Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 17: Tạp chí




Hơi thở của Lê Dữ phun ở trên cổ Thư Trừng, giống như mang theo độ nóng, làm lỗ tai cô đều nhiễm ý nóng.



Vành tai của Thư Trừng giống như bốc lửa bỏng cháy lên vậy, rồi mới liền bắt đầu lan tràn ra, tiến về phía cổ và gương mặt.



Thư Trừng đối diện ánh mắt chứa ý cười của Lê Dữ, trong nháy mắt, trái tim cũng theo đó mà đập loạn lên.



Cô vội vàng đẩy anh ra, “Người đã đi rồi, tôi muốn đi về trước.”



Không có chào hỏi, Thư Trừng thậm chí không có liếc mắt nhìn Lê Dữ một cái, liền vội vàng lên cầu thang, tựa như trốn mà rời đi.



Chạy về văn phòng, Thư Trừng vội vội vàng vàng buông túi xách, liền cầm cái ly đi đến cây nước nóng lạnh kia rót một ly nước.



Lộc cộc lộc cộc uống nước xong, Thư Trừng mới cảm giác nhịp tim của mình trở nên bình thường một chút.



“Cô xảy ra chuyện gì vậy?” Giả Dung Dung thình lình mà tiến đến phía sau cô hỏi.



Giả Dung Dung đột nhiên lên tiếng, Thư Trừng sợ tới mức tay cầm cái ly run lên, cô nhanh chóng quay đầu lại, “Cô làm tôi sợ muốn chết.”



“Là cô ở đây kỳ kỳ lạ lạ, xảy ra chuyện gì thế?” Giả Dung Dung tò mò hỏi.



“Không có gì.” Thư Trừng lắc đầu, trở về chỗ ngồi.



Giả Dung Dung nghiêng đầu, lẩm bẩm một câu, “Kỳ lạ.”



***



Đoàn phim “Thời gian” ở Thanh Viễn quay phim đã tiến vào kết thúc, Lê Dữ rất bận, trừ bỏ ngẫu nhiên gửi tin nhắn cho Thư Trừng, hai người gần như không có cơ hội gặp mặt.



Nhưng mà như vậy ngược lại làm Thư Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Hai người không có gặp mặt, lấy phương thức liên hệ bằng tin nhắn, làm cho Thư Trừng cũng cảm thấy càng thêm thoải mái.



Buổi tối Lê Dữ ngẫu nhiên sẽ tìm Thư Trừng nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút liền không có động tĩnh, Thư Trừng đại khái có thể đoán được, bởi vì anh quá mệt mỏi mà ngủ rồi.



Mấy lần bảo anh đi ngủ sớm, nhưng Lê Dữ cố tình không nghe.



Thư Trừng cũng không có biện pháp làm gì anh.



Lần trước ảnh chụp của tạp chí chụp phong cách vận động cũng được tạp chí báo trước đăng lên mấy tấm ra.



Các fans tuy rằng đoán được là tạp chí, nhưng chờ đến khi nhìn thấy tấm ảnh lớn cao ngạo trong trẻo, một đám cũng kích động mà đến không được.



Bán trước liên tiếp vừa ra, các fans sôi nổi chạy tới tranh mua, hận không thể ôm bản thân Lê Dữ về nhà mới giải hận.





Tui là một con cá mặn: Tạp chí này nhất định phải mua đó, chỉ hướng về phía gương mặt này của Lê Dữ, không mua không phải người hệ liệt.



Là Lê Dữ đó: Con trai tui thiếu niên này cảm thấy tuyệt vời!! [quỳ xuống][quỳ xuống]



Tiểu khả ái Phao Phao: Tại sao anh lại có thể cười đáng yêu như thế!! [khóc thút thít], Ngọt quá đi mất! [phát điên]



Bánh quy vị ngọt: Mẹ ơi, ở đây có người trêu con!!!



Kẹo bông gòn có nhân: Đừng nói nữa, trên giường gặp nha. [tạm biệt]



Gấu con mù: Tạp chí sẽ để lại cho mấy bạn đó, đem người cho tui là được. [cười gian]



Ngắn ngủn vài phút, bán trước liền đạt tới 10000 cuốn, hơn nữa số lượng này còn đang gia tăng.



Các fans của Lê Dữ tuổi đa phần đã lớn, năng lực mua sắm cũng là hạng nhất, rất nhiều người đều coi Lê Dữ như con trai mà nuôi dưỡng, đương nhiên càng nguyện ý vì anh mà tiêu tiền.



Rất nhiều fans ở trên Weibo chụp hình cái loại khoe mua sắm đều là mấy chục cuốn này, thậm chí có chút người mua hơn trăm cuốn.



Vì tỏ vẻ duy trì, mắt cũng không nháy mắt một chút.



