Tối Nay Đi Gặp Em

Chương 24




Chu Phỉ cũng không muốn đâu, nhưng mà Tạ Yển Xuyên lại gọi cô là bé yêu á.

Trước kia cô vẫn cảm thấy hai chữ bé yêu này rất dầu mỡ, hiện tại lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức. Cái tên Tạ Yển Xuyên này chính là có loại ma lực này, có thể nói mấy chữ dung tục không đỡ nổi thành khiến tim người ta tê dại. Cũng không đơn giản chỉ là giọng nói êm tai, còn có đôi mắt kia, thâm tình yên lặng nhìn bạn, giống như là máy ảnh có kèm filter, chẳng những có thể tự động thêm một tầng bộ lọc dịu dàng cho tất cả hình tượng, còn thuận tiện tự động chỉnh sửa.

Chu Phỉ muốn để anh lại gọi một lần, lại không muốn ý đồ quá rõ ràng, hỏi lại: "Vừa rồi anh gọi em gì cơ?"

Tạ Yển Xuyên không keo kiệt chút nào: "Bé yêu."

Chu Phỉ: "Sao lại gọi em là bé yêu."

Tạ Yển Xuyên cười nhẹ, đưa tay khẽ bóp mặt Chu Phỉ: "Bởi vi em chính là của báu*."

*Tạ Yển Xuyên gọi Chu Phỉ là bảo bối (宝贝), có nghĩa là báu vật, của quý, ngoài ra còn là cách gọi yêu của những người có quan hệ thân mật (người yêu, cha mẹ ông bà với con cái).

Màn cửa khép lại lộ ra một khe hở, tia sáng bên ngoài trộm chui vào trong, chiếu lên mặt Tạ Yển Xuyên, tạc ra đường nét rõ ràng của anh.

Chu Phỉ ngồi trong ngực anh, góc độ vừa vặn, có thể nhìn mặt anh rõ ràng cái không sót gì, thấy rõ ánh mắt của anh.

Cũng không phải là đầu óc nóng lên nhất thời, cô có thể cảm giác được sự chân thành khi anh nói lời này, không phải đáp lại qua loa, mà là thật sự coi cô là của báu.

Mặc kệ là thật hay giả, dù sao lúc này rất hưởng thụ.

Chu Phỉ ngờ rằng lúc này mình đang đạp trên đám mây mềm mại, còn là cái loại mùi vị ngọt ngào ấy.

Hai tay cô còn ôm lấy cổ Tạ Yển Xuyên chưa bỏ xuống, nhẹ lắc người một cách vô ý thức, làm nũng: "Có thể lại gọi một lần không?"

Tạ Yển Xuyên theo mong muốn của cô: "Bé yêu."

Chu Phỉ gật đầu.

Tạ Yển Xuyên cười đầy cưng chiều: "Bé yêu."

Lại áp sát tai cô gọi: "Bé yêu."

Lại cắn nhẹ lên lỗ tai cô: "Bé yêu."

Chu Phỉ cảm thấy màng tai của mình sắp không chịu nổi, chủ động tìm đến đôi môi của Tạ Yển Xuyên, học theo tư thế vừa hôn cô của anh, lần lượt nhìn hồ lô vẽ gáo.

Nghe nói lúc con trai hôn mà nhắm mắt lại thì mới là tập trung tinh thần một trăm phần trăm.

Chu Phỉ lặng lẽ mở mắt ra, nhìn lén Tạ Yển Xuyên một cái.

Quả nhiên anh từ từ nhắm mắt lại.

Bọn họ hôn cực kỳ lâu, không biết mệt mỏi, cũng không dừng được.

Mãi cho đến khi Chu Phỉ nói mình khát nước, Tạ Yển Xuyên dừng lại, vẫn chống đầu lên trán cô, giọng nói mang theo ý cười dày đặc: "Nuốt nhiều nước bọt thế mà vẫn khát à?"

Chu Phỉ không khách khí cắn một phát ở ngoài miệng Tạ Yển Xuyên, giọng điệu nũng nịu nói cứ muốn uống nước.

