Giờ phút này tha thứ cho Chu Phỉ không tìm được từ nào để hình dung, cô chỉ có thể nói:
Tạ Yển Xuyên quá tuyệt.
Một người đàn ông thế này, tỉ lệ cơ thể ưu việt, tướng mạo không thể bắt bẻ.
Tác phẩm cuối cùng của Nữ Oa cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tạ Yển Xuyên ăn mặc rất đơn giản, nhưng không hiểu sao Chu Phỉ có thể "get" được.
Áo T-shirt màu đen và quần jean màu xanh bạc màu, nhìn như phổ thông nhưng lại rất hợp với cái áo khoác cao bồi trên người Chu Phỉ, anh "bắt chước" cách ăn mặc của Lưu Đức Hoa trong "Nếu trời có tình".
Mặc dù là thời đại khác biệt nhưng không có điểm nào không hài hoà. Anh là phong cách Hồng Kông, cô cũng là phong cách Hồng Kông.
Trái lại, cá nhân Chu Phỉ cho rằng, các phương diện Tạ Yển Xuyên đều càng trội hơn người trước.
Chu Phỉ luôn nói điều kiện hàng đầu cô tìm bạn trai là đẹp trai, nhưng nếu để cho cô nói thật thì cô cũng chẳng nói rõ được lí do.
Trước đó Bách Dung Dung chỉ vào một diễn viên nam trên phim truyền hình và hỏi Chu Phỉ: "Người này đẹp trai không? Làm bạn trai cậu thì cậu thấy sao?"
Chu Phỉ cảm thấy không thể, không phải kiểu đẹp trai trong mắt cô.
Bách Dung Dung nói: "Mình lại muốn nhìn xem xem người đàn ông cậu nhìn trúng rốt cuộc có thể trông thế nào!"
Hiện tại Chu Phỉ có đáp án.
Chính là người trước mắt này.
Gió rất to, gợi lên mái tóc dài của Chu phỉ. Cô không còn cảm thấy chút hơi lạnh nào, ngược lại quanh người bị một làn hương dễ ngửi bao bọc lấy, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao.
Hai người bọn họ đứng dưới ngọn đèn đường màu cam trên vỉa vè ven đường, đều là dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ giống nhân vật nam nữ chính đang lẩn trốn của phim vườn trường.
Đã có cảm quan cụ thể của chiều cao 188, anh thật sự rất cao, cô thấp hơn anh hơn 20cm, chỉ có thể ngửa đầu.
Tạ Yển Xuyên bỗng nhiên bước xuống một bậc thang của đường vỉa hè, anh đứng ở dưới, cô đứng bên trên, rút ngắn độ chênh lệch chiều cao của họ.
Chi tiết rất tinh tế.
Đầu Chu Phỉ không cần phải ngửa cao vậy nữa.
Tạ Yển Xuyên hỏi: "Chờ bao lâu rồi?"
Chu Phỉ đáp: "Em vừa tới chưa được hai phút."
Nhịp tim dần dần ổn định bình thường.
Chu Phỉ lại có một loại cảm giác không thật.
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, chồng lên gương mặt góc cạnh rõ ràng này.
Chu Phỉ cũng không sợ như hồi nãy nữa, cô đi lên trước, nhìn Tạ Yển Xuyên như đang dò xét con mồi đã tới miệng.
Nói thẳng ra thì, bề ngoài của Tạ Yển Xuyên không thể bắt bẻ, nhưng cô cũng không tệ.
Cô cũng không phải là một kẻ tự ti, mặc dù nội tâm mẫn cảm nhưng gặp mạnh thì mạnh, không muốn thua về mặt khí thế.
Chậm rãi thích ứng, Chu Phỉ tìm về hô hấp của bản thân, nhìn người trước mặt: "Sao anh lại biết là em?"
Tạ Yển Xuyên không trả lời mà hỏi lại: "Còn em thì sao? Sao lại biết tôi là tôi?"
Cách nói có thể khiến người vòng hôn mê, hết lần này tới lần khác Chu Phỉ lại quá hiểu.
Sao cô nhận ra...
