Tôi Nhận Nhầm Bạn Trai

Chương 8




Chờ đến lúc Cố Dã rời đi tôi mới bình thường trở lại, sau đó phát hiện quyển nhật ký nằm dưới sô pha?

Nhưng tôi nhớ nó vẫn luôn ở trong phòng tôi mà?

Hơn nữa, hình như đây là vị trí Cố Dã ngồi khi nãy?

Vậy trước đó, lúc anh ta dọn dẹp phòng anh ta có phát hiện ra không?

Tôi cực kỳ xoắn xuýt.

Hôm sau, lúc đi học, tôi liên tiếp nhìn về phía anh ta.

Tôi muốn nói lại thôi, muốn hỏi gì đó nhưng biểu hiện của Cố Dã rất bình thường, dáng vẻ hoàn toàn không giống như là đã xem qua nhật ký.

Tôi đang nghĩ liệu có nên tìm một cơ hội thăm dò anh ta một chút hay không.

Hôm nay, khi chúng tôi đi shopping.

Lúc tôi đi WC xong bước ra ngoài thì nhìn thấy Cố Dã đang chờ tôi lại nói chuyện cười đùa với một em gái xinh đẹp.

“Ừ, tối gặp lại. Đi nhanh đi, bạn gái của anh sắp ra ngoài rồi?”

Anh ta còn cưng chiều phất tay một cái để người nọ rời đi trước!

Tôi như bị sét đánh.

Cố Dã sợ tôi nhìn thấy cô gái kia đến như vậy?

Muốn giấu kỹ như thế nào đây!

Bảo sao anh ta nói tối nay anh ta không rảnh, có việc bận.

Hoá ra là buổi tối vội đi hẹn hò với cô gái kia!

Tôi hỏi thẳng anh ta: “Cô gái kia là ai!”

Hình như Cố Dã giật mình vì tôi đột nhiên xuất hiện, ánh mắt hơi né tránh: “Em gái của anh, cũng là người cùng chơi game hôm trước.”

Chà chà!

Lại là em gái anh?

Nào có chuyện trùng hợp như thế!

Thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ cô gái ngày đó trong game õng ẹo gọi anh ta là anh Dã vương có phải là em gái ruột của anh ta hay không!

Trong lòng tôi nghẹn khuất, lúc xem phim cũng không thèm để ý nội dung cốt truyện gì đó.

Uống trà sữa cũng không uống ra được vị ngọt mà ra vị đắng.

Lúc Cố Dã muốn nắm tay tôi, bị tôi hất mạnh ra.

Chương 16

Sau khi về đến nhà, tôi càng nghĩ càng giận.

Cố Dã không có nhẫn nại như thế, mới diễn một tháng đã không diễn nổi nữa rồi?

Anh ta định lộ bộ mặt thật, muốn dứt khoát ngả bài chia tay với tôi?

Nhưng ngày nào chưa chia tay thì ngày đó tôi vẫn là bạn gái của anh ta.

Tôi càng nghĩ càng thấy mình ngốc, lúc chạng vạng sao lại để anh ta rời đi, để cho anh ta chân đạp hai thuyền đi hẹn hò với em gái khác như vậy chứ.

Vừa nghĩ đến bây giờ anh ta đang anh anh em em với cô gái khác, trong lòng tôi cực kỳ không thoải mái.

Thậm chí cảm giác thấy hơi uất ức.

Cố Dã thật quá đáng.

Nếu đã hẹn hò với tôi, sao còn muốn chân đạp hai thuyền nữa chứ!

Anh ta cho rằng tôi sẽ quấn quýt lấy anh ta không buông ư?

Tôi giận đến nửa đêm, hoàn toàn không ngủ được.

Suy nghĩ một chút, tôi gọi video cho Cố Dã.

Cố Dã mơ màng nghe máy.

Anh ta bật đèn, híp mắt, đuôi mắt hẹp dài: “Sao thế?”

Anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói trầm khàn gợi cảm khác với vẻ đẹp trai quyến rũ ngày thường của anh ta, nhưng tôi lại không có tâm trạng thưởng thức.

“Để tôi nhìn phòng của anh một chút.”

Hình như Cố Dã cảm giác được giọng tôi khác lạ, anh ta hoàn toàn tỉnh táo.

“Khả Khả, tâm trạng của em không tốt?”

Anh ta nói xong, chuyển camera một chút, quay phòng của anh ta cho tôi xem.

Phòng Cố Dã thiết kế theo gam màu lạnh, dùng trắng đen làm màu chủ đạo, rất đẹp.

Trong phòng chỉ có một mình anh ta.

Nhưng tôi vẫn còn khó chịu, dựa vào cái gì mà tôi mất ngủ đến tận hai giờ sáng còn kẻ đầu sỏ là anh ta lại ngủ ngon như vậy.

Sống mũi tôi cay cay, hốc mắt nóng lên.

Nỗi uất ức cùng cực nhấn chìm tim tôi.

“Khả Khả, mắt em rất đỏ, em khóc?”

Tôi vội lau mắt: “Ai khóc chứ. Tâm trạng tôi không tốt, bây giờ anh đến đây!”

“Được, anh đến ngay. Em đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”

Rõ ràng tôi chịu đựng rất giỏi nhưng nghe thấy câu nói trước khi anh ta tắt máy kia lại không kìm được nước mắt, tuôn trào như mưa.

Tôi vừa dùng sức lau nước mắt vừa mắng vào điện thoại: “Cố Dã, tôi tin cái quỷ ấy! Sao anh sẽ đau lòng vì tôi chứ, rõ ràng là anh vẫn luôn gạt tôi.”

Chưa được mười phút Cố Dã đã gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi xuống.

Tôi thoáng nhìn qua gương, đôi mắt vẫn rất đỏ.

Tôi không muốn để cho anh ta nhìn thấy dáng vẻ tôi mất mặt như thế.

Do dự một lát, tôi cầm lấy chìa khoá cùng điện thoại, đi xuống lầu.