Trong phòng Tạ Yển Xuyên không có nước, chỉ có thể đi xuống lầu lấy.

Nhưng nửa giây anh cũng không muốn tách khỏi cô, sao có thể nỡ tách ra? Cô gái nhỏ trong lòng ngọt như vậy, đẹp như vậy, giống như cổ* khiến người ta nghiện, một khi dính vào thì không thể tách rời.

*Cổ: Người xưa bỏ nhiều loại côn trùng độc vào cùng một cái bình cho chúng cắn nuốt lẫn nhau, con còn lại cuối cùng gọi là "cổ", thường dùng để hại người, thường được miêu tả như một loại "phép" ở vùng Miêu Cương. Có một loại cổ gọi là "tình cổ", dùng trên người nào thì người đó sẽ yêu người hạ cổ say đắm (tương tự như bùa yêu).

Tạ Yển Xuyên dứt khoát ôm cô lên, nói dẫn cô xuống lầu cùng. Nhưng nói gì Chu Phỉ cũng không chịu, rất sợ đợi lát nữa lại bắt gặp bà nội đột nhiên xuất hiện.

Chẳng còn cách nào, Tạ Yển Xuyên chỉ có thể buông Chu Phỉ xuống, nhẹ giọng dỗ dành: "Vậy em đợi anh một tý."

Ai không biết còn tưởng rằng anh phải đi cực kỳ lâu mới có thể quay lại.

Chu Phỉ ngồi trên bàn sách gật đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, trong ánh mắt như là có thể kéo ra chất lỏng làm từ mật đường.

Chờ Tạ Yển Xuyên rời phòng, cô lấy điện thoại di động ra xem thì giật cả mình, thế mà đã sắp bốn giờ.

Phải biết rằng lúc cô tan học mới ba giờ, từ lúc Tạ Yển Xuyên đón cô từ trường đến phòng của anh, lúc ấy nhiều nhất cũng mới ba giờ mười lăm phút.

Chẳng lẽ kim phút lặng lẽ tăng tốc trong lúc bọn họ dính lấy nhau hôn môi? Nếu không thì, bọn họ không hôn nhau lâu đến mức đó chứ.

Trời ạ, trách không được nói yêu đương lãng phí thời gian!

Các cụ nói chẳng sai.

Tạ Yển Xuyên xuống lầu chưa đầy một chốc đã cầm một bình nước khoáng trong tay đi lên.

Anh cố ý đi một vòng trước cửa phòng bà nội, bà còn đang ngủ. Rất tốt.

Lại quay về phòng, Tạ Yển Xuyên nhìn thấy Chu Phỉ đứng bên cạnh bàn sách, trên tay cầm một cuốn sổ. Anh nhanh chân đi tới, muốn cầm lại, nhưng tốc độ của Chu Phỉ càng nhanh nhẹn, giấu phắt sau người.

Chu Phỉ nhìn chằm chằm Tạ Yển Xuyên, cười mờ ám, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ nũng nịu lại cố tỏ ra ngạo mạn, vui đùa nói: "Rốt cuộc anh viết tên của em bao nhiêu lần vậy? Chẳng lẽ anh còn yêu thầm em cơ à?"

Trên cuốn sổ kia lít nha lít nhít toàn là tên của cô: Chu Phỉ, Chu Phỉ, Chu Phỉ.

Nét nào cũng đẹp.

Tạ Yển Xuyên im ắng vặn bình nước ra đưa cho Chu Phỉ.

Chu Phỉ nhận lấy bình nước, ừng ực ừng ực uống không ít. Còn lại nửa bình bị Tạ Yển Xuyên cầm lấy trực tiếp uống nốt.

Giữa cả hai trao đổi nước bọt bao nhiêu lần rồi, lần này Chu Phỉ cũng không tính toán chi li nữa, có vẻ như đã quen rồi.

