Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 1: đóng phim




Trung tuần tháng tư, mặt trời sớm đã nhô lên cao, thành phố Thanh Viễn giống như đắm chìm trong ánh mặt trời màu vàng kim, vừa loá mắt lại bắt mắt.



Thành phố Thanh Viễn sân bay như nhau thường lui tới, hành khách lui tới vội vàng rộn ràng nhốn nháo.



Chỉ là hôm nay, cửa ra này nhưng thật ra nhiều một đám quần thể đặc thù.



Các cô không sai biệt lắm đều là một đám cô gái nhỏ hơn mười hơn hai mươi tuổi. Một đám người nhón chân mong chờ, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ra sân bay.



Trong tay các cô cầm mấy bức tranh chữ lớn, bức cầm tay, còn có cây quạt v.v. Cái bức kia và cây quạt đều là một người, một chàng trai tên Lê Dữ.



Lê Dữ, ngôi sao nhí xuất đạo, từ nhỏ liền đóng qua rất nhiều quảng cáo, bởi vì điều kiện ngoại hình tốt, liền vào giới giải trí.



Những năm gần đây, vẫn luôn ở trong một ít phim gia đình sắm vai nhân vật con trai, cháu trai v.v.



Bởi vì ở trong phim này biểu hiện vô cùng xuất sắc, hơn nữa vẻ ngoài đáng yêu, nhưng thật ra khá được một nhóm các fans dì và chị gái yêu thích.



“Tại sao lại còn chưa có ra tới?”



“Hẳn là sắp rồi, thời gian của chuyến bay không sai biệt lắm liền vào giờ này.”



“Chúng ta chờ một chút.”



“Một lát nữa nhớ rõ không cần chen lấn, cũng không cần bật đèn flash.”



“Lại không phải lần đầu tiên chào đón, chúng tôi đều biết.”



“……”



Nhóm fans này thật sự quá mức nổi bật, chọc đến người qua đường lui tới không ngừng quay đầu lại nhìn xem.



Một lát sau, trong đám người đột nhiên phát ra một trận tiếng thét chói tai.



Ở chỗ cửa ra của sân bay kia, một chàng trai dáng người đĩnh bạt chậm rãi đi ra, quần dài màu đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, thân trên là một cái áo hoodie màu vàng cam, nhàn nhã như ánh mặt trời.



Anh đội mũ lưỡi trai màu đen, một cái kính râm bản to đeo ở trên mũi, khẩu trang màu xám che kín một nửa mặt.





“Là Lê Dữ!” Fans có lần đầu tiên tới chào đón, kích động đến khàn cả giọng.



Tách tách.



Camera sớm đã bắt đầu chụp hình, cho dù Lê Dữ ăn mặc kín đáo.



Bên cạnh Lê Dữ có người đại diện và trợ lý cùng đi, khiến cho người khác không đến gần người được.



Tuy rằng người đại diện đã duỗi tay ngăn đón bên này với fans, nhưng Lê Dữ vẫn là kéo khẩu trang xuống, cười cười với bên này, nhân tiện gật gật đầu.



“Á! ——” Fans hét lên một tiếng.



Camera kia sớm đã chụp được một cảnh này.



Fans theo sự chuyển động của Lê Dữ, ngẩng đầu nhìn sống mũi cao thẳng của Lê Dữ.



“Phao Phao, lần này đóng phim cố lên nha ~”



Lê Dữ mắt nhìn phía trước, lại vẫn là nhẹ giọng gật đầu, “Ừm, tôi sẽ cố.”



Fans ở bên cạnh nghe được đáp lại, di động đều thiếu chút nữa lấy không xong.



Không có chen chúc, Lê Dữ thuận lợi mà ra sân bay, đi lên xe.



Mà các fans thì đứng ở bên cạnh xe nhìn Lê Dữ rời đi.



“Trở về chú ý an toàn, tạm biệt ~” Lê Dữ ở trong nháy mắt kia khi xe khởi động, hạ cửa kính xe xuống vẫy vẫy tay, nhếch miệng cười cười.



“A ——” Lại là một hồi thét chói tai.



Nhìn theo xe rời đi, trong đó một fans cười miệng đều khép không được, “Anh ấy quá ngọt!”



“Tôi phải nhanh chóng up ảnh chụp lên, hôm nay Phao Phao vẫn như cũ đáng yêu như vậy.”



