Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 15: Điện thoại




Bình thường giấc ngủ của Thư Trừng luôn luôn không tồi, ban đêm lại mất ngủ. Lăn lộn thật lâu, lăn qua lộn lại, cho đến khi bốn giờ sáng mới ngủ được.



9 giờ ngày thứ hai liền phải gặp mặt với người ta, 7 giờ sáng cô còn phải rời giường, thời gian ngủ ba tiếng hiển nhiên không thể thỏa mãn.



Nhưng làm cho cô càng khó tin tưởng chính là, ban đêm, cô cũng không có nghĩ chuyện ngày hôm sau gặp mặt, mà là bởi vì hôm qua một phen lời nói với Giả Dung Dung mới mất ngủ.



Lúc đồng hồ báo thức reo lên, Thư Trừng mới chậm rãi ngồi dậy.



Cô đỡ trán, không đủ giấc ngủ khiến đầu cô đau đến kịch liệt. Thư Trừng tỉnh lại, liền rời giường rửa mặt.



Không có thời gian để ăn cơm, Thư Trừng bỏ một ít trái cây khô mang theo, xem như bổ sung năng lượng.



8 giờ rưỡi tới quán cà phê đã hẹn, người nọ còn chưa tới, Thư Trừng gọi một tách cà phê Espresso uống vào.



Cà phê vào miệng, đắng chát rồi lại nâng cao tinh thần, Thư Trừng cũng tỉnh táo không ít. Cô thuận tay lấy ra trái cây khô, vị chua chua lập tức đè ép đắng chát trong cuống lưỡi xuống.



Thư Trừng ngồi ở chỗ cửa sổ, cạnh đám người vừa nhàm chán mà nhìn ngoài cửa sổ.



8 giờ 45, Đào Nghệ Lễ vội vàng mà đến.



Anh ta nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn thấy Thư Trừng bên cửa sổ, Đào Nghệ Lễ đi tới, lễ phép hỏi: “Xin hỏi là cô Thư sao?”



Nghe vậy, Thư Trừng ngẩng đầu, người đàn ông cao lớn đẹp trai đang khẽ mỉm cười, cô cũng hỏi lại: “Anh Đào?”



Đào Nghệ Lễ gật gật đầu, ngồi xuống ở đối diện cô, “Cô Thư tới thật sớm, là tôi đến muộn.”



Thư Trừng cầm lấy di động ở bên cạnh nhìn thoáng qua, mới ngẩng đầu cười: “Còn chưa tới 9 giờ, anh Đào cũng không có đến trễ.”



Đào Nghệ Lễ thấy một cái tách đặt trước mặt Thư Trừng, biết cô đã gọi đồ uống, khi người phục vụ lại đây, anh ta đang do dự.



“Không cần gọi giúp tôi đâu.” Thư Trừng nhanh chóng nói.



Cuối cùng, Đào Nghệ Lễ gọi một ly đồ uống.



Thư Trừng có quầng thâm mắt, lại thấy cô uống cà phê Espresso, Đào Nghệ Lễ lại là bác sĩ, tình huống đơn giản như thế, anh ta vẫn là có thể thấy rõ.



Anh ta lễ phép mà hỏi: “Tối hôm qua cô Thư ngủ không ngon sao?”





Thư Trừng hơi hơi sửng sốt, nhưng vẫn là gật gật đầu, “Ừ, không ngủ được.”



“Chẳng lẽ là bởi vì hôm nay phải gặp mặt với tôi nên mới mất ngủ sao?” Giọng điệu hơi hơi trêu chọc làm cho không khí cũng sinh động hơn vài phần.



Thư Trừng lại rất bình tĩnh, không biết là bởi vì cà phê hay là cái khác.



“Không phải, chỉ là bởi vì một ít vấn đề khác khiến tôi bối rối.” Thư Trừng bình tĩnh mà trả lời.



Đào Nghệ Lễ xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía trái cây khô bên cạnh cô, “Cô Thư thích ăn loại này sao?”



“Mẹ tôi làm, chua chua, mùi vị không tồi, anh Đào muốn ăn một chút không?” Thư Trừng lễ phép hỏi một câu.



