Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 39: về nhà




Độ hot Lê Dữ công khai yêu đương liên tục tăng lên, người trong đoàn phim tự nhiên cũng biết, la lối om sòm bảo Lê Dữ ngày nào đó mang Thư Trừng tới đây gặp mặt.



Lê Dữ ngượng ngùng mà đồng ý.



Sau khi Trần Lị biết chuyện này, cũng gọi điện thoại tới đây.



“Nhìn thấy hai đứa các con công khai, dì cũng liền yên tâm rồi.” Trần Lị cũng thay hai người bọn họ vui vẻ.



Thư Trừng ngượng ngùng mà cười cười, “Dì à, cháu và Lê Dữ đã thương lượng qua đoạn thời gian chờ anh ấy có rảnh, liền đến Lâm Thành gặp mặt bố mẹ cháu.”



“Được đó, nhanh chóng đi gặp đi.” Trần Lị vui vẻ mà nói, “Chờ dì có rảnh, dì cũng muốn gặp mặt bố mẹ cháu, nói chuyện với nhau.”



Thư Trừng thấy Trần Lị nhiệt tình như thế, cô cũng không dễ cự tuyệt, liền trả lời: “Dạ được, đến lúc đó cháu và bố mẹ thương lượng một chút.”



“Ừ, bây giờ trên đỉnh đầu dì còn có việc, vậy dì cúp máy trước nha. Qua đoạn thời gian nhìn xem có thể hay không, dì và cháu còn có Lê Dữ cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm.” Trần Lị nói.



“Dạ được, dì ạ.” Thư Trừng đáp.



***



Thứ hai, Thư Trừng đi làm.



Sinh viên trong trường tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nhìn thấy cô tới đây, một đám ánh mắt đều hận không thể dính ở trên người Thư Trừng.



Thư Trừng thở dài, tốc độ bước đi dưới chân nhanh hơn.



Mới vừa đi đến phía dưới mấy tòa nhà giáo dục tư tưởng kia, Thư Trừng liền bắt gặp Triệu Gia Tùng.



“Thư Trừng, chúc mừng nha, tôi cũng đã nhìn thấy tin tức rồi.” Triệu Gia Tùng cười ha hả, “Việc này của cô còn phải cảm ơn tôi, ngẫm lại nha, nếu không phải tôi cho cô đi đóng bộ phim kia, từ đâu ra duyên phận nha.”



Kỳ thật, cô và Lê Dữ rõ ràng đã quen biết trước đó rồi……



Thư Trừng tự nhiên không nói, cô cười trả lời: “Cảm ơn chủ nhiệm.”



Vào văn phòng, Giả Dung Dung đã gấp không chờ nổi mà nhích lại đây, “Thư Trừng! Cô rốt cuộc tới rồi!”





Thư Trừng hoảng sợ, “Tại sao cô lại gấp như thế?”



“Rất gấp được không?” Giả Dung Dung kéo ghế dựa liền tới đây, trong giọng nói của cô ấy còn mang theo vẻ oán trách, “Chuyện lớn như thế cũng không nói cho tôi.”



“Lê Dữ thân phận đặc thù, tôi cũng không thể nói cho người khác.” Thư Trừng ngồi xuống, có chút khó xử mà nói, “Tôi ngay cả bố mẹ tôi cũng chưa dám nói cho đâu.”



“Cũng đúng, nếu mà cô nói cho tôi, tôi cũng không biết có thể quản được cái miệng này hay không nữa.” Giả Dung Dung suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu nói.



Thư Trừng nhẹ nhàng cười nói, “Cảm ơn vì đã thông cảm.”



“Nhưng mà, hai người thật là quen biết nhau lúc ở trong bộ phim này sao?” Giả Dung Dung lúc này đã hóa thân thành phóng viên nhiều chuyện.



“Sớm hơn, cũng là ngẫu nhiên mới quen biết.” Thư Trừng trả lời.