“Má ơi, tim tôi nổ tung rồi, anh ấy tại sao lại ngọt như vậy!”



“……”



***



Trên xe, người đại diện anh Tần nói với Lê Dữ ở ghế sau: “Nếu mệt thì trước ngủ một lát đi, rốt cuộc ngày mai liền phải vào tổ, em phải cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức.”



Lê Dữ nhẹ giọng cười nói: “Yên tâm, em còn chưa có mệt.”




“Bộ phim này đối với em mà nói rất là quan trọng, không cần lơi lỏng.” Anh Tần tiếp tục dặn dò.



Ngón tay thon dài của Lê Dữ ở trên điện thoại lướt lướt, dù anh chưa ngẩng đầu, nhưng vẫn như cũ gật đầu trả lời: “Ừm, em hiểu rồi.”



Bộ phim Lê Dữ sắp đóng là một bộ phim vườn trường, tên là 《Chúng ta trong thời gian》, là cải biên dựa trên tiểu thuyết cùng tên.



Kể về chuyện xưa chính là nữ chính Tạ Ngôn Ngôn ở đại học tình cờ gặp gỡ giáo thảo Tống Ngọc cao ngạo lạnh lùng mà mở ra một hồi theo đuổi.



Cuốn tiểu thuyết này ở trên mạng vô cùng hot, bên trong không chỉ có tình yêu, còn có tình thân và tình bạn va chạm, làm không ít người đọc liên tưởng đến thời gian đại học của chính mình.



Mà vai Lê Dữ sắp đóng chính là nam hai trong phim Thẩm Tinh Lăng, nhưng anh với hình tượng dịu dàng của nam hai khác nhau.



Anh hoạt bát rộng rãi, ở trong phim vì nữ chính bày mưu tính kế theo đuổi nam chính, trong quá trình càng là ô long (*) chồng chất, làm người không biết nên khóc hay cười.



(*) Ô long (乌龙): chuyện nhầm lẫn xấu hổ.



Không ít người đọc đều vô cùng đau lòng Thẩm Tinh Lăng, mà độ nổi tiếng của anh một chút cũng không thua kém nam chính Tống Ngọc.



Lê Dữ năm nay 22 tuổi, đây là bộ tác phẩm chuyển thể đầu tiên của anh.



Nếu anh có thể diễn tốt nhân vật này, vậy đối với độ nổi tiếng và sự phát triển trong tương lai của anh sẽ có trợ giúp rất lớn.



Anh Tần biết, Lê Dữ cũng biết.



Cho nên từ sau khi tiếp nhận bộ phim này, Lê Dữ vẫn luôn đang nghiên cứu kịch bản, nghiên cứu nhân vật này.



Trên Weibo, đề tài siêu cấp của Lê Dữ đã sớm nổ tung nồi.





Đều do mấy tấm hình kéo khẩu trang xuống mỉm cười xem trước kia và một đoạn video nói chuyện kia.



Tuy rằng Lê Dữ mang kính râm nhìn không thấy mắt, nhưng độ cong cong lên của khóe miệng kia, lại ngọt tới trong lòng các fans.



Tiểu khả ái cá chép: Chụt chụt một cái, ngọt ra phía chân trời!!



Cá chép không biết phun bong bóng: Cầu cao ngạo trong trẻo a a a a, tôi đơn phương tuyên bố đây là bạn trai của tui!



Gió xuân mười dặm không bằng anh: A a a! Ngỗng tui ném tại sao lại đáng yêu như thế.



nhgjfyjj: Nói thật, bảo bảo đi đóng phim, khẳng định sẽ có càng nhiều fans, đến lúc đó anh ấy liền không phải thuộc về một mình tui.




Ha hả: Trên lầu, anh ấy trước nay liền không phải của một mình bạn! Bạn đem nhóm bà mẹ này của chúng tôi để chỗ nào!



Nghĩ hay ghê: Đánh rửa trên lầu!



……



Chị trưởng fandom đem Weibo xem trước này phát một cái, nháy mắt chuyển phát bình luận đột phá một ngàn, ở trong đề tài siêu cấp chính là nhấc lên một làn sóng hăng hái.



Bình luận không ít cầu hình cao ngạo trong trẻo, chị Trạm tự nhiên cũng vui vẻ, nhanh chóng trở về chỉnh hình, rồi mới up hình.



