Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 55: nhận sai




Điện thoại đầu này Lê Dữ nhìn không thấy biểu tình của Thư Trừng, hơn nữa Thư Trừng cố ý dùng lời lẽ nghiêm túc nói chuyện, anh nghe xong liền cảm thấy ra chuyện gì đó.



“Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?” Lê Dữ hoảng loạn hỏi.



Thư Trừng thở dài, “Bố em biết anh và em ngủ cùng một giường, bây giờ vô cùng tức giận.”



Lê Dữ trong lòng thình thịch nhảy dựng, vốn dĩ Thư Hàng liền có chút không hài lòng với anh, lúc này lại bởi vì chuyện này chán ghét anh, vậy anh thật muốn xong con bê.



“Chuyện này anh có thể giải thích với chú.” Lê Dữ buồn bực mà nói, “Thư Trừng, nếu không em cho anh số điện thoại của chú, anh tự mình giải thích một lần với chú ấy.”



Thư Trừng phụt một tiếng nở nụ cười, “Lê Dữ, anh rất lo lắng sao?”



“Anh sợ lần sau anh liền không gặp được em.” Lê Dữ đúng sự thật trả lời.



“Em đã giải thích qua với bố em rồi, ông ấy vốn dĩ chính là người rất truyền thống, nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường, cho nên cho ông ấy một chút thời gian đi.” Thư Trừng nói, “Ai bảo anh lúc trước không sang phòng khác mà ngủ.”



Lê Dữ gãi gãi đầu, vì ánh mắt thiển cận của mình mà hối hận.



“Anh cũng không nghĩ tới chú sẽ xem gameshow này.” Lê Dữ thở dài.



Thư Trừng cười cười, thay đổi đề tài, “Anh ở bên kia đóng phim như thế nào?”



“Vẫn ổn, nhưng mà mấy tháng nữa tụi mình không thể gặp nhau rồi.” Vừa nhớ tới chuyện này, Lê Dữ liền khổ sở.



Thư Trừng giống như dặn dò một đứa trẻ vậy, dặn dò Lê Dữ: “Ăn cơm đúng giờ, đừng có kén ăn.”



“Anh không có kén ăn!” Lê Dữ lập tức nói.



Thư Trừng cười nói: “Vậy là tốt rồi, nhớ rõ nghỉ ngơi sớm một chút.”



“Ngủ ngon, Thư Trừng.”



***



Ở nhà đợi không bao lâu, Thư Trừng cũng muốn trở lại Thanh Viễn.





Học kỳ mới bắt đầu, sinh viên năm nhất tiến vào, khắp sân trường đều là bóng dáng đồ quân phục.



Từng gương mặt vừa nhiệt tình vừa dào dạt, phơi đến giống như than đen vậy.



Mà giữa sinh viên mới thảo luận nhiều nhất cũng là Thư Trừng.



Có mấy người thậm chí bởi vì Thư Trừng mới điền đại học sư phạm Thanh Viễn, khi Triệu Gia Tùng nói với Thư Trừng chuyện này, khiến cho cô vô cùng khiếp sợ.



“Thư nữ thần, đi học đã về rồi!” Giả Dung Dung trêu chọc nàng.



Thư Trừng bất đắc dĩ mà nhìn cô ấy, “Làm sao cô mới có thể từ bỏ cái biệt danh này đây.”



Vốn là tất cả mọi người đều kêu cô là Thư Trừng, cô giáo Thư, nhưng ai biết lần này trở về trường học, Giả Dung Dung vừa thấy mặt liền kêu cô là Thư nữ thần, làm cho bây giờ tất cả mọi người đều kêu như thế.



“Lê Dữ nhà cô có biện pháp xin được chữ ký của Nguyễn Dư không? Có thể xin được chữ ký của cô ấy, tôi liền câm miệng.” Giả Dung Dung xoa xoa tay, chờ mong mà nhìn Thư Trừng.



“Cô là nói ảnh hậu cầm rất nhiều giải thưởng lớn trong và ngoài nước kia Nguyễn Dư?”