Tạ Yển Xuyên không biết rốt cuộc mình viết tên của cô bao nhiêu lần, chỉ biết là nét bút tên cô cũng không liền mạch, nhưng hiện tại anh gần như có thể viết liền trong một lượt.

Lần này ngay trước mặt Chu Phỉ, Tạ Yển Xuyên cầm lấy bút máy để ở trên bàn, lưu loát viết tên cô xuống trang giấy trống trên bàn.

Từng nét bút nước chảy mây trôi, khiến chủ cái tên nhìn trợn mắt há mồm: "Nói thật, anh có thể đi làm bậc thầy thư pháp."

Chữ của Tạ Yển Xuyên thực sự rất đẹp, Chu Phỉ lại đưa ra yêu cầu vô lý, muốn nhìn anh tự viết tên mình.

Thế là anh lại lưu loát viết tên mình bên cạnh tên cô: Tạ Yển Xuyên.

Anh có thói quen kéo dài nét cuối cùng.

Nghĩ đến điều gì, Chu Phỉ bỗng nhiên bật cười.

Tạ Yển Xuyên hỏi cô cười cái gì, cô lắc đầu. Chu Phỉ ngượng ngùng nói ra là lúc trước trong nhóm bàn luận về tên của Tạ Yển Xuyên, có người trêu đùa tên anh quá Mary Sue, cũng có người trêu đùa hồi anh học mẫu giáo viết tên mình phải viết tới khóc.

Chu Phỉ chỉ nói cho Tạ Yển Xuyên nghe nửa câu sau: "Lúc anh học mẫu giáo viết tên mình hẳn là rất tốn sức, nhiều nét như thế cơ mà."

"Vẫn ổn." Tạ Yển Xuyên nói: "Hồi học mẫu giáo anh viết tên tiếng Anh."

Hoá ra lại thế.

Chu Phỉ: "Thế tên tiếng anh của anh là gì?"

Tạ Yển Xuyên không nói chuyện mà vòng tới sau lưng Chu Phỉ, kề sát sau lưng cô, cầm bút viết liền mạch trên giấy: Connor.

"Connor." Chu Phỉ nghiêng đầu nhìn Tạ Yển Xuyên sau lưng: "Em đọc chuẩn không?"

"Ừ, rất dễ nghe."

Lần này Chu Phỉ dứt khoát xoay người, nhìn Tạ Yển Xuyên đọc tên tiếng Anh của anh: "Connor."

Tạ Yển Xuyên nghiêm túc nhìn Chu Phỉ: "Còn muốn hôn em."

Chu Phỉ cũng sợ anh rồi: "Còn chưa hôn đủ á?"

Tạ Yển Xuyên: "Không đủ."

Anh lại ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên bàn sách.

So với tên yêu quái thích hôn Tạ Yển Xuyên thì hiện tại Chu Phỉ lại hơi nghĩ tới chuyện khác, tay của cô lộn xộn trên người anh một trận, dò vào cơ bụng dưới vạt áo anh.

Tạ Yển Xuyên tùy ý cô muốn làm gì thì làm, mãi cho đến khi tay cô tiếp tục kéo xuống làm bậy, anh đè tay cô lại.

Chu Phỉ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhìn anh: "Lại muốn cản em lại?"

Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Không ngăn cản."

Chu Phỉ: "Thế anh buông tay ra."

Tạ Yển Xuyên quả nhiên ngoan ngoãn buông ra.

Cách một tầng, Chu Phỉ cảm nhận được nguồn gốc của nhiệt lượng.

Thật ra trong lòng cô cũng căng thẳng muốn chết, néu như Tạ Yển Xuyên có thể thấy được nhịp tim của cô thì chắc chắn là thình thịch thình thịch tán loán trên dưới.

"Anh to không?" Cô còn không biết xấu hổ hỏi ra lời ngay thẳng lại thô tục như vậy.

Tạ Yển Xuyên cũng không đưa ra lời chắc chắn, để chính cô phán xét, hơi thở rối loạn: "Tự em xem."

