Nếu tại địa điểm mà bạn đang ngồi xuất hiện " một thứ" được cho là tâm điểm thì chắc chắn bạn sẽ phải để ý đến "nó" như bao người khác xung quanh. Đúng vậy! Đó là một điều hiển nhiên.
Tại quán một café, trong không khí trầm lắng, yên tĩnh đến quen thuộc, đột nhiên xuất hiện những lời xì xào to nhỏ khác nhau khiến không gian trở nên ồn ào hơn bao giờ hết. Cùng lúc ấy, mọi ánh nhìn của mọi người không hẹn mà gặp đều hướng về khu vực: Bàn số 6
Bộ vest xanh lịch lãm, phong thái đĩnh đạc, trên khuôn mặt đẹp gần như hoàn hảo ẩn chứa một nụ cười dịu dàng khó phát hiện. Chủ nhân của chúng không ai khác chính là 'tâm điểm' bàn số 6. Chàng trai trầm ngâm nhâm nhi li café, mười đầu ngón tay nhanh nhẹn thao tác bên dưới chiếc laptop, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Ngay lúc này, mặc cho những tiếng xì xào to nhỏ, vị trí ngay phía trên: bàn số 7, một dáng người nhỏ nhắn không màng để ý tiếng bàn tán xung quanh, mắt không hề rời dòng chữ nổi đang nhấp nháy trên màn hình" Tập đoàn đầu tư Giang Thị".Nhẹ nhàng khuấy li café, dáng người nhỏ bé khẽ thở dài, từ từ hồi tưởng lại cuộc điện thoại chiều ngày hôm qua...
Đang dạo chơi trên các diễn đàn, bỗng một hồi chuông vang lên, cô đưa tay với lấy cái điện thoại trên bàn, lười nhác ấn phím nghe. Đầu dây bên kia là giọng nói nam trung nhẹ nhàng, lịch sự: "Xin chào, tôi là người bên Tập đoàn Giang Thị. Xin hỏi cô là Lục Thiên An?"
Ngẩn người hai giây rồi vội vàng đáp lại, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ. "Chào anh. Tôi là Lục Thiên An."
" Được rồi, cô Lục, tôi xin thông báo rằng hồ sơ của cô đã được chấp nhận, ngày mai cô có thể đến phỏng vấn tại trụ sở chính của Giang thị. Chúc mừng cô."
"Hả...? Tôi..."
Chưa kịp nói hết câu thì đầu bên kia đã ngắt liên lạc, màn hình đen sì hiện dòng chữ "Cuộc gọi kết thúc: 00:00:57" Cô ngây người, nhìn cuộc đối thoại chưa đầy một phút vừa kết thúc.
Tại quán café, Lục Thiên An nhấp chuột vào hàng chữ đang nhấp nháy trên màn hình nhỏ: Bạn biết gì về tập đoàn đầu tư Quốc tế số một Trung Quốc Giang Thị?
Không biết đây là lần thứ mấy cô bấm vào hàng chữ này nhưng tâm trí vẫn rất mơ hồ, sao có thời gian để ý đến cái quan niệm hiển nhiên gì đó kia chứ. Cái công ty này làm cô đủ đau đầu rồi.
Lục Thiên An – người thất nghiệp cũng gần một tháng và đã nộp hồ sơ vào Giang thị. Tuy nhiên lại là muộn nhất vì lí do rất khó chấp nhận: cô quên mất ngày kết thúc xét tuyển. Khoan chưa nói đến kĩ năng hay kinh nghiệm trong nghề nhưng việc m ột Lục Thiên An bé nhỏ tầm thường như vậy lại được chọn đến để phỏng vấn tại Tập đoàn nổi tiếng Giang Thị, lại còn là chức vụ quan trọng: thư kí giám đốc. Có phải là quá mơ hồ, quá phi thực tế không?
