Cố Dã nhìn tôi say khướt thì hơi bất ngờ.
Anh ấy muốn đỡ tôi vào nhà nhưng tôi lại hất tay anh ấy ra, vô cùng kiên cường mắng anh ấy: “Cố Dã, anh muốn tôi làm bạn gái anh có phải là đang chơi tôi không? Anh nói cho tôi, tôi còn phải làm bạn gái anh bao lâu nữa? Hình phạt cũng phải có kỳ hạn đúng không!”
“Tôi nói cho anh biết nhé, lúc trước anh cũng có lỗi, tôi mất trí nhớ mới xem anh là tên đàn ông cặn bã, thế nhưng anh thừa biết từ lâu là anh không phải là bạn trai tôi rồi nhưng sao anh không phủ nhận!”
Chắc là Cố Dã không thể nhịn nổi tôi nữa, đột nhiên xoa đầu tôi: “Cô bé ngốc này, lý do tại sao anh không phủ nhận em không nghĩ ra à? Ảnh chụp màn hình trong điện thoại là để trang trí hả?”
Ảnh chụp màn hình gì cơ?
Tôi nghi ngờ nhíu mày lại.
Anh ấy lấy điện thoại ra, cho tôi xem tin nhắn ấy, vậy mà lại là đoạn tin nhắn anh ấy nói thích tôi.
Tôi ngây người xem, một lúc lâu sau mới phản ứng được.
Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn anh ấy.
Cố Dã anh ấy thích tôi sao?
“Anh, anh thích tôi? Sao có thể chứ, mấy năm qua anh nhìn thấy tôi rõ ràng đều xem thường, rất nhiều lần ở sân bóng rổ cướp nước của tôi, lại ức hiếp nam sinh tỏ tình với tôi. Tại anh mà từ lúc học đại học đến bây giờ tôi vẫn luôn độc thân.”
“Ai bảo em muốn đưa nước cho nam sinh khác? Những nam sinh kia không xứng với em.”
“Hại em vẫn luôn độc thân, không phải anh đã bồi thường chính bản thân anh cho em rồi à?”
Anh ấy trả lời tôi với dáng vẻ rất đương nhiên.
Tôi uống rượu, một lúc lâu mà đầu óc vẫn chưa hiểu được lời này của anh ấy không đúng ở đâu.
“À. Vậy sau này anh sẽ thích người khác, vứt bỏ tôi à?”
Cố Dã không trả lời tôi mà hỏi ngược lại tôi: “Khả Khả, em có thích anh không?”
Nếu tôi không thích anh ấy, cũng sẽ không bởi vì nghĩ đến chuyện anh ấy có thể sẽ vứt bỏ tôi rồi hẹn hò yêu đương với cô gái khác mà khó chịu đến nỗi say rượu.
Cố Dã thấy tôi mãi không trả lời, lấy điện thoại ra chỉ vào ba chữ tôi gửi cho anh ấy “RẤT THÍCH ANH” đầy mất mát.
“Em không thể như dáng vẻ lúc mất trí nhớ lừa anh một chút ư?”
Lần đầu tiên tôi thấy Cố Dã chán nản đến như thế.
Tôi vô cùng đau lòng, vội vã phủ nhận: “Không lừa anh. Em thích anh, lúc mất trí nhớ đã thích anh.”
Đôi mắt Cố Dã sáng ngời.
Anh ấy dỗ dành tôi lặp lại lần nữa câu nói trên điện thoại, sau đó ôm chặt lấy tôi.
“Khả Khả, ngày mai em tỉnh rượu đừng nghĩ đến chuyện chơi xấu muốn đổi ý.”
Ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh ấy, tôi thầm suy nghĩ trong lòng: Cố Dã mới là đồ ngốc, tôi không uống say, không có khả năng đổi ý.