Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 5: Không có cách




Giờ phút này trên hành lang im ắng, trừ bỏ hai người Thư Trừng, không còn bóng của ai.



Thư Trừng nở nụ cười: “Tôi nhìn thấy ở trên mạng.”



Lê Dữ đi tới phía trước cong người, chớp chớp đôi mắt hỏi: “Là tìm kiếm riêng sao?”



Khoảng cách giữa hai người xích lại gần, Thư Trừng thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Lê Dữ, mà ánh mắt kia cũng mang theo nhiệt độ nóng rực, trực tiếp lan tràn đến trên người Thư Trừng.



“Không phải.” Thư Trừng không dấu vết mà lui ra sau một bước, cô thanh thanh giọng nói, “Bộ phim này bây giờ ở trên mạng rất hot, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy.”



Lê Dữ đứng thẳng, đáy mắt xẹt qua một tia mất mát, nhưng ngay sau đó lại nâng lên gương mặt tươi cười: “Tôi còn không biết tên của chị đó, chị à chị tên gì vậy?”



“Thư Trừng.”



“Chanh trong quả cam sao?”



“Trừng trong trong suốt.”



(*) Tên của Trừng tỷ là chữ 澄 , Dữ ca hiểu lầm là chữ Chanh 橙 . Hai chữ này đều có cách phát âm giống nhau là /chéng/.



“Tên rất êm tai.” Lê Dữ cong môi nói.



“Tên của anh cũng rất êm tai.” Thư Trừng lập tức khen tặng một câu.



Ánh mắt của Lê Dữ nhìn về phía sách trong tay Thư Trừng, “Chị à chị là giảng viên ở nơi này?”



Thư Trừng cầm sách cho anh xem, “Ừ, dạy cái này.”



“Nguyên lý cơ bản khái luận (*) của chủ nghĩa Mác ……” Lê Dữ đọc tên sách một lần.



(*) Khái luận (概论): Lời nói bao quát các ý nghĩa của một vấn đề, một cuốn sách. (Thi viện)



“Tại sao anh lại ở chỗ này, không nên ở khu dạy học số sáu đóng phim sao?” Thay đổi một cái đề tài, Thư Trừng nghi hoặc hỏi.





“Khu dạy học đó của các cô vừa mới xây xong không lâu đi, buồng vệ sinh đều không thể dùng, mọi người chỉ có thể tới buồng vệ sinh bên này.” Lê Dữ khẽ nhíu mày nói.



Thì ra là như thế này, trách không được gặp phải Vạn Vi.



“Cho nên chị à chị mới có thể gặp gỡ người phụ nữ kia, lần trước ở khách sạn cũng vậy.” Lê Dữ cười nói, “Lại còn tới hai lần bị tôi bắt gặp.”



Thư Trừng bất đắc dĩ mà cười tự giễu, “Đại khái là duyên phận đi.”



“Duyên phận? Là duyên phận của chị và người phụ nữ kia, hay là duyên phận của chị và tôi?” Lê Dữ trêu chọc hỏi.



“Lê Dữ, anh mới 22 tuổi.” Thư Trừng trong lòng kinh ngạc, cạn lời nói.



“Chị à ngay cả tuổi của tôi cũng đã biết?” Lê Dữ hỏi lại.



Thư Trừng lập tức ngậm miệng không nói, một lát sau, cô mới nói: “Thời gian không còn sớm, anh cũng nên trở về đóng phim đi, tôi về văn phòng trước. Anh là một ngôi sao, bị người khác chụp được thì không tốt.”



“Ờ, đúng rồi, lần trước tiền của ba hủ trái cây khô tôi còn chưa có trả cho chị đâu, lần này vừa lúc có thể trả cho chị.” Lê Dữ lo chính mình lấy ra di động.



“Lê Dữ……”



“Tôi dùng WeChat chuyển cho chị nha, chị hãy lấy điện thoại ra đi.”



Ánh mắt của Lê Dữ rất kiên định, Thư Trừng không có cách từ chối anh, đành phải lấy di động ra.



