Tội Lỗi Và Dục Vọng

Chương 72: Thả rắn




- Bác nghĩ như thế nào thì đúng như thế đó vậy ạ.

Bà ấy nhìn cô mãi xem xét rất kĩ

- "  Gương mặt nghiên túc. Ánh mắt kiên định. Bàn tay nắm chặt lại tỏ ý không khuất phục chờ đợi câu trả lời...cũng khá đấy.Để coi lần tới cô sẽ xử trí thế nào trước những bài kiểm tra của ta đây "

- Đứng lên đi!Ta vẫn chưa thể nguôi ngoai đi sự việc ngày hôm nay đâu. Nếu cô muốn làm con dâu nhà Trịnh gia thì phải qua nhiều thử thách do ta đặt ra. Nếu làm được thì ở lại làm con dâu độc nhất của Trịnh gia được hưởng vinh hoa phú quý, đi đến đâu ai ai cũng nể mặt cúi chào, còn nếu không làm được thì biến ra khỏi đây làm người phàm phải cắm mặt đi kiếm tiền nuôi bản thân qua ngày và sẽ không bao giờ có thể đặt chân hay chạm tới một cọng cỏ nhà Trịnh gia đâu. Cô có đồng ý không?

Cô tuyên bố hùng hồn:

- Vì muốn được làm được làm dâu nhà Trịnh gia trở thành nàng dâu độc nhất và được làm vợ anh ấy cháu sẵn sàng chấp nhận thử thách mà bác đặt ra ạ.

Bà gậy đầu tỏ ý hài lòng, chưa kịp đặt mông xuống bỗng có tiếng hét của Lý Phi bên ngoài:

- Trịnh Thiên!!anh đâu rồi?

Lý Phi từ ngoài bước vào với bộ váy cô dâu chưa được cởi ra, nó lòa xòa, vướng víu. Cô ta bước đi mà thỉnh thoảng còn vấp ngã nữa khiến cho Lâm Tuyết không được hài lòng.

Mặt cô ta nhem nhuốc nước mắt, mồm méo xệch đi chạy đến bên anh gào lớn:

- Anh là đồ tồi!! Anh đã rời đi mà không nói trước, chính anh lã người đã làm hỏng hôn lễ của hai chúng ta. Anh là đồ thất hứa

- Tôi chỉ hứa với mẹ tôi là tôi sẽ cưới em, chứ tôi đâu có hứa với em đâu? Coi như sự việc lần này là do tôi sai, tôi sẽ sửa chữa nó không để cho ai bàn tán về vụ việc này cả được chưa. Tôi cũng phải xin lỗi ba mẹ em về cái đám cưới không thành này. Xin lỗi em

- Anh nghĩ như vậy là xong đấy à?

- Anh thực sự xin lỗi nhưng anh phải nói với em một điều đó là anh và Nhi Lan đã yêu nhau rồi nên anh không thể cưới em về làm vợ được đâu

- Cái gì chính con ả chết tiệt này đã dụ dỗ anh có phải không? Lúc trước em thấy anh còn hắt hủi cô ta và còn bảo vệ em nữa kia mà sao giờ anh lại.......

Cô ta cay tức đi đến định cho cô một bạt tai thì tiếng nói lanh lảnh của Lâm Tuyết vang lên:

- Dừng lại!! Lý Phi đủ rồi!

- Bác à

- Đừng có giận quá mất khôn như vậy? Bình tĩnh lại đã, sự việc lần này là do nhà ta gây nên, nên ta xin lỗi gia đình của con......Vì để đền bù tổn hại và nỗi đau của gia đình con nên con hãy nói những gì mà con muốn đi ta sẽ chấp nhận

Cô ta chần chừ một lúc rồi lên tiếng

- Vậy con có thể ở lại đây được không ạ?

- Được chứ cứ tự nhiên, con có thể ở bao lâu tùy thích

Cô ta đánh ánh mắt sang cô lườm

- " Nhi Lan mày dám cướp anh ấy từ tay tao, tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị cứ chờ đó đi "

- " Ừ để tôi chờ xem cô sẽ làm được gì? Cô nghĩ tôi sẽ để cho cô cướp anh ấy đi từ tôi sao? Đừng mơ "

Hai người phụ nữ như hai nhà ngoại cảm có thể được suy nghĩ của nhau mà lườm nhau một cái dài đằng đẵng khiến cho Lâm Tuyết cũng phải bất ngờ và thích thú trước cảnh tượng này.

Tối

Bóng dáng của một người phụ nữ lao vun vút trong đêm thanh tĩnh mịch. Tiếng rắn lè xè trên tay người đó.

Rồi cái bóng dừng lại ở trước cửa phòng của một ai đó thả nhẹ con rắn xuống, giọng xảo quyệt vang lên:

- Để coi ngày mai mày có còn có thể mở mắt ra mà ngắm bình minh được hay không? Tao cá chắc chắn khi mày bước ra khỏi cánh cửa này mày sẽ được suất một vé xuống bầu bạn với Diêm vương ngay...