Đào Nghệ Lễ lắc đầu, loại đồ vật trẻ con này, anh ta sao có thể thích được.



“Tôi không thích, bất quá khẩu vị của cô Thư tiểu thư nhưng thật ra giống trẻ con.”



Thư Trừng cười cười, cô nhớ tới, Lê Dữ giống như rất thích ăn mấy thứ này.



Trong nháy mắt, Thư Trừng cảm thấy có chút không thú vị, đây hình như là cuộc gặp mặt không có ý nghĩa.



Giữa hai người không có nói tiếp, tức khắc lâm vào trầm mặc.



Đào Nghệ Lễ mở miệng nói: “Hôm nay gặp mặt là cô của tôi ngàn dặn vạn dò muốn tôi tới, nghĩ đến cô Thư tiểu thư cũng vậy đúng không.”



Thư Trừng khẽ gật đầu.



“Tôi độc thân, là một nha sĩ, công việc không tính bận rộn, cũng còn có thời gian bồi bạn. Không biết cô Thư có cái nhìn như thế nào?” Đào Nghệ Lễ cũng không có quanh co lòng vòng, anh ta vào thẳng chủ đề.



Thư Trừng kinh ngạc, sau khi cô trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi mới trả lời: “Xin lỗi, tôi không có suy nghĩ về phương diện kia.”



Tuy rằng có chút xin lỗi, nhưng không thích hợp chính là không thích hợp, Thư Trừng cảm thấy chính mình giống như đã tìm được một lý do rất tốt.



“Tôi có thể nhìn ra được.” Đào Nghệ Lễ cười nói, “Từ khi tôi đi vào nơi này cô Thư liền vẫn luôn biểu hiện thật sự lạnh nhạt, thoạt nhìn đối với tôi cũng không phải rất vừa lòng.”



Thư Trừng gục đầu xuống, một khắc kia khi cô tới liền có chút hối hận, trong lòng ẩn ẩn có một đáp án nói cho cô, không cần đi nhầm một bước này.



“Cô Thư không cần để ý, giữa nam nữ gặp mặt vốn là không nhất định sẽ vừa lòng với nhau.” Đào Nghệ Lễ thật ra rất hiểu rõ, anh ta gặp qua không ít cô gái, trong đó tự nhiên cũng có người anh ta không hài lòng.



“Cảm ơn anh Đào hiểu cho.” Thư Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi.



***



Cuối cùng, Thư Trừng và Đào Nghệ Lễ hài hòa thân thiện mà tạm biệt.



Vừa mới về đến nhà, Phùng Lan Anh liền gọi điện thoại lại đây.



“Trừng Trừng, con không hài lòng với cháu trai của dì Đào sao?”




Thư Trừng đoán rằng, bên kia Đào Nghệ Lễ đại khái đã thông báo cho dì Đào, dì Đào liền gọi điện thoại cho Phùng Lan Anh.



“Mẹ, con vốn dĩ nghĩ, con có thể thông qua buổi gặp mặt mà tìm được đối tượng, cũng có thể cho bố mẹ yên tâm. Nhưng con đã thử rồi, lại phát hiện không được.” Thư Trừng ấm giọng giải thích.



Phùng Lan Anh lại hỏi: “Là phương diện kia không thích hợp sao?”



“Loại gặp mặt này luôn là mang theo mục đích nào đó, con không quá thích.” Thư Trừng khẽ nhíu mày nói.



Phùng Lan Anh đã hiểu, bà cũng không phải người không nói lý, con gái có thể đi ra một bước này, bà cũng coi như vừa lòng, “Được rồi, con không muốn thì thôi vậy.”



“Sau này cũng không cần giới thiệu, con đã đáp ứng mẹ đi một lần, liền tính hoàn thành nhiệm vụ.” Thư Trừng sung sướng mà cười một tiếng.



“Thì ra con đánh chủ ý này ư.” Phùng Lan Anh bừng tỉnh đại ngộ, “Được được, mẹ cũng hết hy vọng rồi, sau này người khác tới giới thiệu mẹ đều sẽ cự tuyệt.”