“Woa! Hai người thật là có duyên, cậu ấy theo đuổi cô?” Giả Dung Dung lại hỏi.



Thư Trừng vừa dọn dẹp lại cái bàn, vừa gật gật đầu.



“Hôm nay lúc cô đi dạy học, sinh viên trong lớp nhất định sẽ nói đến chuyện này.” Giả Dung Dung vui sướng khi người gặp họa mà cười nói.



Thư Trừng suy sụp hạ mặt xuống, “Bây giờ tôi cũng lo lắng cái này, cô nói lớp học của chúng ta có fans của Lê Dữ hay không?”



“Bây giờ cậu ấy hot như vậy, hẳn là sẽ có.” Giả Dung Dung an ủi cô, “Nhưng mà cô cũng đừng quá lo lắng, các cô ấy vẫn không đến mức đi lên cào mặt cô đi.”





Thư Trừng sờ sờ gương mặt, lo lắng sốt ruột mà mở miệng nói: “Tất cả mọi người đều là con gái, tội gì làm khó xử với nhau.”



“Cô lừa nam thần của người ta về nhà, cô nói vì sao lại làm khó dễ cô?” Giả Dung Dung cười trộm.



Thư Trừng thật sâu mà thở dài.



***



Quả nhiên, buổi chiều khi Thư Trừng đi dạy học, người vẫn còn đứng ở trước cửa, trong lớp liền phát ra một trận tiếng hô.



Thư Trừng ổn định tâm thần, sắc mặt như thường mà đi vào.



Lúc này còn chưa có vào giờ học, Thư Trừng chuẩn bị giáo án trước.



Phía dưới ong ong, đã bắt đầu đặt câu hỏi.



“Cô ơi, chúc mừng cô nha!”



“Cô ơi, yêu đương với minh tinh như thế nào ạ?”




“Cô ơi, lúc nào mang bạn trai cho chúng em trông thấy vậy.”



“Cô ơi, cô và Lê Dữ ở bên nhau như thế nào?”



……



Phía dưới mồm năm miệng mười hỏi, sau khi Thư Trừng chuẩn bị tốt, liền ngẩng đầu bất đắc dĩ mà nói, “Vấn đề của các em tại sao lại nhiều như vậy?”



“Cô ơi, ngươi bắt cóc nam thần mất rồi, em đang thất tình, hôm nay có thể không đi học hay không?” Một cô nữ sinh ủy khuất mà nói.



“Có thể, cô nhớ em từng nghỉ học một lần.” Thư Trừng hơi hơi mỉm cười.



Nữ sinh buồn bực mà rụt trở về.



“Cô ơi, những ngày tốt như thế cô không nên chúc mừng một chút sao, đi học nhiều nhàm chán lắm, chúng ta trò chuyện với nhau đi.”



“Đúng đó đúng đó.”



“……”



“Điểm danh thôi.” Thư Trừng thờ ơ mà nói.



Cả lớp tức khắc thở ngắn than dài.



Tới gần giờ tan học, Thư Trừng giảng xong nội dung hôm nay, liền chờ tan học.





Thấy các sinh viên uể oải ỉu xìu, liền nói: “Thôi được, có cái gì muốn hỏi?”



“A!”



“Nhưng mà cô chỉ trả lời một vấn đề.” Thư Trừng vươn ngón trỏ nói.



“Aiz……”



Cả lớp tức khắc yên tĩnh lại, một đám bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cuối cùng một cô nữ sinh đứng lên.



“Yêu đương với minh tinh có chỗ nào rất vất vả hay không?” Nữ sinh hỏi.




Thư Trừng tự hỏi một lúc, liền đáp: “Đại khái chính là không thể gặp mặt hẹn hò bình thường, so với cặp đôi bình thường rất không giống nhau.”



“Như vậy không phải thiếu rất nhiều thú vui sao?” Nữ sinh khó hiểu hỏi.