Lục Thiên An cũng tự nhận thức được giới hạn của bản thân, không phải là người quá giàu tham vọng, nhưng tuyệt đối cũng chẳng phải là người tự ti, dễ nhụt chí, cô vốn cũng chỉ muốn thử sức cho cuộc đời tẻ nhạt của mình có thêm hương vị mà thôi. Vậy nên ngay khi có ý định nộp hồ sơ, cô đã hình dung ra cho chính mình một đáp án, mặc dù nó không hề giống lắm với thực tại.
Tuy bản thân là một thư kí cũng đã vào nghề 3 năm nên tương đối nhiều kinh nghiệm, nhưng so với nhiều người khác cùng nộp hồ sơ, cô cũng chỉ đơn giản hạt cát trên vô số hạt cát, thậm chí có thể còn nhỏ bé hơn nữa. Vì đây không phải là một công ty nhỏ, nó là Giang Thị! Phải là Giang Thị nổi tiếng nhân tài nhiều vô kể.
Theo như vốn hiểu biết cơ bản của mình, Giang Thị trước nay chưa từng có chân thư kí giám đốc. Nghe nói vị giám đốc trẻ mới chính là một nhân tài, dù mới kế nhiệm được gần hai năm nhưng anh ta đã đề bạt và hoàn thành 7 dự án lớn mang lại lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn, hay còn được người trong thương trường gọi là 7 nấc thang lịch sử Giang Thị.
Thông minh, tài giỏi như vậy nhưng anh ta nổi tiếng không thích gần nữ sắc, dưới trướng anh chỉ có nam trợ lý giám đốc chứ không hề có khái niệm nữ thư kí. Tuy có nhiều lời đồn cùng ca ngợi nhưng cũng không ít thị phi hoài nghi về hướng tính của vị giám đốc trẻ. Dù sao thì đây cũng là một lí do mà Lục Thiên An nộp hồ sơ vào Giang Thị.
Lí do lại phải nói đến lịch sử 3 năm trong nghề của Lục Thiên An. Ba năm, nghỉ việc tại bốn công ty cũng chỉ vì vấn đề nam nữ trong văn phòng. Lần đầu tiên cũng như 2 lần tiếp theo cô đều làm thư kí cho mấy lão giám đốc dê già. Chính là kiểu ban đầu đều tỏ vẻ liêm khiết, chính trực. Nhưng không vào hang sao biết hang có cọp, đó cũng chỉ là mấy lão già háo sắc, đầy dục vọng bất chính, nghiễm nhiên, Lục Thiên An là con mồi ngon của đám họ và thế là đành phải xin thôi việc. Đến lần thứ tư, cô làm việc được khá lâu dưới trướng một vị nữ giám đốc trung niên nghiêm túc nhưng vô cùng khó tính. Ta nói, "Gừng càng già càng cay" quả không sai. Nhưng đây cũng quá là cay rồi. Bà ta vì nghi ngờ con trai út, bấy giờ là "thực tập sinh" chân phó giám đốc có tình cảm với cô thư kí của mình nên đã tế nhị cho cô nghỉ việc với lí do không đủ kinh nghiệm. Cũng vô lí quá rồi, cô còn chưa từng nói chuyện với cậu ta quá hai phút có được không hả? Mọi công việc của cậu ta đều liên lạc với cô qua trợ lí nha.
Sau bốn lần nghỉ việc vì lí do chả liên quan đến năng lực của mình, Lục Thiên An quyết định ở nhà một tháng để nghỉ ngơi, suy nghĩ và tìm việc. Nhiều lúc cô cảm giác mình hình như không có duyên với cái ngành này và cũng không dưới ba, bốn lần muốn thử làm trái ngành. Nhưng cuộc đời đâu ai có thể nói trước. Hôm nay bạn không có gì nhưng ngày mai bạn lại là người dưới một người trên vạn người?