Vừa đăng nhập vào WeChat, Lê Dữ liền quét mã QR của cô một cái, gửi tin nhắn kết bạn.



“Lê” mong muốn được kết bạn với bạn.



Thư Trừng nhấn kết bạn, bên kia lập tức đã nhắn một tin lại đây.



Lê Dữ: Là tôi. [Nhe răng]



Thư Trừng ngẩng đầu, “Anh đang ở bên cạnh tôi, nhắn tin làm ái gì……”



“Nhắn cho vui thôi.” Lê Dữ cúi đầu mân mê.



Chờ Thư Trừng lại cúi đầu lần nữa, cô liền thu được chuyển khoản.



Bóng dáng mơ hồ hiện lên ở trước mắt cô, chờ cô cúi đầu, liền nhìn thấy một bàn tay khớp xương cân xứng ở trên màn hình của cô nhấn một cái.



Thư Trừng giận dữ mà ngẩng đầu, thấy chính là gương mặt tươi cười đã thực hiện được của Lê Dữ.



“Tôi coi như hiện đang ở nơi này của chị, sau này lúc mà muốn ăn trái cây khô, chị liền lại cho tôi.”



Nói xong hết lời, Lê Dữ liền xoay người rời đi.



“Lê Dữ!” Thư Trừng có chút giận dỗi.



“Chị đừng nghĩ trả tiền lại cho tôi, chị trả một lần, tôi liền chuyển một lần.” Bước chân của Lê Dữ tạm dừng một chút, nói một câu, liền cũng không quay đầu lại mà chạy đi.



Thư Trừng đứng ở tại chỗ chỉ có thể giương mắt mà nhìn, cô thế nhưng bị một thằng nhóc đào hố.



Thở dài, Thư Trừng cất di động vào, trở về văn phòng.



***



Lê Dữ mới vừa trở lại phim trường, anh Tần liền đi lên tiếp đón, sắc mặt cũng có chút sốt ruột, “Tiểu tổ tông à, cậu chạy đi đâu vậy, tôi liền kém thì phái người đi tìm cậu đó.”



Lê Dữ nhìn nhìn bên trong, Dịch Nam và Điền Điềm đang đang tập diễn với nhau, “Đạo diễn kêu em?” Anh nhớ rõ hôm nay chỉ còn lại có một cảnh, còn là thời điểm chạng vạng mới bắt đầu quay.



“Vậy thì không có.” Anh Tần lắc đầu.



Lê Dữ bĩu môi: “Vậy anh sốt ruột cái gì.”



“Nơi này không thể so với nơi khác, đây là trường học, sinh viên nhiều như vậy, nếu như bị người nào đó vây quanh chụp phải thì phiền toái.” Anh Tần nói, “Lần sau cậu đi vệ sinh, tôi cũng sẽ đi theo.”





Lê Dữ thật sự rất muốn trợn mắt xem thường, “Em đi vệ sinh, anh cũng muốn đi theo? Sao anh không lên trời luôn đi……”



“Tôi xem cậu mới muốn lên trời đó!” Anh Tần liếc xéo anh một cái.



“……” Lê Dữ nhất thời im miệng.



Lê Dữ vuốt mũi ngượng ngùng tìm một chỗ ngồi xuống, anh cầm kịch bản lên xem.



“Uống nước đi, hôm nay trời vẫn là có chút nóng.” Một giọng nữ ngọt lịm vang lên ở bên cạnh Lê Dữ.



Lê Dữ ngẩng đầu, thấy Vạn Vi đang đưa một ly nước cho một nhân viên công tác, biểu tình rất là chân chó.




Gương mặt này và giọng nói này, Lê Dữ đều rất quen thuộc, chính là người phụ nữ kia xảy ra tranh chấp với Thư Trừng.



Đây thật là Vạn Vi thật không có cái khí thế đường hoàng ương ngạnh kia, tươi cười nịnh bợ nịnh nọt thật sự.