Bởi vì ngay từ đầu cô đã biết dáng vẻ anh ra sao.
Sau cái lần xác định X hẳn là Tạ Yển Xuyên đó, Chu Phỉ cố ý lên trang web chính thức của trường đại học C lượn một vòng. Cũng không muốn điều tra gì cả, lại ngoài ý muốn phát hiện ảnh của Tạ Yển Xuyên.
Chính là ảnh chụp lúc huấn luyện quân sự, anh mặc một bộ đồ rằn ri ngồi trong đám đông, là người nổi bật nhất, cũng dễ nhìn thấy nhất trong ảnh. Nhiều người như vậy, bạn chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy anh ấy, sau đó không rời mắt nổi.
Bức ảnh kia đã có thể gọi là hoàn mỹ, nhưng còn xa mới bằng sự kinh ngạc ngỡ như gặp tiên như lúc nhìn trực diện.
Nhịp tim thật vất vả mới bình phục của Chu Phỉ lại bắt đầu tăng tốc, trên mặt cô giả vờ tự nhiên: "Bởi vì anh rất đẹp trai á."
Tạ Yển Xuyên nhẹ nhếch môi: "Cảm ơn."
Lại nói: "Em xinh đẹp hơn."
Người có ngũ quan lập thể có một điểm không tốt lắm, đó là chỉ nhìn qua thì có vẻ quá sắc bén, không dễ tới gần.
Anh cười lên thì tốt hơn nhiều, làm giảm bớt cảm giác xa cách, nhiều một chút thoải mái.
Chu Phỉ cũng: "Đây là chúng ta đang tâng bốc nhau nhỉ? So đẹ̣p hả?"
Tạ Yển Xuyên nói: "Ý tôi là cách trang điểm cổ điển của em, càng xinh đẹp."
Đầu Chu Phỉ chết máy một lát.
Nhớ tới đêm đó lúc cùng nhau xem phim có thuận mồm nói: "Em có thể học cách trang điểm của nữ chính, cổ điển, thật xinh đẹp."
Lúc ấy anh trả lời: "Em sẽ càng xinh đẹp hơn."
Chu Phỉ giật mình, híp híp mắt: "Anh gian lận!"
Tạ Yển Xuyên nhướng lông mày, tựa hồ không hiểu: "Làm sao?"
Chu Phỉ: "Là anh căn cứ vào cách trang điểm của em đoán ra em đúng không?"
Tạ Yển Xuyên: "Không phải."
Chu Phỉ: "Vậy thì là gì?"
Anh bỗng nhiên tới gần, đưa tay về phía cô.
Chu Phỉ cảnh giác lui về sau: "Làm gì?"
Tạ Yển Xuyên hơi ngừng lại: "Trên tóc em có gì đó."
Chu Phỉ: "Cái gì cơ?"
Tạ Yển Xuyên: "Hình như là một sợi lông chim màu trắng. Không ngại tôi lấy xuống giúp em chứ?"
Chu Phỉ lắc đầu: "Làm phiền anh."
Khoảng cách giữa cả hai rút ngắn, Chu Phỉ cúi đầu theo bản năng.
Hơi ấm trên người Tạ Yển Xuyên đập vào mặt, mang theo hương vị giống như trên áo khoác.
Chu Phỉ tò mò: "Anh dùng nước hoa gì thế? Nghe thơm thật ấy."
Tạ Yển Xuyên đã gỡ sợi lông chim màu trắng kia xuống, đặt trên bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ vuốt, trả lời: "Không dùng nước hoa. Có lẽ là em ngửi được mùi nước giặt quần áo."
Chu Phỉ: "Nhãn hiệu gì? Xin đề cử!"
Tạ Yển Xuyên thẳng thắn: "Nếu như em muốn biết ngay thì tôi có thể dẫn em về nhà, hỏi dì giúp việc."
Chu Phỉ: "Sau đó anh lập tức muốn làm chuyện bất chính với em đúng không?"
Tạ Yển Xuyên giống như bất đắc dĩ, lắc đầu: "Tôi có hơi không theo kịp tiết tấu của em."