* * *
Mái tóc đen hơi xoăn nhẹ, bộ váy công sở chỉn chu khoe được đường cong đẹp đẽ nhưng lại vô cùng kín đáo, đúng mực. Lục Thiên An ngắm nhìn toàn bộ mình lần cuối trong gương trước khi rời khỏi khu chung cư nhỏ.
Trước cửa trụ sở chính của Giang Thị, Lục Thiên An khẽ nắm chặt lòng bàn tay lại, hít một hơi thật sâu rồi sải bước đi vào.
Sau khi được xem thư phỏng vấn, lễ tân mỉm cười thân thiện đã giúp cô tìm phòng của tổng giám đốc. Trong đầu Lục Thiên An không khỏi xuýt xoa dung mạo sắc nước hương trời của cô gái này. Theo lời chỉ dẫn nhiệt tình của lễ tân xinh đẹp, Lục Thiên An vào trong thang máy, tại đây, đứng ngay cạnh cô là một người đàn ông vóc người cao lớn, gương mặt khá điển trai. Tay phải người nọ giơ ra hướng về phía cô mỉm cười: "Cô Lục, tôi là Tô Lâm trợ lý giám đốc. Rất vui được gặp cô."
Giọng nói này... là người đã gọi điện cho cô?
Lục Thiên An mỉm cười hình bán nguyệt, lịch sự bắt tay anh ta: "Chào anh, tôi là Lục Thiên An, rất vui được gặp anh."
Thang máy dừng lại ở tầng 73, tầng cuối cùng của tòa nhà, cánh cửa từ từ mở ra, toàn bộ không gian sảnh chờ hiện ra trước mắt.
Oa! Cô cảm thán trong lòng.
Toàn bộ hành lang được lắp kính, bầu trời xanh như gần ngay trước mắt, ánh mặt trời sáng buổi sáng chiếu lên một cánh cửa màu nâu sẫm với tầm biển như mạ vàng nỏi bật, sáng chói 'Tổng giám đốc.'
Cô đi theo trợ lý Tô đến trước cánh cửa to lớn ấy. Tô Lâm gõ nhẹ hai tiếng, có vẻ không khóa trái, anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
"Tổng giám đốc, tôi đưa cô Lục đến." Sau đó anh cúi đầu, xoay người rời khỏi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lục Thiên An.
Chẳng phải phỏng vấn là gặp vài người có trách nhiệm liên quan, chưa kể đến vị trí thư kí này người nên phỏng vấn không phải là trợ lý giám đốc sao? Anh ta cứ thế mà bỏ cô lại đây như vậy à?
Chưa kịp lên tiếng chất vấn, không gian trong căn phòng đập ngay trước mắt khiến cô quên cả việc cần hỏi. Bên trong còn đẹp hơn bên ngoài nhiều. Tuy không hẳn là một không gian mở đúng nghĩa nhưng căn phòng này cũng vô cùng rộng lớn, có lẽ to gấp năm, à không, là gấp mười lần căn hộ của cô đang ở. Cũng đúng. Người ta hay nói nơi làm việc chính là thể hiện quyền thế của chủ nhân. Bên phải là một bộ sofa màu ghi sang trọng, trên tường có những bức tranh đầy tính nghệ thuật với khung màu vàng. Hình như... có vẻ là vàng thật nha! Còn bên tay trái là một tủ sách khổng lồ cao ngất ngưởng với vô vàn sổ sách từ dày đến mỏng, từ cao đến thấp.
Ngó ngang ngó dọc một lượt, cuối cùng cô cũng thấy một cánh cửa. Đó không gì khác, chính là phòng nghỉ riêng trong truyền thuyết. Ở ba công ty đầu tiên cô làm đều có một gian phòng nghỉ là nơi nghỉ ngơi riêng của giám đốc, đó đáng ra là chỗ nghỉ ngơi khi làm việc khuya tại công ty nhưng bù lại cũng là nơi tình văn phòng mờ ám của mấy lão "dê già". Còn ở đây, với không gian rộng rãi, khoáng đạt không hề có mùi hương nữ giới này, cô ngược lại cảm thấy lòng nhẹ nhõm và vui vẻ, mong là có thể được làm việc lâu dài tại môi trường tốt như thế này.