“Chờ sau khi em thích một người, em sẽ phát hiện mặc kệ làm cái gì, ở bên cạnh người đó mỗi phút mỗi giây đều là hạnh phúc.”



Thư Trừng mới vừa nói xong, tiếng chuông tan học liền reo lên.



“Được rồi, tan học thôi.”



***



Ứng phó xong sinh viên, Thư Trừng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Nhưng làm cho cô hỏng mất chính là, đây chỉ là lớp thứ nhất……



Một tuần này, Thư Trừng cảm thấy so với ngày thường càng thêm mệt mỏi.



Khi nghỉ ngơi, Lê Dữ liền gọi điện thoại tới, nói đoàn phim cho anh nghỉ một ngày.



Thư Trừng suy nghĩ, liền sắp xếp thời gian.



Trước tiên cô nói với bố mẹ một tiếng, thứ sáu ngày đó không có tiết học, cũng liền sớm mà xin nghỉ về nhà.



Nhưng lần này Thư Hàng lại không có tới đón cô.



Theo lời Phùng Lan Anh nói trong điện thoại chính là, con và Lê Dữ ở bên nhau, bố không cao hứng, bố không đi đón con.



Thư Trừng bất đắc dĩ mà lắc đầu, cô vẫn là biết đường, đi xe buýt trực tiếp về nhà.



Vào nhà, chỉ có Phùng Lan Anh ở trong phòng bếp khẽ hát, thoạt nhìn vui tươi hớn hở.



Thư Trừng đặt hành lý sang một bên, liền đi vào phòng bếp hỏi: “Bố con đâu ạ?”



“Nằm ở trên giường đó, giận dỗi mấy ngày rồi.” Phùng Lan Anh cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.



“Con đi xem……”



Thư Trừng nhẹ nhàng mở cửa, cô nhìn thấy Thư Hàng đưa lưng về phía cô nằm ở trên giường.




Cô nhẹ giọng kêu một tiếng: “Bố.”



Thư Hàng không thèm để ý.



Thư Trừng đi đến mép giường ngồi xuống, “Bố, sao bố vẫn còn giận dỗi thế.”



Qua đã lâu, Thư Hàng mới buồn bực mà trả lời: “Bố không có giận dỗi.”



“Bố đều như vậy, còn không tính là giận dỗi sao?” Thư Trừng buồn bực nói.



“Bây giờ bố không muốn nói chuyện với con, con đi ra ngoài đi.” Thư Hàng đuổi Thư Trừng đi.



“Dạ dạ dạ, con đi ra ngoài đây.” Thư Trừng đứng dậy, “Ngày mai Lê Dữ sẽ tới nhà, đến lúc đó rồi nói sau.”



Thư Hàng trực tiếp hừ một tiếng.



***



Phùng Lan Anh nhìn thấy Thư Trừng thất bại mà đi ra, nhướng nhướng mày nói: “Con đừng để ý tới ông ấy, qua một đoạn thời gian liền sẽ tốt thôi.”





Thư Trừng đi đến ghế sô pha, ăn trái cây Phùng Lan Anh vừa mới cắt xong rồi, lắc đầu nói, “Nếu bố không hài lòng, con cứ cảm thấy có chút không hoàn chỉnh.”



“Tính tình bố con là như vậy, hôm nay mẹ phải cố gắng nói rõ với ông ấy, bằng không ngày mai người ta tới, khuôn mặt lầm lầm, không tốt lắm nha.” Phùng Lan Anh nói.



“Lê Dữ nói trưa mai anh ấy sẽ đến, sau đó đi chuyến bay buổi tối trở về.” Thư Trừng nhẹ giọng nói.



Phùng Lan Anh nhíu mày, “Vội như thế sao, vất vả quá đi, vậy ngày mai mẹ phải làm nhiều thêm một vài món ăn tẩm bổ cho cậu ấy.”