Không chỉ có như thế, tạp chí còn để cho các fans ăn no, ở trên official Weibo đăng lên một ít ngoài lề hiện trường chụp tạp chí của Lê Dữ, lại còn có đăng lên một cuộc phỏng vấn ngắn nhỏ.



Các fans ở dưới official Weibo kêu ai oán, bảo tạp chí nhanh chóng đăng lên hết toàn bộ nội dung.



Ảnh chụp phong cách vận động của Lê Dữ một khi công bố, không chỉ có ở trong các fans nhấc lên một làn sóng, còn lên hot search.



Một đám người qua đường không rõ chân tướng mà nhấn vào, rồi mới nhìn thấy khuôn mặt này cũng quỳ.



Thông báo với bạn: Thật là người qua đường, khuôn mặt này thực có thể kêu gọi nha.





Vương Nhị Nhị: Tui chính là tò mò mới click vào, anh ấy thật sự quá đẹp trai, xin mãnh liệt đề cử!



Hot search thậm chí leo đến trước mười, ở phía trên ước chừng đã đợi bảy tiếng đồng hồ.



Một đợt tạp chí này báo trước hút đủ tròng mắt, độ hot rất cao. Lê Dữ đang đóng phim không biết, anh Tần nhìn lại thật sự vui vẻ.



***



Chờ đến ngày tạp chí được bán ra kia, các fans một đám kích động mà đến không được.



Video phỏng vấn hoàn chỉnh và đáp án của vấn đề đều đăng lên.



Các fans nhạy bén phát hiện một ít khác biệt, câu hỏi về loại hình lý tưởng này, Lê Dữ trước kia đã từng được phỏng vấn rất nhiều lần, đáp án của anh, các fans cũng nhớ kỹ trong lòng.



Nhưng đáp án lần này lại so với trước kia thực không giống nhau.



Có chút fans cho rằng anh chỉ là thuận miệng nói một chút, có chút fans lại cảm thấy có chút tình huống.



Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, thiếu chút nữa không làm ồn lên.



Cuối cùng fans lý trí đứng ra khuyên can, chuyện này mới xem như kết thúc.



Nhưng qua mấy ngày Lê Dữ tham gia một cuộc phỏng vấn, rồi lại làm các fans cảm thấy kỳ lạ.




Đây là một video phỏng vấn ngôi cao mười phút, mỗi lần hỏi vấn đề chỉ cho hai đáp án, sau đó hai chọn một, vô cùng nhanh chóng.



Những câu hỏi trước, Lê Dữ trả lời rất thông thuận, tốc độ cũng rất nhanh.



Chờ khi hỏi đến trái cây mình thích, phóng viên chỉ cho hai đáp án trái cây và chuối.



Lê Dữ do dự hồi lâu, mới ngẩng đầu nói: “Hai cái tôi đều không chọn, tôi muốn chọn quả cam.”



Phóng viên bị loại cách nói này của anh không dựa theo lẽ thường hoảng sợ, anh ta đành phải hỏi: “Vì sao anh chọn quả cam?”



“Bởi vì tôi thích ăn quả cam nhất.” Lê Dữ vẻ mặt đứng đắn mà trả lời.



Có fans quay lại một đoạn này, hơn nữa một cuộc phỏng vấn trước kia đặt cùng nhau, liền hình thành sự đối lập rõ ràng.



Trước kia trong lúc phỏng vấn, Lê Dữ nói trái cây ghét nhất chính là quả cam, hỏi ra nguyên nhân, anh nói bởi vì ăn vào phiền toái.



Lúc ấy fans nhìn thấy một đoạn này, còn cười mắng anh đây là lười.



Nhưng lúc này mới qua bao lâu, anh liền nói trái cây thích nhất là quả cam?



(*) Giải thích lại cho những nàng nào đã quên, chữ Trừng trong tên của Trừng tỷ có cách phát âm giống với chữ Chanh trong từ quả cam => Dữ ca đang nói với mọi người là người mà ca ấy yêu chính là Trừng tỷ.



Đặt hai đoạn ở cùng nhau bác a href= "/cdn-cgi/l/email-protection" class= "__cf_email__" data-cfemail= "94d0d4" >[email protected] Lê Dữ: Tự anh nhìn xem, mặt đau không? [tạm biệt][tạm biệt]



Tiểu khả ái Phao Phao: A, người đàn ông.



Là Lê Dữ đó: A, người đàn ông hay thay đổi.



Tự quải đông nam chi (*): A, người đàn ông buồn cười.



(*) Một câu thơ trong đoạn 4 của bài Vợ Tiêu Trọng Khanh, miêu tả Trọng Khanh tự tử.





Nguyên văn:



府吏聞此事,



心知長別離。



徘徊庭樹下,



自挂東南枝。



Hán Việt:



Phủ lại văn thử sự,



Tâm tri trường biệt ly.