Mải nhìn ngó lung tung mà cô lại bỏ quên một bức tranh tự họa đẹp đẽ ngay trước mắt. Sau bàn làm việc rộng lớn là những ô cửa sổ bệt chạm đất kiểu Pháp, một vóc người đàn ông cao lớn đang quay lưng lại, nhìn ra bên ngoài một cách chăm chú như thể không biết đến sự tồn tại của mọi vật xung quanh.
Ánh nắng dìu dịu hắt lên bóng người ấy, tạo thành những ánh hào quang đẹp đẽ. Dáng đứng ung dung, hai tay đặt trong túi quần âu phẳng phiu đặt may riêng. Cảnh sắc thiên nhiên lúc này chẳng khác nào đang làm nền cho vẻ đẹp của người đàn ông ấy. Một vẻ đẹp tinh tế, thu hút đến lạ lùng.
Lục Thiên An lấy lại bình tĩnh trước bức tranh sống kia, khẽ hắng giọng, ngữ điệu lịch sự mà nhẹ nhàng: "Xin chào, tôi là Lục Thiên An, tôi đến để phỏng vấn."
Lần đầu tiên được phỏng vấn kiểu 'đặc biệt' như vậy, cô không khỏi có chút khó hiểu.
Người đàn ông kia từ tốn quay đầu lại, cử chỉ nhẹ nhàng đến độ cơ hồ chỉ cần cô phát ra tiếng động mạnh thì "bức tranh sống" ấy sẽ đột nhiên biến mất.
Là thiên sứ theo ánh nắng xuống đây sao?
Cô vốn không phải thiếu nữ mới lớn, cũng không dễ gì rung động trước nam sắc. Nhưng với nhan sắc này, cô nói không có cảm giác thì chính là nói dối nha. Khuôn mặt tỉ lệ vàng, sống mũi thẳng, lông mày thanh tú, tròng mắt màu café toát lên một vẻ lạnh lùng khiến người mê đắm.
Anh đưa tay ra chiếc ghế trước bàn làm việc của mình, ám chỉ mời cô ngồi rồi ung dung trở về chiếc ghế lớn của mình.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, tự tin một lần nữa, cô đi đến và ngồi xuống. Trên bàn làm việc, biển tên mạ vàng đề chữ Giang Lâm Dạ sáng lấp lánh. Một mùi hương dịu nhẹ len lỏi trong không khí, mùi bạc hà man mát mà dễ chịu như khiến đầu óc cô minh mẫn, tỉnh táo hơn. Cô có cảm giác vị giám đốc này đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cộng them vẻ đẹp này thật là khiến người khác bối rối. Cô hơi ngại ngùng cúi đầu né tránh mắt ấy, hơi bối rối nhưng giọng nói vẫn giữ vững một hơi nhất định: "Giang tổng, anh có thể bắt đầu phỏng vấn."
Vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhưng câu nói dường như có phần dịu hơn chút, ánh mắt anh rời khỏi cô, nhìn vào bình hoa có hai bông, một bông trắng và bông đen, hòa hợp với nhau, đẹp một cách tinh tế.
Thì ra người có tiền đến phong cách trưng bình hoa cũng kì lạ!
Trầm ngâm một lúc, Giang Lâm Dạ ánh mắt lười nhác nhìn cô: "Cô Lục, tại sao lại đến phỏng vấn?"
" Hả...?"
Thừa lời sao? Công ty nhà các anh đồng ý cho gọi Lục Thiên An đến phỏng vấn thì cô đến, chẳng lẽ còn Lục Thiên An thứ hai nữa sao?