Kỳ thật những năm gần đây, vẫn luôn có người muốn giới thiệu đối tượng cho Thư Trừng, Phùng Lan Anh bị người khác nói tới, cũng có chút gấp.



Sau vài lần nói bóng nói gió, nhưng Thư Trừng vẫn giả ngu, lần này cũng coi như cắt đứt tâm tư của Phùng Lan Anh.



“Mẹ, trái cây khô mẹ làm có còn không?” Thư Trừng không hề rối rắm đề tài kia nữa, mà là hỏi chuyện khác.



Phùng Lan Anh ‘ơ’ một tiếng, “Lần trước không phải con nói bảo mẹ đừng gửi sao, không phải con ăn không hết sao, lần này tại sao lại muốn thế?”



Thư Trừng xấu hổ mà cười cười, “Đồng nghiệp thích ăn, con liền đưa một ít cho bọn họ.”



“À à, vậy ngày mai mẹ lại gửi một ít cho con.” Phùng Lan Anh tin cái lý do thoái thác này.



Thư Trừng sợ nói thêm gì nữa sẽ lòi, thăm hỏi vài câu liền cúp điện thoại.



***





Ăn cơm trưa xong, Thư Trừng liền đi ngủ trưa, ngay cả cà phê cũng ngăn cản không được cô buồn ngủ.



Rất nhanh, cô liền mơ mơ màng màng mà ngủ say.



Khi tỉnh lại, bầu trời đã dần tối.



Di động rung lên, cô mở WeChat ra, là tin nhắn của Lê Dữ nhắn tới.



Thư Trừng cầm di động, nhắn tin qua.



Thư Trừng: Ngủ một giấc, vừa mới rời giường.




Thư Trừng cứ như vậy nhìn tin nhắn nhắc nhở bên kia, đối phương đang nhắn tin, ngừng hồi lâu, lại không thấy, rồi mới lại nhắn tiếp, như thế lặp lại……



Cô câm nín……



Thư Trừng: ???



Đợi đã lâu, Lê Dữ nhắn lại đây lại là một dãy số di động.



Lê Dữ: Đây là số của tôi, có thể gọi điện thoại cho tôi không?



Thư Trừng ngẩn ra, hít thở cũng chậm đi.



Mà Lê Dữ cầm di động, cũng không khỏi mà khẩn trương.



Anh Tần nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng chửi thầm, xong rồi, cái thằng này thật khờ.



Lê Dữ chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm di động, nhưng qua hồi lâu, cũng chưa có gọi điện thoại lại đây.



Trong lòng anh hơi chát, chuẩn bị từ bỏ.



Nhưng vào lúc này, tiếng chuông của di động vang lên, là số di động của thành phố Thanh Viễn. Lê Dữ mừng rỡ như điên, anh không chút do dự mà nghe điện thoại.



“Lê Dữ?” Thư Trừng không xác định mà kêu một tiếng.



“Là tôi!” Lê Dữ kích động mà trả lời.



Thư Trừng mím môi cười, “Xảy ra chuyện gì? Đột nhiên bảo tôi gọi điện thoại.”



“Hôm nay chị…… có thuận lợi không?” Giọng điệu của Lê Dữ hơi dừng lại.



“Thuận lợi.” Thư Trừng biết anh hỏi chính là cái gì, lại cố ý tung ra đáp án ba phải cái nào cũng được.



Giọng điệu của Lê Dữ lập tức trở nên mất mát. “Phải, phải không……”



“Trước tiên về nhà rất thuận lợi, chuyện gì cũng không xảy ra rất thuận lợi.” Thư Trừng cười giải thích.



“Là như thế này ư, vậy thì tốt rồi.” Giọng điệu của Lê Dữ trong nháy mắt vui vẻ lên.



“Người nọ sau lại liên hệ với tôi, nói với tôi tiếp tục gặp mặt.”



“Vậy, vậy chị đáp ứng rồi sao?” Lê Dữ khẩn trương hỏi.




Thư Trừng ‘phụt’ một tiếng nở nụ cười, cô phát hiện chọc Lê Dữ thật sự chơi rất vui.



“Gạt anh đó.” Thư Trừng nở nụ cười.



