.

Thu gom đồ vật xong, Nguyễn Ngưng lại sung sướng móc một hộp kem ra, sau khi ăn hết cô mới tắm rửa rồi ngủ.

Căn cứ Minh Nhật mất một đống súng ống đạn dược, nhưng lại không tiện gây ra quá nhiều ồn ào ở thành phố này.

Dù sao thì bây giờ chính phủ còn rành rành ra đó, bọn họ bị cá lớn nuốt cá bé thì cũng chỉ đành im lặng nghĩ cách tìm kiếm, không thể nào gióng trống khua chiêng tìm tòi.

Hơn nữa chuyện này quá kỳ quái, rõ ràng bọn họ canh chừng cửa nẻo kỹ càng, bên ngoài còn có người trực ban, nhưng tại sao tất cả đồ vật đều không cánh mà bay?

Thế lực nào mà khủng khiếp đến như vậy?

Bọn họ ở đây lạ nước lạ cái, kẻ tình nghi nhiều như lông trâu, nhưng lại không thể nào kết luận được là ai.

Trong lúc giận dữ, phó căn cứ phụ trách buôn bán đã đánh chết vài người, sau đó dẫn những người khác về lại hang ổ.

Mà đương nhiên Nguyễn Ngưng không biết chuyện này, cô ở trong nhà làm cá muối, nhiều nhất chính là ra ngoài tìm tung tích của Sở Định Phong, hoặc là đến hầm trú ẩn gặp Văn Mai với mấy người Vương Linh Hạ.

Trình Quý Lịch đã đi được hai tháng, nhưng phía bên kia vẫn mãi không thấy truyền tin về.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức hơn, tài nguyên nước càng ngày càng cạn kiệt.

Đã nhiều ngày liên tục nóng trên năm mươi độ, khiến những con sống vốn chứa đầy nước chớp mắt bốc hơi sạch sẽ.

Đất đai khô cằn nứt nẻ.

Mọi người phát hiện ra giếng mà họ đào đã bắt đầu thấy đáy.

Mọi người ai nấy đều lấm lem bẩn thỉu, thường xuyên bị khát khô khiến đôi mắt họ đã không còn ánh sáng, môi khô nứt nẻ, bước chân loạng choạng.

Lúc này, sở chỉ huy tỉnh đã sửa xong hai cái máy khoan giếng, rồi dùng chút dầu diesel ít ỏi bắt đầu làm việc.

Loại máy đào giếng này có thể đào sâu lên đến hai trăm mét, ở phía dưới đó có lẽ vẫn còn mạch nước ngầm.

Đây đã trở thành hy vọng duy nhất của cả thành phố này.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều đổ dồn hy vọng lên hai cái máy này, có người có cùng suy nghĩ với ông chủ của Châu Tiểu Nhiễm, bắt đầu tích trữ nước, hơn nữa còn định di chuyển đến bờ biển.

Những người này đã bắt đầu cho cuộc hành trình dài của mình.