“Bây giờ mẹ được như ước nguyện rồi đi, có cảm tưởng gì.” Thư Trừng cầm nĩa làm như microphone, đưa đến cằm Phùng Lan Anh hỏi.



Phùng Lan Anh mở tay bà ra, “Mấy ngày này không biết bao nhiêu người chúc phúc mẹ đâu, rất vui vẻ.” Nói rồi, bà đột nhiên nghĩ tới, “Lần trước chuyện ký tên kia có phải con tìm Lê Dữ xin hay không? Lúc ấy hai đứa đã xác định quan hệ rồi sao?”



Thư Trừng đột nhiên xấu hổ mà nói, “Chuyện ký tên là con nói dối, là con tìm Lê Dữ xin. Nhưng mà khi đó chúng con còn chưa có xác lập quan hệ.”



Phùng Lan Anh trừng mắt liếc mắt nhìn cô một cái, “Con ngay cả mẹ con đều dám gạt.”



“Mẹ, con lại nói cho mẹ một chuyện, mấy thỏi son môi kia cũng là Lê Dữ tặng, anh ấy tặng cho con một hộp, con liền chọn mấy thỏi đưa cho mẹ.” Thư Trừng cúi đầu.



“Cái gì!” Phùng Lan Anh trừng lớn mắt, “Lê Dữ tặng?”



Thư Trừng gật gật đầu.



Phùng Lan Anh che lại ngực, cảm thấy chính mình có chút không chịu nổi, “Dĩ Tình biết chuyện này sao?”



“Biết ạ, ngày đó gọi điện thoại tới đây, con bé vẫn luôn ở bên kia thét chói tai.” Thư Trừng nhớ tới cảnh tượng kia, liền phụt một tiếng nở nụ cười, “Biết là Lê Dữ tặng son môi, con bé thiếu chút nữa muốn làm như hỏi khẩu cung rồi.”



“Nếu yêu nhau, vậy phải đối xử tốt Lê Dữ một chút đó.” Lòng fan của Phùng Lan Anh phát tác.



Thư Trừng tức khắc buồn bực nói, “Mẹ, con mới là con gái ruột của mẹ được không, mẹ hẳn là phải nói với Lê Dữ, bảo anh ấy đối xử tốt với con một chút chứ.”



“Trừng Trừng à.” Phùng Lan Anh lời nói thấm thía mà mở miệng, “Tuy rằng con lớn lên xác thật không tồi, nhưng nà yêu đương với Lê Dữ cũng coi như là kiếm lời rồi.”



Thư Trừng lập tức móc di động ra, “Con bảo Lê Dữ đừng tới.”



“Đừng đừng đừng!” Phùng Lan Anh nhanh chóng ngăn cản, “Là cậu ấy kiếm lời, cậu ấy có thể tìm được người bạn gái như con đây, là phúc khí đã tu luyện tám đời của cậu ấy.”



Thư Trừng nghe được đáp án vừa lòng, lúc này mới cất di động.



***



Ngày thứ hai, chuyến bay của Lê Dữ rất sớm liền đến.



Thư Trừng cho địa chỉ tiểu khu của nhà bọn họ, anh ngồi bảo mẫu xe liền tới đây.



Thư Trừng nghe máy xong, liền lập tức đi xuống đón người.



Ngoài tiểu khu, một chiếc xe bảo mẫu ngừng ở kia, Thư Trừng bước nhanh đi qua.



Thấy là Thư Trừng, cửa cũng mở ra.



Đầu tiên ánh vào mi mắt chính là các loại món quà, Thư Trừng sợ ngây người, “Anh đây là dọn hết siêu thị lại đây sao?”



“Không biết dì và chú thích cái gì, cho nên mỗi thứ đều mua một chút.” Lê Dữ gãi gãi đầu.



Lúc này, Thư Trừng mới thấy rõ trang phục của Lê Dữ, cô cạn lời, “Tại sao anh lại ăn mặc như vậy?”