Nghe tiếng cười của Thư Trừng ở đầu kia của điện thoại, trái lại Lê Dữ cảm thấy trong lòng an tâm rất nhiều.



Đuôi lông mày và khóe mắt của anh đều mang theo ý cười, “May mắn là như thế này.”



Anh Tần nhìn Lê Dữ từ gương chiếu hậu, giống như phát xuân vậy, cười đến vẻ mặt nhộn nhạo.



Anh ta chậc chậc chậc mà lắc lắc đầu.



“Chị đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu?” Lê Dữ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giọng nói mềm nhẹ hỏi.



Thư Trừng yên lặng, nghe xong một lúc, lại như cũ không biết, “Ở đâu?”



“Tân Thành.”



“Có lịch trình sao?”



“Ừm, nhưng mà hôm nay liền sẽ chạy trở về, ngày mai còn phải quay phim.” Lê Dữ trả lời.






Thư Trừng nhớ tới ngày hôm qua anh còn ở Thanh Viễn, hôm nay lại ở Tân Thành, rồi mới suốt đêm lại phải về tới, lịch trình này cũng thật bận rộn.



“Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi đó.” Cô chỉ là mất ngủ một đêm liền đau đầu đến lợi hại, đổi lại là Lê Dữ, không biết phải vất vả bao nhiêu đâu.



Trong lòng Lê Dữ giống như là được bôi một lớp mật ngọt, “Ừm, tôi biết rồi.”



Xe đã sắp đến sân bay, Lê Dữ liền nói tạm biệt.



Sau khi cúp điện thoại, anh vào WeChat, nhắn một tin nhắn cho Thư Trừng.



Lê Dữ: Ngày mai tôi có thể đi tìm chị không?



Thư Trừng: Tại sao vừa rồi không nói ở trong điện thoại, còn phải nhắn tin riêng?



Lê Dữ ngẩng đầu, thấy anh Tần đang nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt của hai người vừa vặn đụng phải, anh hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu tiếp tục gõ chữ.



Lê Dữ: Bởi vì có người nghe lén.



Thư Trừng:……



Lê Dữ: Chị còn chưa có trả lời tôi.



Thư Trừng: Anh đến đây đi.



Lê Dữ:



***



Lê Dữ cất di động, cả người tức khắc thần thanh khí sảng (*).



(*) Thần thanh khí sảng (神清气爽): tinh thần thoải mái dễ chịu.



Anh Tần ‘a’ một tiếng, “Lúc này có tinh thần rồi sao? Tại sao vừa rồi giống như con gà bị mắc dịch cúm vậy?”



Lê Dữ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không để ý tới anh ta.



“Là nữ sinh em thích kia sao? Lá gan của em rất lớn nha, gọi điện thoại ngay trước mặt anh, sợ anh không biết à, cẩn thận anh nói với công ty đó.” Anh Tần nói.



“Anh sẽ không làm vậy đâu.” Lê Dữ nhàn nhạt mà nói.



Anh Tần thở dài trong lòng, xác thật anh ta sẽ không làm vậy.



“Lê Dữ à, lời anh vừa mới nói, có phải em cũng chưa để ở trong lòng hay không, bây giờ em không thích hợp yêu đương.” Anh Tần còn nói thêm.



“Chính em sẽ nắm chắc tốt.” Lê Dữ trả lời.



“Cái này lúc nãy em trả lời cho anh nhưng không giống nhau nha!” Anh Tần ồn ào.



“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ.” Lê Dữ biện giải nói.



Lúc nãy anh cho rằng Thư Trừng sẽ cùng người khác ở bên nhau, bây giờ liền không giống nhau đâu.



“Lê Dữ, em quá phận rồi đó.” Anh Tần cắn răng, căm giận bất bình mà nói.



Lê Dữ cũng không để ý, phút chốc tự nói: “Chính em sẽ có chừng mực.”



“Đã nói sau này hãy yêu đương, anh cũng sẽ không hỏi đến. Tại sao em lại không nghe vậy.” Anh Tần vội vàng mà nói.



“Nếu là người chạy mất, anh lấy cái gì để đền bù cho em?” Lê Dữ ngước mắt hỏi anh ta.



Anh Tần nghẹn lời……