Hôm sau khi mọi người trong nhà dần dần tỉnh giấc có vài người bước đi trên tay cầm dụng cụ dọn nhà cửa, bắt đầu một ngày mới tràn trề năng lượng.

Cô cũng vậy cứ đúng giờ giấc lại tỉnh như tờ, vào nhà vệ sinh hoạt động cá nhân xong đi ra ngoài bỗng đầu cô hơi choáng nên phải tựa người vào cửa trấn tĩnh một lát. Bỗng từ đâu ra cô thấy có gì đó nó đang lè xè bên dưới rồi chân cô như đang có gì đó dính chặt

Ngước mặt xuống cô thấy có một con rắn hổ mang đang quấn lấy chân mình vì quá hoảng sợ nên cô đã la toáng lên không may tiếng thét đó đã kinh động đến con rắn khiến nó thè lưỡi, nhe răng ra cắn một cái khập xuống bắp chân cô.

Mọi người nghe thấy tiếng thét của cô cũng vội chạy ra cả anh cũng vậy. Vừa mới ra thấy cảnh cô đang ngã khụy xuống đất, trên chân bị rắn cắn dính chặt. Anh không nể nang gì đi gần đến cầm chặt lấy cổ con rắn, anh cầm chặt đến nỗi cảm tượng như con rắn sắp bị bóp nát. Nó ngọ nguậy thân dưới anh đưa con rắn cho người khác đem đi còn anh chạy đến nhấc bên chân cô bị cắn mà dùng miệng hút nọc độc ra ngoài. Từng ngụm chất độc cứ thế tuôn ra khỏi miệng anh giờ đây sơ cứu kịp thời như vậy là quan trọng nhất nếu để độc phát tán sẽ rất nguy hiểm.

Sau đó anh dùng băng chun giãn. Băng tương đối chặt nhưng không quá mức. Bắt đầu băng từ bắp chân bị cắn. Dùng nẹp cứng cố định bắp chân bị cắn lại. Thấy sắc mặt cô dần kém đi anh nhanh chóng bế thốc cô trên tay lao thật nhanh ra ngoài đến bệnh viện.

Bệnh viện

Anh bên ngoài lo sốt vó, tay luôn để trên miệng, bước chân đi đi lại lại suốt cửa phòng sơ cứu. Thấy bác sĩ ra anh lao đến:

- Bác sĩ cô ấy sao rồi? Nóc độc có phát tán quá mức không?

- Không sao rồi, may mà nhờ cách sơ cứu đó của cậu nên đã giúp giảm đi nọc độc trong chân cô ấy và cũng không có để lại di chứng gì cả.

- Cảm ơn bác sĩ

Anh lao vội vào phòng ôm cô:

- Tôi đã rất sợ đấy, may em không sao

Cô vỗ nhẹ lên lưng anh, cất giọng đáp:

- Em không sao rồi, có anh cả đấy nếu lúc đó anh không sơ cứu kịp thời chắc giờ có lẽ em đã chết ửa ra đó...

- Suỵt đừng nói gì cả

Cô cũng chỉ cười rồi ôm chặt lấy anh trong lòng đã toan tính từ trước

- " Mấy ngày nay không mưa lâu sẽ không thể nào có khả năng có rắn bò vào trong biệt thự được cả, chắc chắn có kẻ dám hại mình. Ôi con rắn ấy khiếp chết đi được "

Biệt thự

Anh dìu cô vào nhà thì mẹ anh lên tiếng:

- Nghe nói cô bị rắn cắn, giờ thế nào rồi?

- Dạ cháu không sao, may nhờ có anh ấy

- Không sao là tốt rồi, may cô không chết nếu không bỗng đang yên lành biệt thự Trịnh gia lại có người chết tức tưởi thì người ta lại đồn thổi gì đó không hay

- Thôi em đừng để ý, vào phòng đi

Tối

Lại là bóng hình đó xuất hiện, sau khi biết tin cô vẫn an lành chưa chết khiến cái bóng kia tức sì khói lại muốn hãm hại cô tiếp nên tối nay nó chơi lớn cầm hẳn một chai nhựa có chứa nhiều bọ cạp trong đó.

Rón rén mở cửa phòng cô ra định toang đổ ra sàn bỗng cánh tay cô toang bắt lại khiến cái bóng đó giật nảy lên

- Đêm hôm khuya khoắt không biết cô Lý Phi đây vào phòng tôi làm gì? Hay là giết tôi không thành bằng nọc độc của rắn rồi nên giờ muốn giết tôi lần hai bằng những con bọ cạp này? Xin lỗi nhá chắc có lẽ tối nay phải đến lượt tôi trưng trị cô rồi.