Chu Phỉ cười khúc khích.
Được rồi, là trong đầu cô toàn phế liệu màu vàng*.
*Phế liệu màu vàng: Suy nghĩ bậy bạ 18+
Chu Phỉ giơ tay về phía Tạ Yển Xuyên: "Không làm khó anh, trà sữa dâu tây đã nói với em đâu?"
Tạ Yển Xuyên chỉ chỉ một chiếc xe gắn máy cách đó không xa: "Trên xe."
Anh! Thế! Mà!
Anh thế mà đi xe gắn máy tới!
Chu Phỉ không hiểu xe, hơi nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy con thú khổng lồ bằng kim loại màu đen kia cool vô cùng.
Cô rất ngạc nhiên: "Anh biết lái xe gắn máy hả?"
Tạ Yển Xuyên: "Ừm, học kỳ trước có bằng lái."
Nói đến bằng lái, trong lòng Chu Phỉ đầy u oán.
Học kỳ trước cô báo danh học lái xe ở trường, qua một học kỳ, cô mới qua môn lý thuyết.
Chu Phỉ: "Còn tưởng là anh cố ý đi xe gắn máy vì em cơ."
Tạ Yển Xuyên nói: "Là như em nghĩ đấy."
Chu Phỉ: "Kiểu nào?"
Đôi mắt Tạ Yển Xuyên trong sáng: "Nếu như có thể thì tôi muốn đưa em đi hóng mát."
Chu Phỉ: "Bởi vì bộ phim đó?"
Tạ Yển Xuyên: "Em biết mà."
Chu Phỉ gật đầu, trêu ghẹo: "Quả nhiên là anh rất rành."
Tạ Yển Xuyên: "Cho nên, có thêm điểm?"
Chu Phỉ không ra bài theo lẽ thường, vừa rồi cô còn nói anh gian lận, hiện tại lại đổi giọng: "Thêm điểm gì cơ? Có phải thi cử đâu mà."
Tạ Yển Xuyên cười: "Không phải hả? Thế sao tôi căng thẳng vậy nhỉ?"
Căng thẳng chỗ nào?
Chu Phỉ chẳng những không nhìn ra trên mặt Tạ Yển Xuyên có chút căng thẳng nào, ngược lại là dáng vẻ thành thạo điêu luyện của anh giống như cao thủ tình trường.
Nhưng nhìn anh lại thẳng thắn như vậy, đôi mắt kia không giống như sẽ lừa người.
"Chờ tôi một lát."
Tạ Yển Xuyên nói xong quay người, để lại một bóng lưng cao lớn cho Chu Phỉ, dưới quần áo màu đen lộ ra bả vai rất rộng, mang theo một chút dã tính riêng biệt.
Trong đầu Chu Phỉ không hiểu sao nhảy ra một suy nghĩ.
Nghe nói con trai bả vai rộng thì lúc "do" con gái sẽ không nhìn thấy trần nhà.
Được rồi, Chu Phỉ thừa nhận mình là một đứa háo sắc.
Lý luận tri thức của cô rất phong phú, kinh nghiệm thực tiễn lại là số 0.
Khi Tạ Yển Xuyên quay lại, mộy tay cầm hai cái cốc giữ ấm in hình dâu tây màu hồng.
Hình tượng hơi buồn cười, Chu Phỉ không nhịn được bật cười: "Anh để đồ uống cùa em vào cốc giữ ấm rồi hả?"
Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Như em nhìn thấy."
Anh đưa cả hai cốc cho cô.
Chu Phỉ không hiểu: "Sao lại có hai cốc."
Tạ Yển Xuyên: "Có hai loại khẩu vị, một loại là vị dâu tây em đặt, một loại khác ngẫu nhiên. Anh nghĩ, có lẽ em muốn nếm thử vị khác thì sao?"
Chu Phỉ vui vẻ, độ thiện cảm tăng vèo vèo.
Trà hoa quả và kem sữa được để riêng rất tinh tế, kem sữa được để trong một cái hộp nhỏ hình tròn trong suốt.
Không vội cho kem sữa vào, trên cốc giữ ấm có ống hút tự mang, Chu Phỉ uống một ngụm.