Bồi hồi đình thụ hạ,



Tự quải đông nam chi.



Dịch nghĩa (Điệp Luyến Hoa)



Phủ lại nghe sự việc,



Thấu hiểu, mãi xa nhau.



Cây bên đình bước tới,



Hướng cành đông nam treo. Nguồn: tieuphongnhat.wordpress.com



Lê Tiểu Dữ: @Lê_Dữ, anh đã thay đổi rồi.



Cá chép tinh: Em đã từng vì anh mà từ bỏ thích ăn cam nhất, bây giờ anh lại nói anh thích nó?



Thật có chút fans lại cảm thấy có chút không thích hợp, sở thích của một người như thế nào sẽ nói sửa liền sửa, lại kết hợp chuyện loại hình lý tưởng lần trước, có chút fans lâu năm ngửi ra được một tia không thích hợp.



Ngẫm lại Lê Dữ đã 22 tuổi, cũng đã tới tuổi có thể yêu đương. Nhưng tưởng tượng như thế, trong lòng liền không khỏi ê ẩm.



Các cô ấy cảm thấy, giống như con trai chính mình nuôi lớn, đột nhiên sẽ cầm bắp cải (*).



(*) Cầm cải trắng, nguyên văn “củng bạch thái (拱白菜): bắp cải tốt đều phải bị heo vây quanh. Nó có nghĩa là thứ tốt phải kém người hoặc là người khác chiếm lấy. Thường được dùng trong tình cảm của con người, tỷ như mỹ nữ bị xấu nam đuổi tới, phụ nữ tốt bị người xấu chiếm lấy.



Cảm giác này có chút phức tạp.



***



Weibo của Thư Trừng tên là một quả cam thoải mái, cô ngẫu nhiên vào Weibo nhìn xem, tự nhiên cũng thấy được tạp chí lần này.



Trong ảnh chụp Lê Dữ có cảm giác thiếu niên mười phần, lại mang theo đặc biệt có hoạt bát và ánh dương của con trai, liền giống như thiếu niên nhà bên rút đi ánh sáng của ngôi sao, làm cho người ta không tự giác muốn gần gũi.



Không thể nghi ngờ, tổ chụp ảnh này chụp rất tốt.



Cho dù cô gặp qua bản thân Lê Dữ, nhưng nhìn những bức ảnh này lại vẫn có cảm giác kinh diễm.



Huống chi là những fans đó, phỏng chừng hận không thể một đầu chui vào tạp chí mới được.



Thư Trừng click mở tấm Lê Dữ đeo dây băng đô nam kia, nhẹ nhàng mà nhấn lưu lại, cô cảm thấy bức ảnh này hợp tâm ý cô nhất.



Thư Trừng nhấn vào bình luận, phát hiện mọi người yêu thích đều có sự khác biệt, có người thích đứng ở trên ván trượt, có người thích cầm ván trượt, có người thích dựa vào tường.



Cô kéo xuống dưới, rốt cuộc nhìn thấy có một hai người có phẩm vị giống với mình như vậy, vì thế liền vừa lòng mà đăng xuất Weibo.



Ngày hôm sau đi làm, cô liền thấy Giả Dung Dung mang theo cuốn tạp chí kia lại đây.




“Sao cô cũng mua tạp chí?” Thư Trừng ngạc nhiên hỏi, cô và Giả Dung Dung làm việc chung đã hơn một năm, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua cô ấy mua tạp chí.



Giả Dung Dung đưa bìa mặt đến trước mặt Thư Trừng cho cô xem, “Đây là Lê Dữ, đẹp trai hay không?”



Thư Trừng gật gật đầu.



“Tôi ở tiệm bán báo nhìn thấy, bởi vì quá đẹp trai tôi liền mua một cuốn.” Giả Dung Dung vui vẻ mà cười.



Thư Trừng cười nói: “Không nghĩ tới cô thích cậu ấy như thế.”



“Nghe nói doanh số của cuốn tạp chí này rất tốt.” Giả Dung Dung trầm mê mà lật tạp chí, cô ấy lật vài trang, liền kinh hô: “Những ảnh chụp này của Lê Dữ chụp rất khá đó, nếu mà tôi có một đứa em trai như vậy thì tốt rồi.”



Thư Trừng không lại để ý đến cô ấy, trở về chỗ ngồi, di động của cô ở trong túi xách run lên vài tiếng.



Cô mở ra vừa thấy, là mẹ của cô gửi đồ tới rồi.



Trước đây, Thư Trừng nói với Phùng Lan Anh gửi trái cây khô tới, thứ này bây giờ cũng tới rồi.



Cô không có gửi về nhà mà là gửi đến trường học, là bởi vì muốn đem trái cây khô này toàn bộ cho Lê Dữ.