Nhưng mà chuyện xảy ra giữa Thư Trừng và Vạn Vi, anh xác thật cũng rất tò mò. Gặp Thư Trừng hai lần, anh không tính là hiểu rõ Thư Trừng, nhưng là ít nhất cũng có thể biết tính tình của cô một chút.



Ôn hòa, điềm tĩnh, không phải là loại người dễ dàng tức giận này.



Nhưng hai lần đụng phải Vạn Vi, Thư Trừng đều tức giận, có thể thấy được chuyện kia ảnh hưởng rất lớn.



Vạn Vi quay đầu lại, nhìn thấy đúng là Lê Dữ nhìn chằm chằm cô ta ánh mắtsuy nghĩ sâu xa, trong lòng cô ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền âm thầm vui mừng.



Chẳng lẽ Lê Dữ thích cô ta?



Mang theo loại mừng thầm này, cô ta tùy ý đuổi đi nhân viên công tác kia, rồi mới nhanh chóng lại rót một ly nước đi lại đây đưa cho Lê Dữ.



“Tôi tên là Vạn Vi, chào anh.” Bày ra nụ cười tự nhận là ngọt ngào xinh đẹp, Vạn Vi thướt tha lả lướt đi lại đây nói.



Lê Dữ kinh hách đến tỉnh người lại, không thể hiểu được mà liếc mắt nhìn Vạn Vi một cái, rồi mới cầm theo kịch bản trực tiếp rời đi.



“Ha ha ha…… Người nào đó sợ không phải đang mơ mộng hão huyền đi, người nào mà cũng dám cho không.” Ở bên trái Vạn Vi có hai người phụ nữ lén lút mà cười.



Hai người này không khác biệt với Vạn Vi lắm, đóng đều là một nhân vật nhỏ. Nhưng mấy ngày nay Vạn Vi vào tổ tới nay bộ dáng vẫn luôn nịnh bợ nhân viên công tác, chính là rất nhiều người đều thấy được, tự nhiên cũng liền có người thấy cô ta khó chịu.



“Thật là cười chết tôi, cũng không nhìn xem chính mình là mặt hàng gì.”



Sắc mặt Vạn Vi âm trầm xuống dưới, tay nắm cái ly run nhè nhẹ, sau đó liền xoay người rời đi.



Anh Tần thấy Lê Dữ đổi chỗ khác, liền nhanh chóng đi tới, “Có chuyện gì sao?”



Nơi này không có ai, cũng rất yên tĩnh, Lê Dữ tiếp tục xem kịch bản, thấy anh Tần hỏi chuyện, lúc này mới trả lời: “Một con ruồi kêu vo ve ở bên kia, em liền đổi chỗ.”



Anh Tần dù sao cũng là người đại diện, rất có ánh mắt nhìn, “Anh nghe nói người phụ nữ kia ở phim trường thường xuyên như vậy, em đừng để ý làm chi.”



“Tại sao em lại đi để ý cô ta.” Lê Dữ buông kịch bản, câm nín mà nói.




“Tốt nhất là như vậy, bây giờ em không thích hợp để yêu đương, đặc biệt là loại này.” Anh Tần rất có ý cảnh cáo mà nói.



“Cô ta cũng không phải là loại em thích, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Lê Dữ nhớ tới khuôn mặt thoa kem như ống heo Vạn Vi kia, liền nhíu chặt mày.



“Em lại không phải là một người yên ổn, hôm nay thích đáng yêu, ngày mai lại thích gợi cảm, ai biết em có thể đột nhiên đổi tính hay không.” Anh Tần tỏ vẻ cũng không tin tưởng.



Lê Dữ kinh ngạc, “Lúc nào em từng nói như thế này?”



“Lúc phỏng vấn đó, mười lần có tám lần nói không giống nhau.” Anh Tần liếc mắt nhìn anh một cái, “Cho nên lời em nói hoàn toàn không thể tin.”



Lê Dữ sờ sờ cằm, “Thì ra mỗi lần em nói đều không giống nhau à, chính em cũng chưa phát giác.”