“Đúng vậy chính là cô ấy, cô ấy quá có khí chất, nữ vương hoàn toàn nha, tôi siêu cấp thích cô ấy.” Giả Dung Dung mắt hiện tim hồng, bộ dáng fans mười phần.



“Lê Dữ là hậu bối, bọn họ một chút quen biết cũng không có, nếu không xin được chữ ký, cô liền hết hy vọng đi.” Thư Trừng đánh tan ảo tưởng của cô ấy.



Giả Dung Dung thở dài, “Tôi biết mà, rốt cuộc nữ vương đại nhân cùng tất cả nam minh tinh đều vẫn duy trì khoảng cách.”



Thư Trừng vỗ vai cô ấy, ý bảo cô ấy đừng khổ sở.



***



Giữa trưa, Thư Trừng và Giả Dung Dung đến nhà ăn ăn cơm.



Hai người bưng mâm mới ngồi xuống, Thư Trừng liền nhạy bén phát hiện không thích hợp.



Thấy cô cứ nhìn tới nhìn lui xung quanh, Giả Dung Dung nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì thế?”



“Có chút không thích hợp, tôi cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn tôi.” Thư Trừng nghiêng nghiêng đầu.



Giả Dung Dung cười cô, “Có thể có thứ gì nhìn cô, ma hả? Đây là ban ngày ban mặt.”



Thư Trừng thân thể cứng đờ không nhúc nhích, rồi mới dùng khóe mắt liếc nhìn phía bên phải đằng sau, vừa lúc nhìn thấy một cô nữ sinh cầm di động hướng sang bên này.



Cô đột nhiên quay đầu lại, nữ sinh kinh hoảng thất thố mà cất di động đi, muốn làm bộ bộ dáng dường như không có việc gì, nhưng hoảng loạn trong mắt bán đứng cô ấy.



“Em lại đây.” Thư Trừng bày ra uy nghiêm của giảng viên.



Nữ sinh nơm nớp lo sợ mà đi tới, nhỏ giọng mà kêu một tiếng, “Cô giáo Thư.”



Xem ra xung quanh có người nhìn qua, Thư Trừng vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi ở đây.”



Nữ sinh thật cẩn thận mà ngồi xuống, cúi đầu, không dám nhìn về phía Thư Trừng một cái.



“Vừa rồi có phải em cầm di động chụp cô hay không?” Thư Trừng hỏi.



Bị Thư Trừng bắt được tại chỗ, nữ sinh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biện giải.



“Đưa điện thoại cho cô xem.” Thư Trừng vươn tay tới.



Nữ sinh đứa di động, mở khóa, màn hình còn ngừng ở chức năng camera. Thư Trừng click mở album phía dưới, lật từng tấm, tất cả đều là ảnh chụp cô 360 độ không có góc chết.



Giả Dung Dung nhìn, cũng xem thế là đủ rồi, “Đây là đã đi theo cô một lúc rồi nha.”



“Em có biết chụp lén như vậy là trái pháp luật không?” Thư Trừng thở dài.



“Em biết, nhưng mà……” Nữ sinh ấp úng.



Thư Trừng nói tiếp, “Nhưng mà cái gì? Ai bảo em làm như thế?”



“Lê Dữ……” Nữ sinh tiếng như ruồi muỗi.



Thư Trừng mở to mắt, có chút không thể tưởng tượng mà nói: “Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa xem.”



“Tôi nghe được, con bé nói hai chữ Lê Dữ.” Giả Dung Dung ở một bên đắp khang.





“Là cái dạng này, em là fans của Lê Dữ, ngày hôm qua anh ở trên Weibo hàng không group fans Thanh Viễn ủng hộ phía sau Lê Dữ, nói chỉ cần có người chụp ảnh đời thường của Thư Trừng cho anh ấy, anh ấy liền tặng bao lì xì cho người đó.” Nữ sinh đem hết thảy sự tình nói ra, “Em vừa lúc đi học ở đại học sư phạm Thanh Viễn, cho nên liền chụp……”



Thư Trừng nghiến răng nghiến lợi, “Tôi xem anh ấy là không có việc gì tìm việc làm.”