***



Đại học sư phạm Thanh Viễn hàng năm được bầu thành vườn trường đẹp nhất thành phố Thanh Viễn, mà nó cũng bởi vậy thành địa điểm quay phim của bộ phim《Chúng ta trong thời gian》 này.



Ban lãnh đạo nhà trường đương nhiên là vui vẻ, vừa lúc có thể mượn cơ hội tuyên truyền đại học sư phạm Thanh Viễn một chút, cớ sao mà không làm chứ.



Tiếng chuông vang lên, Thư Trừng liền cất giáo án, nói tiếng tan học.



Trong phòng học tràn đầy sinh viên, cũng ở trong nháy mắt này dọn đồ chuẩn bị rời đi.



“Cô ơi, nội dung cô giảng vừa rồi em có chút không hiểu.” Một cậu nam sinh đuổi theo lại đây.



Thư Trừng bất đắc dĩ mà dừng lại bước chân: “Không hiểu thì đọc thêm sách triết học Mácxít mấy lần.”



Đối với phòng ngự cánh tay sắt của Thư Trừng, nam sinh thất bại mà cúi đầu.



Thư Trừng nhấc chân rời đi, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng của mấy cậu nam sinh nói chuyện ở phía sau.



“Đã kêu mày đừng dùng chiêu này, quá quê mùa, còn vấn đề xin chỉ dạy cho, cũng không nhìn xem cô giáo Thư dạy chính là cái gì.”



“Tao cũng không có biện pháp khác.” Nam sinh vừa rồi ủy khuất mà nói.



“Cô giáo Thư đâu phải là người mày có thể mơ ước, đi thôi.”



Thư Trừng một năm trước đi vào đại học sư phạm Thanh Viễn dạy học, là một giảng viên môn tư tưởng chính trị.



Triết học Mácxít là môn học bắt buộc của sinh viên, giống như tu dưỡng tư tưởng, chưa bao giờ được các sinh viện coi trọng. Đi học gần như cũng là giảng viên ở phía trên giảng bài, sinh viên ở dưới dùng điện thoại, ngủ.




Trước khi chọn giảng viên môn triết học Mácxít, các sinh viên đều sẽ hỏi thăm nhau, giảng viên nào dạy học tương đối lơi lỏng, giảng viên nào tương đối nghiêm khắc.



Giảng viên dạy học nhẹ nhàng tự nhiên số lượng đông nghịt, mà giảng viên nghiêm khắc liền sẽ ít ỏi không có mấy người.



Học kỳ đầu tiên của Thư Trừng liền gặp phải một màn đặc biệt xấu hổ. Một giảng viên thỉnh giảng thế nhưng có đến 200 sinh viên, mà Thư Trừng lại chỉ có hơn 50 sinh viên chọn môn của nàng, so với mấy giảng viên dạy học nghiêm khắc kia còn ít hơn.



Hơn 50 sinh viên còn lại có rất nhiều là không chọn được môn của giảng viên khác, mà không tình nguyện chọn cái này.



Đi học cùng ngày, hai bên đều có chút lo sợ bất an.



Các sinh viên ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thư Trừng, tất cả đều sợ hãi kêu ra tiếng.



Ai kêu đây là một cái thời đại xem mặt.



Mái tóc dài đến xương quai xanh bị Thư Trừng nhẹ nhàng buộc ở sau đầu, áo khoác vàng nhạt tôn lên màu da càng thêm trắng nõn của Thư Trừng, gương mặt thanh lệ còn mang theo khẩn trương lần đầu tiên làm giảng viên.



Một tiết học kết thúc, những khẩn trương đó của Thư Trừng cũng bay mất. Sinh viên cũng một đám đều nhìn chằm chằm bảng đen, một bộ dáng nghiêm túc.



Thư Trừng âm thầm thở ra, xem ra lúc trước lo lắng là dư thừa.



Mà tên của Thư Trừng cũng từ sau tiết học này truyền đi ra ngoài, sinh viên không có chọn môn của nàng, một đám đều ảo não không thôi.






Thậm chí từ đó sau này, còn có Học Sinh Hội khác tới nghe giảng. Đương nhiên, đều là mấy sinh viên nam.