“Nhưng fans của em đều biết, bao gồm anh cũng biết.” Anh Tần trừng anh.



“Cái này không trách em được, em lại chưa từng yêu đương, những điều kiện đó đều không tính toán gì hết.” Lê Dữ bất đắc dĩ nói.



“Dù sao bây giờ em không được nghĩ tới mấy vấn đề này.” Anh Tần ở một bên ngồi xuống, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn mà nói.



“Vậy nếu em thích thì sao, tình yêu tới cũng ngăn không được mà.” Lê Dữ nhướng mày nói.






Sắc mặt Anh Tần nhất thời biến đổi, anh ta cẩn thận mà nhìn ngắm bốn phía, rồi mới tiến đến bên người Lê Dữ, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Có phải em có người yêu thích rồi hay không? Là ai?”



“Không có mà, chỉ là thuận miệng nói một chút……” Lê Dữ trả lời.



“Không thể nào!” Anh Tần giương giọng nói, sau đó lại thấp giọng hỏi, “Em nói với anh, anh sẽ xử lý tốt, là sinh viên của trường này sao?”



“Không phải nha, anh có thể đừng chụp mũ bậy được không, bây giờ em cũng không có bất kỳ ý tưởng yêu đương gì hết.” Lê Dữ cảm thấy thực hết chỗ nói rồi.



“Em có biết bây giờ cái dạng này của em, anh hoàn toàn không cách nào tin tưởng em không?” Anh Tần híp mắt lại nói.



Lê Dữ thảnh thơi mà cầm kịch bản lên, trả cho anh ta bốn chữ, “Không tin thì thôi.”



Anh Tần: “……”



Nhưng từ nay về sau, anh Tần đối với việc Lê Dữ yêu thích sinh viên của đại học sư phạm Thanh Viễn tin tưởng không nghi ngờ, anh ta ngày thường cố gắng nhìn anh, không kích thích anh, cho đến khi……



***



Sau khi tan tầm, Giả Dung Dung xách theo túi lại gần đây, cô đề nghị nói: “Thư Trừng, muốn tới sân thể dục nhìn xem hay không, đoàn phim đang ở kia quay phim đó.”



Thư Trừng cúi đầu dọn dẹp mặt bàn, sửa sang lại từng cái văn kiện đó thật tốt, rồi mới tắt máy tính.



Cô cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Tôi không đi.”



“Tại sao lại không đi, Dịch Nam đó, soái ca đó.” Giả Dung Dung không thể tưởng tượng mà kinh hô.



Trong văn phòng chỉ có Thư Trừng và Giả Dung Dung tuổi xấp xỉ, những giảng viên khác đã sớm kết hôn sinh con, đối với chuyện của ngôi sao cũng hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.



Mà Giả Dung Dung ngày thường tương đối hoạt bát, tự nhiên đối với việc này cũng chứa một phần tò mò.



“Tôi lại không thích anh ta, tôi xem anh ta làm cái gì. Nếu cô thích, cô liền đi xem đi, tôi tan tầm về nhà trước.” Thư Trừng uyển chuyển từ chối Giả Dung Dung.



Giả Dung Dung mất mát thở dài, “Được rồi, tôi tự mình đi xem, rồi mới chụp ảnh, ngày mai cho cô xem nha.”



“Được đó.” Thư Trừng cười cười.



Tạm biệt với Giả Dung Dung, Thư Trừng liền đi về phía phương hướng cổng trường, dọc đường đi ngẫu nhiên gặp phải sinh viên đã dạy, cũng sẽ chào hỏi với cô.



“Em chào cô.”



“Chào em.”



……



Khóe miệng Thư Trừng hiện lên ý cười, tâm tình rất tốt đi tới cổng trường, cô rẽ sang bên phải, chuẩn bị đi xe điện ngầm về nhà.



Mà đúng lúc này, một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe nhẹ nhàng hạ xuống.



“Thư Trừng.”



Ý cười của Thư Trừng dần dần biến mất.