“Lê Dữ thật đúng là khôi hài, đây là có bao nhiêu nhớ cô nha.” Giả Dung Dung che miệng cười trộm.



Thư Trừng trước xóa bỏ hết ảnh chụp trong di động của nữ sinh đó, sau đó nói lời thấm thía với cô ấy: “Sau này không cần lại làm như thế nữa, đừng đi theo Lê Dữ học cái xấu, đến nỗi bản thân anh ấy, cô sẽ tự mình giáo huấn anh ấy.”



Thư Trừng hừ lạnh một tiếng.



Nữ sinh lấy về di động, bảo đảm với Thư Trừng, “Lần sau em không dám nữa.”




***



Nữ sinh vừa đi, Giả Dung Dung liền thò qua tới hỏi: “Cô chuẩn bị giáo huấn Lê Dữ như thế nào vậy?”



Thư Trừng thần thần bí bí mà nở nụ cười, “Tôi có biện pháp, tạm thời không nói cho cô.”



Giả Dung Dung rụt trở về, trò chơi nhỏ giữa tình lữ, cô vẫn là đừng nên hỏi, miễn cho ngược đến chính mình.



“Nhưng mà thế nhưng cô có thể phát hiện con bé đang chụp lén cô, thật là lợi hại nha.” Giả Dung Dung khen một câu.



“Nếu cô ở dưới màn ảnh sinh hoạt hơn một tháng, cô cũng sẽ phát hiện.” Thư Trừng cười nói.



Loại này hẳn là chính là độ mẫn cảm màn ảnh đi, rất nhiều minh tinh đều có, bọn họ có thể ở trước tiên tìm ra màn ảnh giấu ở bên người.



Nữ sinh lấy về di động, liền nhanh chóng vào Weibo, cô ấy vào group fans ủng hộ phía sau Lê Dữ Thanh Viễn.



Cá mặn vị chanh: Xong con bê, cô giáo Thư phát hiện tui chụp lén cô ấy, tui không kiên trì nổi nữa, khai ra Lê Dữ. Lê Dữ anh tự giải quyết cho tốt đi…… [che mặt]



Tiểu cục cưng chính là anh: [hoảng sợ][hoảng sợ] Chị gái nhỏ có nói cái gì sao?



Cá mặn vị chanh: Bảo tui không cần đi theo Lê Dữ học cái xấu, sau đó sẽ tự mình giáo huấn Lê Dữ. [che mặt]



Gặp ở đáy hố: xswl ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha



Đảo nhỏ cách tim rất gần: Chị gái nhỏ thật là lợi hại, Lê Dữ tự mình chịu chúng em không gánh đâu. [ăn dưa][ăn dưa]



Weibo trong group spam, đều đang thảo luận chuyện này, nhưng trong lời nói hơi có chút ý vị vui sướng khi người gặp họa.



Lê Dữ tạm thời kết thúc công việc, vốn dĩ nghĩ đến xem trong group có phải có người chụp tới rồi hay không, kết quả liền nhìn thấy vừa ra như thế.



Trong lòng anh chấn động, nghĩ thầm chuyện xấu này, cũng không biết Thư Trừng có thể tức giận hay không ……



Lê Dữ: Tôi sẽ xử lý, tạm thời liền không chụp nữa.



Con trai à cố lên: Lê Dữ, cậu phải sống sót trở về nha.



Tiểu cục cưng chính là anh: Chúng em chờ tin tức của anh ha ha ha ha ha ha ha ha ha



Lê Dữ:……




***



Nhưng liên tiếp qua mấy ngày, Lê Dữ đều không có thu được bất luận tin nhắn gì củaThư Trừng, càng đừng nói là cuộc gọi.



Thư Trừng nhẫn được, nhưng Lê Dữ thật sự không nhẫn được.



Thừa dịp buổi tối thời gian nghỉ ngơi, Lê Dữ gọi điện cho Thư Trừng.