Tới học kỳ sau, số lượng chọn môn của Thư Trừng trực tiếp đông nghịt, sinh viên tới lớp nhét phòng học đến chật kín, mà nam nữ tỉ lệ càng là 9:1.



Thư Trừng ở trong lúc lơ đãng trở thành nữ thần của các nam sinh đại học sư phạm Thanh Viễn, thậm chí không cho phép người khác nói Thư Trừng một câu nói bậy.



***



Sau khi Thư Trừng tan học liền trực tiếp trở về văn phòng, cô mới vừa buông giáo án xuống, giảng viên cùng văn phòng Giả Dung Dung liền nói với cô: “Thư Trừng, chủ nhiệm bảo cô đến văn phòng gặp ông ấy.”



Thư Trừng ngẩng đầu, “Chủ nhiệm tìm tôi? Có chuyện gì?”



Giả Dung Dung nhún nhún vai, bưng tách trà nói: “Không biết.”



Thư Trừng mím môi, đi về phía văn phòng của chủ nhiệm, sau đó cô nhẹ nhàng gõ gõ cửa.



“Vào đi.” Bên trong truyền đến tiếng nói hồn hậu.



Thư Trừng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, “Chủ nhiệm, ông tìm tôi?”



“Ừ, ngồi đi.” Triệu Gia Tùng chỉ vào sô pha bên cạnh nói.



Thư Trừng câu nệ ngồi ở một bên, chân tay có chút luống cuống.



Triệu Gia Tùng năm nay năm mươi tuổi, là chủ nhiệm của viện tư tưởng chính trị của học viện giáo dục, làm người hòa ái. Nhưng Thư Trừng vẫn là giống như thời kỳ học sinh khẩn trương thấy thầy giáo.



“Cô giáo Thư à……”



Giống như loại mở đầu này, đều là có chuyện gì đó bảo cô đi làm.



“Chủ nhiệm ông cứ nói.” Thư Trừng ngồi nghiêm chỉnh mà nói.



“Sắp tới có một bộ phim muốn bắt đầu quay ở trường học của chúng ta, cô biết chứ?”



“Là bộ Chúng ta trong thời gian kia sao? Tôi có nghe nói qua.” Tin tức này khi đưa ra, có mấy giảng viên trẻ tuổi còn đặc biệt vui vẻ, bởi vì người được chọn làm nam nữ chính đều là tiểu hoa tiểu sinh đang hot bây giờ.



“Bộ phim kia có mấy cảnh là hình ảnh giảng viên dạy học, đoàn phim chuẩn bị để cho giảng viên của trường học chúng ta làm khách mời một chút, cũng coi như làm tuyên truyền. Ban lãnh đạo nhà trường cũng suy xét một chút, rốt cuộc muốn đại biểu đại học sư phạm Thanh Viễn của chúng ta, phương diện người được chọn, chúng ta không thể qua loa.” Triệu Gia Tùng nói một chuỗi dài.



Bị Triệu Gia Tùng nhìn chằm chằm như thế, chuông cảnh báo của Thư Trừng lập tức vang lên.



Cô ngượng ngùng cười: “Chủ nhiệm, ông không phải là bảo tôi đi làm……”



“Đúng vậy.” Triệu Gia Tùng vỗ vỗ đùi, hưng phấn mà nói, “Ban lãnh đạo nhà trường nhất trí thông qua cho cô đi, cô trẻ tuổi, điều kiện ngoại hình lại tốt, thích hợp xuất hiện trước ống kính nhất.”



Thư Trừng: “…… Không được, tôi không thích hợp.”



“Cô tại sao lại không thích hợp, chẳng lẽ còn muốn mấy ông già chúng tôi đi lên sao, hình ảnh kia mới xấu đó.” Triệu Gia Tùng trêu chọc.



Thư Trừng vội vàng xua xua tay, “Chủ nhiệm, cái này không được, tôi lại chưa có kinh nghiệm, đến lúc đó đóng không tốt làm sao bây giờ.”



“Sao có thể được, cô liền vừa đứng hướng kia, dạy học giống như bình thường là được rồi, không làm khó được cô.” Triệu Gia Tùng quơ chân múa tay mà nói.



Loại tự tin này đối với cô là từ đâu tới……



Thế nhưng, cự tuyệt chuyện này như thế nào mới là việc đầu tiên phải suy xét, Thư Trừng tức khắc liền có chút đau đầu……