" Tôi biết có thể bản thân mình không được xinh đẹp hay thông minh một cách xuất sắc, cũng từng tự mình đoán trước được kết quả sau khi nộp hồ sơ nhưng sự thật lại hơn cả tôi nghĩ. Dù sao thì đây cũng là một môi trường làm việc vô cùng tốt mà ai cũng mong muốn. Vậy nên Lục Thiên An tôi rất mong được hợp tác lâu dài cùng quý công ty."
"Biết được khả năng của bản thân chỉ có vậy, sao cô lại đến đây?"
Chẳng lẽ bây giờ anh bắt tôi đi về? Người có tiền có nhất thiết kì lạ đến mức độ này không? Bên ngoài mỉm cười nhưng trong lòng cô sắp tức chết rồi.
Cô hít vào một hơi, cố xốc lại tinh thần vừa bị anh ta làm cho lung lay hỏng bét, nở nụ cười hình bán nguyệt còn rạng rỡ hơn ánh nắng, nhìn thẳng vào tròng mắt màu café sâu thẳm hút hồn kia. "Với môi trường làm việc tốt, không thiếu những thiên tài, nếu được làm việc chẳng phải là vừa được thử sức mình, vừa được học hỏi sao? Vả lại được quý công ty chọn đi phỏng vấn, hẳn là mọi chuyện đều có í do của nó đi. Tôi nói không sai chứ?"
Ánh mắt anh ta hướng thẳng vào cô, đôi mắt lạnh lùng như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện. Khóe miệng Giang Lâm Dạ khẽ nhếch lên thành một đường cong rồi chậm rãi nhả ra từng lời vàng ngọc: "Cô có thể đi làm từ bây giờ. Không còn vấn đề gì nữa thì phiền cô pha cho tôi một li café, sau đó trợ lí Tô Lâm sẽ giúp cô sắp xếp công việc."
Lục Thiên An đầu tiên là ngây người trong vài giây rồi sau đó khéo léo đứng dậy, cúi đầu, tiến ra cửa.Cánh của lớn vừa khép lại, cô liền thở mạnh một hơi, sự hồi hộp, lo lắng cũng theo đó mà tan biến.
"Căng thẳng như vậy có vẻ không giống tác phong nên có của thư kí giám đốc Giang thị."
Một giọng nam trung vừa dứt, cô giật mình, quay đầu sang bên phải, cách đó không xa, trợ lý Tô đang tiến tới. Anh còn nở một nụ cười dịu dàng hơn cả ánh nắng ấm áp hắt vào hành lang qua những khung cửa kính, nhìn cô một lượt rồi khẽ hỏi bằng một giọng Tứ Xuyên khiến Lục Thiên An ngỡ ngàng.
"Đừng nói với tôi cô không nhớ ngôn ngữ quê mẹ mình đó chứ?"
Vừa dứt lời, Tô Lâm khẽ hắng giọng, sau đó, ngôn ngữ mà đã rất lâu cô không được nghe cất lên, vang tận đến góc sâu thẳm nhất trong tâm hồn Lục Thiên An.
"Hay đây mới là ngôn ngữ quê mẹ cô?"
Có người từng nói người nước ngoài nói tiếng việt rất ngượng. Đây là lần đầu cô thấy một người đàn ông ngoại quốc có thể nói tiếng việt trôi chảy đi vào lòng người như vậy.
"Anh..." Nét ngỡ ngàng trên khuôn mặt Lục Thiên An nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười: "Tiếng Việt của anh rất hay."
"Cảm ơn. Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu công việc được chứ, An?"
An?? Nói ra thì thực chất tên gọi trong tiếng việt và tiếng hán vốn cũng không khác nhau nhiều. Thứ tự đọc tên cũng giống nhau từ họ tới tên lót rồi tên chính. Mặc dù ở Việt Nam gọi thẳng tên chính như vậy là thường tình, nhưng ông anh à, đây là Trung Quốc. Là Trung Quốc đó! Gọi như vậy rất dễ bị hiểu nhầm nha!
Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, nở một nụ cười đáp lại bằng ngôn ngữ thuần Việt đã lâu chưa được sử dụng: "Khụ, xưng hô như vậy có vẻ không đúng ở Trung Quốc lắm."
"Tôi là người Tứ Xuyên, nhưng quê mẹ tôi cũng ở Việt Nam. Mong rằng đồng hương chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Nào, bây giờ tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô."
"À, Giang tổng có kêu tôi pha café, tôi chưa biết khẩu vị của sếp, anh có thể chỉ giáo tôi chứ?"
"Để tôi pha giúp cô." Tô Lâm nói, khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Chỉ lần này thôi đó."
Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, cô bất giác cảm thấy mặt mình hình như hơi nóng lên thì phải.
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang vọng bên ngoài không gian mở, cô đẩy cánh cửa to màu nâu, bước vào.
Giang Lâm mắt không rời khỏi tập giấy tờ trước mắt, giọng nói trầm trầm lôi cuốn: "Để đó đi"
Sau khi đưa café cho Giang Lâm Dạ, anh đặt lên bàn một tập tài liệu, cô cúi người nhận lấy.
"Đây là một số lưu ý trong công việc."
"Cảm ơn. Tôi sẽ xem xét kĩ. Tôi xin phép ra ngoài."
Nhận được sự đồng ý, Lục Thiên An quay người đi ra về phía cửa.
"Mong lần tới công việc của cô Lục sẽ do cô tự mình hoàn thành."
Lục Thiên An không khỏi chột dạ.Ban đầu cô cũng định tự pha cho quen dần với khẩu vị của sếp nhưng do trợ lý Tô quá nhiệt tình. Lần đầu quen biết, người khác có ý tốt, cô đâu thể từ chối.
* * *
Trên tầng cuối cùng của tòa nhà chỉ có vẻn vẹn ba căn phòng lớn. Căn phòng lớn nhất là của Giang Lâm Dạ, tiếp đó là của trợ lý Tô, căn phòng trống còn lại có diện tích bằng phòng trợ Tô sẽ phòng làm việc mới của thư kí giám đốc, không ai khác chính là Lục Thiên An.
Sau khi ra khỏi phòng Giang Lâm Dạ, nhớ lại lời chỉ dẫn của trợ lý Tô, cô đi về phía phòng làm việc của mình. Cánh cửa của cả ba căn phòng đều màu nâu gỗ, chỉ có khác biệt là biển tên bên ngoài, và cửa phòng Giang Lâm Dạ là lớn hơn cả. Nhẹ đưa tay mở cánh cửa có hang chữ 'Thư kí giám đốc', lòng cô đan xen nhiều cảm xúc, vui mừng có, hồi hộp có, lo lắng cũng có.
Xoạch! Cánh cửa lớn được mở, cả căn phòng hiện ra trước mắt Lục Thiên An.
Đây là một không gian mở giống như bên ngoài sảnh nhưng tao nhã và tinh tế hơn rất nhiều. Lục Thiên An rất thích những kiểu căn phòng như vây với những chiếc cửa sổ bệt lớn, dài từ đỉnh trần đến tận nền nhà vì như vậy, ánh sáng tự nhiên sẽ vào trong phòng nhiều hơn. Lục Thiên An rất thích ánh mặt trời, vì chúng làm cô có cảm giác rất thoải mái, rất có sức sống. Lục Thiên An thực sự không thích không gian kín, cái cảm giác ấy đáng sợ đến nghẹt thở. Vậy nên cô càng có thiện cảm hơn với căn phòng này.
Khác với phòng Giang Lâm Dạ, màu chủ đạo của căn phòng không phải màu nâu sang trọng mà là một màu xanh lá tự nhiên.