Thư Trừng nhìn thấy điện thoại, liền lộ ra nụ cười đã định liệu trước. Cô biết cô nữ sinh kia nhất định sẽ đi thông báo cho Lê Dữ, cho nên cô cố ý ở mấy ngày nay không để ý đến anh.



“Có chuyện gì sao?” Giọng nói của Thư Trừng có chút lạnh nhạt.



Lê Dữ châm chước mở miệng, “Có phải em vẫn còn đang tức giận hay không?”



“Tức cái gì?” Thư Trừng hỏi.



“Anh nhờ fans chụp lén em……” Lê Dữ nói, giọng nói liền càng lúc càng nhỏ.



“Biết sai rồi sao?” Thư Trừng nhàn nhạt hỏi.






Lê Dữ ở điện thoại bên này gật đầu thật mạnh, “Anh đã biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa.”



“Anh là một minh tinh, còn dẫn đầu làm loại chuyện này, quả thực tạo tấm gương xấu cho fans.” Thư Trừng nhẹ nhàng trách cứ anh một câu.



Lê Dữ ngoan ngoãn nhận sai, “Em nói đúng.”



“Nhớ rõ nói rõ ràng với các fans, biết không?” Thư Trừng cảm thấy chính mình thật sự không có biện pháp với anh.



“Một lát nữa cúp máy anh liền đi.” Lê Dữ cười hì hì trả lời.



“Em vốn là mua vé vào dịp quốc khánh đến tìm ngươi, bây giờ xem ra, hẳn là phải hủy vé rồi đây.” Thư Trừng cố ý nói.



Cô vốn dĩ chuẩn bị đến chỗ Lê Dữ đóng phim gặp mặt anh, thuận tiện cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng ai biết, anh thế nhưng phạm loại sai lầm này.



Lê Dữ kinh hãi, nhanh chóng vãn hồi: “Anh đã nhận sai rồi mà, em không cần hủy vé đâu! Dịp quốc khánh em tới đây gặp anh đi!”



“Vậy làm sao bây giờ đây, anh làm chuyện như vậy.” Thư Trừng sâu kín mà nói.



“Anh thề, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm, nếu anh tái phạm anh chính là chó con.” Lê Dữ giọng điệu kiên định mà nói.



Thư Trừng nhấp môi cười rộ lên, “Xét thấy anh nhận sai thái độ tốt đẹp, vé máy bay liền không hủy.”



“Được, bây giờ anh liền đi tìm các fans nói rõ ràng!”



***



Cúp máy, Lê Dữ liền vào group Weibo kia.



Lê Dữ: Loại cách làm này xác thật không đúng, tôi không nên nhờ các bạn giúp tôi chụp lén, thực xin lỗi. Không có làm được dẫn đường các bạn chính xác, là lỗi của tôi, một lần nữa xin lỗi. Mọi người cứ lấy tôi làm cái giá, không cần làm ra loại chuyện giống vậy!



Cá mặn vị chanh: Anh đã sống sót trở về rồi!!



Đảo nhỏ cách tim rất gần: Có phải chị gái nhỏ bảo anh nói như thế hay không.



Lê Dữ: Cô ấy đã giáo huấn tôi rồi, là tôi không đúng.



Liby (*) giặt không trắng: Chị gái nhỏ tam quan (*) thực ngay thẳng, nhưng mà Lê Dữ có thể sống sót trở về cũng không dễ dàng ha ha ha……



(*) Liby nguyên văn là “lập bạch” (立白): là một thương hiệu bột giặt nổi tiếng ở Trung Quốc.



(*) Tam quan (三观): bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan. Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.



Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.



Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).



Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.



Con trai à cố lên: Chị gái nhỏ không tức giận sao?



Lê Dữ: ^ Có giận, nhưng mà trải qua sự xin lỗi thành khẩn của tôi, cô ấy tiếp nhận rồi.



Lê Dữ: Còn có, vào dịp quốc khánh cô ấy sẽ đến gặp tôi đó.



Tiểu cục cưng chính là anh: Đá ngã lăn thức ăn cho chó [tạm biệt]



Gặp ở đáy hố: Đá Lê Dữ ra khỏi group đi……