Loại chuyện này chỉ cần có thể bất chấp tất cả, thì sau đó sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Chu Phỉ có thể rõ ràng cảm giác được một tay của mình không cách nào nắm giữ, không chỉ là không cách nào nắm giữ, là căn bản không thể thừa nhận.

Cô từng đọc qua vô số tiểu thuyết, đại khái b́iết trên tay mình là vật báu cỡ nào. Không chỉ vậy, cô còn từng xem phim, trong tình huống bình thường thì Châu Á và u Mỹ hoàn toàn khác biệt. Cho dù không cần nhìn cũng biết Tạ Yển Xuyên là thuộc về phái u Mỹ. Kích thước kinh người.

Lần này, đến phiên Tạ Yển Xuyên vùi đầu lên vai Chu Phỉ, anh rầu rĩ mở miệng, giọng điệu vô tội và tủi thân biết bao: "Chơi chán chưa?"

Chu Phỉ đang thích thú đấy, căn bản không dừng được: "Không đủ, không phải anh nói để cho em nhìn à?"

Tạ Yển Xuyên nặng nề thở dài một hơi, há mồm cắn nhẹ lên bờ vai gầy của Chu Phỉ, không ngăn cản.

Tối thiểu giờ khắc này Chu Phỉ vô cùng vui vẻ, Tạ Yển Xuyên không đành lòng mất hứng.

Mỗi lần Chu Phỉ ở cùng với cùng với Tạ Yển Xuyên thì luôn có cảm giác mình mới là người bị nắm đi. Hiện tại nhân vật đổi chỗ, cô nắm lấy anh, là "nắm" trên mặt chữ ấy.

Điển hình là nghịch lửa, không sợ chết.

Nói ra thì, Chu Phỉ cực kỳ thích bóc hàng chuyển phát nhanh, cho dù đã sớm biết đồ mình đặt hàng là gì. Nhưng tự tay bóc hàng chuyển phát nhanh, lại lấy đồ trong bọc ra, cái loại cảm giác này lại khác biệt hoàn toàn.

Có chờ mong, có tò mò, cũng có vui vẻ.

Nếu như đúng là không giống hình ảnh thì tâm trạng lúc đó sẽ tụt xuống rất nhiều.

Tình huống tốt nhất là đồ vật trong bọc chuyển phát nhanh vượt qua mong muốn, vậy lần mua sắm này có thể được năm sao.

Đánh giá của Chu Phỉ dành cho Tạ Yển Xuyên là năm sao cộng.

Tạ Yển Xuyên cúi người mổ nhẹ lên môi Chu Phỉ, giọng nói không quá bình tĩnh: "Còn có cộng?"

Chu Phỉ gật đầu, trên mặt vẫn là dáng vẻ thiếu nữ trong sáng: "Anh đáng giá."

Giọng điệu Tạ Yển Xuyên trầm khàn quyến rũ: "Cho nên em rất hài lòng?"

Chu Phỉ lại nhẹ nhàng nhéo một cái, nghe được tiếng anh thở dốc.

Cô tưởng mình làm anh đau, vội vàng muốn rút tay về, ai ngờ Tạ Yển Xuyên lại ấn lại cổ tay cô, hỏi cô có thể đừng ngừng lại không.

Chu Phỉ chiều theo ước nguyện của anh, nhưng cô nào có hiểu gì, mỗi một lần đều quan sát vẻ mặt anh một lần. Có lẽ căn bản không cần câu trả lời của anh cô đã vô sự tự thông.

Nghịch cũng vui ghê.

Nhưng Chu Phỉ đã nhanh chóng biết sẽ mệt cỡ nào.

Rốt cuộc sau phút thứ hai mươi mốt, Tạ Yển Xuyên ôm Chu Phỉ vào phòng tắm rửa tay.

Hai cánh tay Chu Phỉ đều ê ẩm tới mứuc giống như không phải của mình, cô u oán nhìn Tạ Yển Xuyên,, mặc cho anh dùng miếng bọt biển ma sát, cọ rửa từng ngón tay cô.