Thư Trừng không biết Phùng Lan Anh gửi mấy hủ, chờ tới sau khi nhìn thấy một hộp giấy lớn, cô mới bất đắc dĩ.



Mẹ cô thật sự quá rồi, đây là đem trong nhà tất cả đều gửi lại đây sao……





Thư Trừng ôm hộp giấy có hơi nặng chuẩn bị đi trở về, trên đường gặp được sinh viên trong lớp, cô nhẹ nhàng gật đầu với cậu.



Nam sinh kia thế nhưng trực tiếp đi tới, “Cô ơi, em giúp cô ôm nha.”



Thư Trừng nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần, cô có thể ôm được.”



“Em đến ôm cho.” Nam sinh không để cho cô cự tuyệt, trực tiếp từ trên tay Thư Trừng cầm lấy hộp giấy.



Nam sinh ôm hộp giấy đi thẳng về phía trước, Thư Trừng nhìn bóng dáng của cậu, không có biện pháp làm gì cậu, chỉ có thể đi theo.



Trên đường đi, nam sinh nói chuyện với Thư Trừng, “Cô ơi, hộp chuyển phát nhanh lần này của cô là cái gì vậy?”



“Đồ ở trong nhà gửi lại đây.” Thư Trừng trả lời.



“Em còn tưởng rằng là cô lên mạng mua đồ trang điểm đó, còn rất nặng.” Nam sinh cười nói.



Mắt thấy đã tới tòa nhà giáo dục tư tưởng, Thư Trừng vội vàng dừng lại, từ trên tay nam sinh cầm lấy hộp giấy, “Đã tới rồi, cảm ơn em giúp đỡ.”



Nam sinh lúc này mới chưa đã thèm mà buông tay, “Được rồi, tạm biệt cô.”



Thư Trừng khẽ cười cười, liền trực tiếp lên lầu.



“Tất cả tôi đều nhìn thấy hết rồi.” Giả Dung Dung cười đi lại đây.



“Chỉ là sinh viên nhiệt tình giúp đỡ mà thôi.” Thư Trừng lắc đầu nói.



“Tôi xem là ý của Tuý Ông không phải ở rượu đi?” Giả Dung Dung cười hắc hắc.



“Tôi là giảng viên, tôi sẽ bảo trì khoảng cách với bọn họ, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Thư Trừng biểu tình kiên định mà nói.



Giả Dung Dung thở dài, “Quả nhiên là cô giáo Thư cánh tay sắt phòng ngự trong miệng sinh viên truyền lại.”



Thư Trừng cười trở lại chỗ ngồi tháo ra hộp chuyển phát nhanh, đối với lời nói của Giả Dung Dung không có trả lời.



Phùng Lan Anh hơi quá rồi, Thư Trừng nói mời đồng nghiệp ăn, lần này bà ấy lại gửi sáu hủ trái cây khô tới, đủ loại kiểu dáng đều có.



“Woa! Đây là cái gì?” Giả Dung Dung thấy, liền lại đây hỏi.



“Trái cây khô mẹ tôi làm, cô muốn ăn không?” Thư Trừng hỏi.



Giả Dung Dung do dự một chút, “Có thể chứ?”



Thư Trừng cười cười, “Đương nhiên có thể.”



Chia cho đồng nghiệp một ít, Thư Trừng còn dư lại bốn hủ, mấy cái này đều là để lại cho Lê Dữ.



***



Lê Dữ sắp đóng máy, mấy ngày nay đều rất bận, Thư Trừng nói muốn tìm anh, anh rút ra một chút thời gian riêng tới gặp cô.



Thư Trừng đưa Lê Dữ tới phòng họp bên cạnh, đưa bốn hủ trái cây khô dùng túi đựng xong chuẩn bị tốt cho anh.



“Cô đây là về nhà lấy?” Lê Dữ kinh ngạc.



“Tôi bảo mẹ tôi gửi lại đây, anh không phải thích ăn sao? Dành cho anh đó.” Thư Trừng cười nói.



Lê Dữ mím môi, con ngươi trong suốt nhìn cô chằm chằm, “Cảm ơn.”



“Anh thích là được.” Thư Trừng cong cong môi.



Yết hầu của Lê Dữ lăn lộn vài cái, giọng nói cay chát mà nói: “Ngày mai tôi liền phải đóng máy, sau đó liền sẽ rời khỏi thành phố Thanh Viễn.”



Đột nhiên nghe thấy tin tức này, Thư Trừng ngây ngẩn cả người tại chỗ, cô chậm rãi, nói: “Vậy chúc anh thuận buồm xuôi gió.”



“Chị liền không có lời gì khác nói muốn nói với tôi sao?” Lê Dữ mở miệng nói.



“Chúc bộ phim mới của anh được hot.”



“À……” Lê Dữ mất mát mà lên tiếng.