Rèm cửa màu xanh nhạt dài chạm đất, tung bay khi cơn gió đầu thu ùa vào phòng. Ở phía góc trái căn phòng, một bộ sofa màu be vô cùng hòa hợp với sàn nhà nâu vân gỗ. Trên tường cũng có treo tranh, nhưng là những bức tranh cảnh thiên nhiên đơn giản hay những câu châm ngôn nổi tiếng bằng tiếng anh được lồng khung kính. Chúng đều dễ hiểu hơn những bức tranh trong phòng Giang Lâm Dạ. Lục Thiên An đặc biệt hứng thú với bức tranh hoa hồng trắng được treo gần tủ sách. Nó dường như mang lại cảm giác gì đó rất đặc biệt. Cô rất thích sự bố trí này! Rất dễ chịu.
Chiếc sofa bệt ngay bên cạnh tủ sách. Tủ sách vô cùng lớn với rất nhiều loại kẹp tài liệu và sách.
Tiện tay với lấy quyển sách ở gần mình nhất, cô nhìn vào hàng chữ trên mặt bìa màu đỏ tươi: Tự tin sẽ giúp bạn đạt thành công nhanh nhất. Tùy tiện giở một trang, Lục Thiên An tình cờ nhìn thấy một câu nói rất hay, khóe miệng cô nở một nụ cười vui vẻ nhìn hàng chữ: " Nụ cười chính là liều thuốc quan trọng nhất giúp bạn có được sự tự tin bên cạnh việc nỗ lực không ngừng nghỉ để đạt hành công."
Gấp cuốn sách lại đặt vào chỗ cũ, cô không ngờ ngoài sổ sách liên quan đến công việc, công ty còn chọn những cuốn sách hay và ý nghĩa cho mình. Lục Thiên An tâm trạng cực kì tốt đi đến bên chiếc bàn làm việc mới của mình. Bảng tên màu vàng sáng chói: "Lục Thiên An".
Gì đây? Bảng tên này... Hẳn là ngay từ đầu vị trí này đã là của cô rồi đi. Mọi việc diễn ra cũng quá không chân thực rồi. Buổi phỏng vấn dư thừa hôm nay cuối cùng lí do gì?
Lục Thiên An càng nghĩ càng khó hiểu,ngồi vào bàn làm việc, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Ngồi ở vị trí này, cô quả thực chưa bao giờ nghĩ tới.
Ở các công ty trước của cô phòng làm việc của thư kí thường rất nhỏ bé nằm bên cạnh phòng giám đốc, cái bàn làm việc thậm chí chỉ bằng nửa cái bàn hiện tại. Còn phòng làm việc bây giờ của cô phải to gần bằng phòng làm việc của tổng giám đốc. Đúng là chỉ có ở Giang Thị mới có sự đãi ngộ đặc biệt như vậy.Lục Thiên An giơ tay thành hình nắm đấm trước mặt, quả quyết gật đầu, tự nhủ sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ trong một môi trường không thể tốt hơn như thế này. Dù là buổi phỏng vấn hay lí do cô hiện hữu ở đây cũng hơi quá hoang đường rồi.
Với khí thế kèm theo sự quyết tâm cao, Lục Thiên An đặt tập hồ sơ vừa được giao lên bàn, phát hiên có một tờ giấy được đặt ngay ngắn trên một kẹp tài liệu. Cô sững người nhìn vào nội dung trên tờ giấy.
" Thời gian biểu làm việc của thư kí giám đốc:
* 6h30': Pha café
* 8h30': Pha café
* 10h~ 13h30': Nghỉ trưa
* 14h: Pha café
* 16h: Pha café "
Tổng giám đốc nhà này không phải là bị cuồng cafe đi? Dạ dày anh ta bằng kim loại sao?
Đặt tờ giấy đó sang một bên, cô xem xét những tài liệu còn lại. Tất cả đều là dự án hiện tại và dự án sắp tới, những biên bản, giấy tờ quan trọng của Giang Thị. Xem ra mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn trước khi cô phỏng vấn.