Lại xuống lầu, sắc trời bên ngoài đã tối sầm xuống.

Nhìn từ góc độ trên cầu thang trong biệt thự thì cửa sổ sát đất trực tiếp cao lên tới tận lầu hai, từ nơi này có thể nhìn ráng chiều không sót chút gì, đẹp đến không nói lên lời.

Bà nội vừa vặn rời giường đi ra từ phòng ngủ, đối diện vừa lúc gặp được Chu Phỉ và Tạ Yển Xuyên đang đi từ trên lầu xuống.

Mặt Chu Phỉ vốn dĩ đã đỏ, lúc này nhìn thấy bà nội xong thì chột dạ càng đỏ thêm.

Tạ Yển Xuyên lên tiếng chào hỏi bà cụ trước rồi mới hỏi có phải bà vừa tỉnh ngủ không.

Chu Phỉ cũng vội vàng gọi theo: "Bà nội."

Bà nội cười đáp lại: "Ơi, ôi chao, Phỉ Nhi tới rồi à."

Phỉ Nhi.

Xưng hô thân mật thật đó.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai gọi Chu Phỉ như vậy.

Chu Phỉ có hơi không quen, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cô lại gọi một tiếng: "Bà ơi, vừa rồi bà đang ngủ nên cháu không quấy rầy."

Bà nội đi đến cửa cầu thang, đưa tay về phía Chu Phỉ, Chu Phỉ rất tự nhiên đặt tay lên tay bà.

Bà nội nắm Chu Phỉ nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy cưng chiều.

Tạ Yển Xuyên đứng một bên thình lình mở miệng: "Bà đừng nhìn nữa, cẩn thận lại doạ người chạy mất."

Bà nội trừng Tạ Yển Xuyên một phát, quay đầu cười híp mắt nhìn Chu Phỉ: "Sao chiều qua bà ngủ dậy cháu đã không thấy đâu rồi?"

Chu Phỉ ngượng ngùng: "Xin lỗi bà nội, cháu có việc đột xuất ạ."

Bà nội lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì, là A Xuyên làm cháu giận dỗi chạy mất đúng không."

Chu Phỉ theo bản năng nhìn sang Tạ Yển Xuyên, lúc này người kia đang cười đến cà lơ phất phơ.

Bà nội vẫn là vẻ mặt cực kỳ quan tâm Chu Phỉ: "Có đói bụng không? Để nó nấu cơm cho chúng ta ăn."

Chu Phỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ, nghe bà nội."

"Chờ nhé, hai vị tổ tông." Tạ Yển Xuyên xắn tay áo lên đi hướng phòng bếp: "Bốn mươi phút sau chuẩn bị ăn cơm tối."

Chu Phỉ đói bụng thật, mặc dù vừa rồi chỉ làm một vài công việc thủ công, nhưng còn tốn thể lực hơn nhiều so với tưởng tượng.

Bà nội nắm tay Chu Phỉ vào phòng khách, trong miệng không ngừng líu lo: "Nếu A Xuyên bắt nạt cháu thì cháu nói với bà, bà tìm nó tính sổ đầu tiênĂ"

Chu Phỉ nghe không tập trung, trong lòng tự nhủ anh mới vừa bắt nạt cô xong, món nợ này nên tính thế nào?

Vừa nghĩ, cô lại vô ý thức nhìn về phía phòng bếp.

Nhà bếp kiểu mở, Tạ Yển Xuyên mặc tạp dề, cái người vốn dĩ đã cực kỳ nam tính, mặc vào loại tạp dề này mà vẫn chẳng có điểm nào không hài hoà.

Anh đứng ở bệ đảo* xứ lý đồ ăn, vốn dĩ đang cúi đầu, cũng không biết sao lại bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

*Bệ đảo: Bệ để đặt thức ăn đã làm xong đợi bưng ra hoặc trang trí, thường ngược hướng với bệ bếp.

Ánh mắt hai người chạm nhau, anh hơi chớp mắt, liếc mắt đưa tình với cô ngay trước mặt bà nội.