Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 273




Người đàn ông kia nói: “Không phải, lúc trước tôi là giáo viên.”

Nguyễn Ngưng cũng không biết anh ta có thật là giáo viên hay không: “Nhà tập thể giá sao?”

Người đàn ông thấy cô vừa nở miệng đã hỏi nhà tập thể, vẻ mặt không khỏi thất vọng.

Thấy sắc mặt ba người này hồng hào, môi cũng không khô nứt nẻ, anh ta còn tưởng rằng là khách sộp đó chứ.

“Giá thuê nhà tập thể rất rẻ, một gói bánh quy nén là có thể ở một đêm, hơn nữa còn nằm rất gần chợ bờ biển.”

Nguyễn Ngưng nghĩ thầm giá cả này đắt hơn bên ngoài không ít đâu: “Chúng tôi muốn thuê phòng đơn thì sao?”

Người đàn ông cười rộ lên: “Giá một ngày của phòng đơn là nửa ký bánh quy nén, ba người ở rất lời, không đắt hơn nhà tập thể nhiều lắm đâu.”

Nguyễn Ngưng nói: “Vậy cũng vẫn là đắt rồi, còn biệt thự chỗ anh không có giá năm ký bánh quy nén một ngày đó chứ?”

“Năm ký bánh quy nén làm sao mà đủ chứ?” Người đàn ông nói: “Khu biệt thự đều là người giàu có chạy nạn đến đây, họ thích dùng rượu và thuốc lá để giao dịch, hơn nữa hầu như là thuê theo tháng.”

Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ: “Vậy tôi muốn thuê một căn biệt thự thì cần trả bao nhiêu hàng?”

Người đàn ông không ngờ ba người này còn có thực lực như vậy, hai mắt sáng ngời: “Mỗi ngày trị giá mười ký bánh quy nén, một tháng khoảng chừng ba trăm ký.”

Giá cả này đủ khiến vô số người chùn bước.

Nguyễn Ngưng: “Được thôi, vậy anh dẫn tôi đi xem thử.”

Nét mặt người đàn ông lập tức lóe lên vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, giọng điệu nói chuyện cũng khách sáo hơn nhiều: “Mọi người cứ yên tâm đi theo tôi, tôi chính là người của căn cứ Phúc Hải, khu biệt thự là dự án kinh doanh lâu dài ở chỗ chúng tôi, chắc chắn sẽ không lừa mọi người đâu.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười.

Xem ra căn cứ này thật sự giàu nứt đố đổ vách, chỉ đi xem phòng thôi mà còn dùng cả xe đạp đôi.

Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan một chiếc, Nguyễn Thứ Phong và người môi giới một chiếc.

Trên đường đi, người môi giới giới thiệu tình hình chung của khu biệt thự, và cả tên của anh ta.

Anh ta tên Lý Ngọc, trước kia công ty bất động sản xây dựng khu biệt thự này theo mô hình biệt thự ven biển, bây giờ đã trở thành tài sản của căn cứ Phúc Hải, sửa tên lại thành biệt thự Phúc Hải.

Đi khoảng chừng hơn mười phút, ba người đã đến đích.

Ngoại trừ nhiệt độ lên đến bốn mươi tám độ ra, khung cảnh cũng được coi là tạm ổn.

Trước cửa khu biệt thự có năm bảo an trông chừng, ba người trong số đó đang chơi đấu địa chủ.

Nhìn thấy Lý Ngọc dẫn ba người đến đây, một tên bảo an móc chìa khóa cổng ra, nói: “Lại dẫn khách đến à, lần này có thành công không đấy?”

Lý Ngọc cúi đầu khom lưng: “Phải xem trước đã, tôi cảm thấy ba người này có chút của cải, tuy rằng vật phẩm mang theo không nhiều lắm, nhưng đều rất đáng giá.”

Ánh mắt tên bảo an đảo từ trên xuống dưới Nguyễn Thứ Phong, đánh giá: “Thiệt hay giả đấy?”

Nguyễn Thứ Phong coi như không nhìn thấy.

Lý Ngọc nhanh mồm nhanh miệng nói: “Mắt nhìn của tôi chuẩn lắm, không sai đâu.”

“Tôi dẫn bọn họ đi xem nhà trước, mấy anh cứ tiếp tục chơi đi, nếu như họ thuê thì tôi sẽ hiếu kính các anh.”

Tên bảo an kia cười khì khì, lúc này mới chịu mở cổng ra.

Khu biệt thự này chỉ có biệt thự, không có khu chung cư.

Bởi vì đều bị ngâm trong nước nên các căn nhà đều có chất lượng như nhau, nhưng có lẽ từng được quét dọn vì thế cũng coi như là sạch sẽ.

Có mấy căn nhà đã cho thuê, so với những căn nhà khác thì dường như có hơi người hơn một chút.

Lý Ngọc muốn dẫn họ đi xem mấy căn nhà xung quanh đây, Nguyễn Ngưng nhanh chóng ngăn cản: “Có căn nào yên tĩnh một chút không, chúng tôi không muốn xung quanh có người.”