Thật bất ngờ! Hoàn toàn không thua gì hương vị ở cửa hàng trà sữa! Cảm giác thịt quả dâu tây trong miệng rất mọng, vị ngọt vừa phải sẽ không cảm thấy ngấy, là hương vị cô thích không sai!
Tạ Yển Xuyên: "Uống ngon không?"
Chu Phỉ mở to mắt: "Uống rất ngon! Em nghi ngờ anh lén đi cửa hàng trà sữa học tập."
Tạ Yển Xuyên cười: "Trí tưởng tượng của em rất phong phú."
Chu Phỉ: "Anh làm như nào vậy?"
Tạ Yển Xuyên thừa nước đục thả câu: "Công thức độc nhất vô nhị."
Chu Phỉ xí một tiếng, lại nếm một ngụm kem sữa.
Vị giác muốn thăng thiên, cô cảm thấy uống ngon muốn chết!
Chu Phỉ: "Chính anh uống thử chưa? Hương vị thật sự không tệ."
Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Tôi không uống."
Chu Phỉ đưa cốc giữ ấm trong tay cho anh: "Muốn nếm thử không?"
Tạ Yển Xuyên nói: "Không cần."
Trên môi dính kem sữa màu trắng, cô lè lưỡi liếm sạch một ít, còn lại một ít.
Là Chu Phỉ cố ý.
Tạ Yển Xuyên nhắc nhở: "Vẫn còn."
Chu Phỉ bỗng nhiên bước tới gần anh một chút, ngẩng đầu lên nhìn: "Ở đâu? Em không nhìn thấy."
Tạ Yển Xuyên: "Khóe môi."
Chu Phỉ: "Có thể giúp em không?"
Ánh mắt quấn vào nhau, cô mang theo vẻ gian trá, hơi thở thanh xuân đập vào mặt.
Trái cổ của Tạ Yển Xuyên trượt lên xuống, giống như một viên đá quý hình thôi, khiến Chu Phỉ muốn giơ tay kiểm tra, cảm giác có phải là cứng rắn không.
Nếu tri thức lý luận đã phong phú, vậy bây giờ đã đến lúc biến thành hành động.
Lúc này Chu Phỉ lại to gan, quyến rũ một lần không thành, thì đến lần thứ hai.
Cô đã không vừa lòng với cuộc đối thoại có qua có lại của đôi bên, nếu có càng nhiều tiếp xúc tứ chi thì không thể tốt hơn.
Lần này Tạ Yển Xuyên cũng không từ chối yêu cầu của cô, anh bước tới gần cô thêm một bước, cúi đầu, dùng ngón tay lau đi vệt sữa trên khoé môi cô.
Ngón tay trắng nõn của anh còn lạnh hơn so với những gì cô nghĩ, đốt ngón tay có hơi hồng.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, tăng thêm sự mập mờ không rõ, hơi thở bắt đầu hoà cùng một chỗ, không phân rõ ai là ai.
Liếc nhau, ánh mắt dường như dính vào cùng một chỗ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm
3. Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
4. Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư
=====================================
Tiếp theo, ngay trước mặt Chu Phỉ, Tạ Yển Xuyên bỏ ngón tay dính kem sữa vào trong miệng, ra kết luận: "Đúng là không tệ."
Mặt Chu Phỉ xoẹt một cái đỏ bừng, ngũ tạng lục phủ cũng xao động theo, tim đập như nổi trống.
Cô chấp nhận định mệnh này rồi!
Cô không thể khống chế được người đàn ông này!
Ở trước mặt anh, kỹ xảo vụng về của cô có vẻ không chịu được một đòn, chỉ cần anh có hành động thì đó chính là dã thú phản công, giết đến người không chừa manh giáp.
Cứu mạng!
Lúc này lại không biết cửa hàng nhà ai vừa lúc mở một bài hát hợp với tình hình.
"Got me looking, got me looking so crazy in lo-o-o--ve
Để em nhìn kỹ xem nào, là điều gì khiến cho em chìm đắm điên cuồng như vậy!"