Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 5




Mới sáng ra, hai bà mẹ đã gõ cửa rầm rầm làm hắn và nó bật dậy. Nóngủ trên giường còn hắn thì nằm sàn. Hắn nhanh chóng nhảy lên giường rồi cho nó nằm trong vòng tay của mình, nó thì để tay lên ngực hắn âu yếm.Mẹ nó mở cửa vào phòng làm nó khó hiểu:

– Sao mẹ vào nhà con được.

– Hai mẹ có giữ chìa khóa mà.

rồi bà cười trông rất gian sảo:

– Tối hôm qua tuyệt hông?

– Sao cơ, ý …. – Nó nhăn mặt nói thì hắn cắt lời:

– Hạnh phúc lắm mẹ.

Bà cười chỉ tay về phía hai người rồi đóng cửa lại. Cánh cửa mới kêu ” cạch ” là nó đã dãy giụa ra khỏi tay hắn, còn đạp hắn rơi xuống giường, hắn bật dậy nói khó chịu:

– Cô làm gì thế hả?

– Tôi mới là người hỏi anh đó, tối hạnh phúc là sao hả?

– Thì đó chẳng phải là điều mẹ cô muốn sao?

Nó tức giận chạy lại chỗ hắn cầm theo chiếc gối, hắn thấy thế liềnchạy lên giường để né, cứ thế hai người đuổi nhau trong phòng, bỗng cánh cửa động đậy, hắn nhanh chóng dừng ngay lại, nó vẫn cầm gối chạy tới từ phía sau, định dơ lên đánh vào đầu thì hắn cầm lấy cổ tay của nó, kéonó xuống giường nằm ngửa, còn hắn thì nằm đè lên nó. Nó trơ mắt khônghiểu, hai người nhìn nhau, nó ngại đỏ cả mặt, hắn được dịp nhìn kĩ nó: ” dễ thương ý chứ”- hắn bình phẩm trong đầu về nó, được 2s thì cánh cửamở, Bà Pack thấy thế liền phẩy tay:

– Xin lỗi làm phiền nhưng sáng rồi…. hai con có thể…

– Tụi con xin lỗi – Hắn cười rồi cùng kéo nó đứng dậy.

Hắn đưa tay ôm vai nó rồi kéo nó lại gần để tỏ ra âu yếm, nó cười rồi thọc mạnh bằng cùi chỏ vào bụng hắn rồi nói:

– Là do anh Jihun đấy.

Hắn đau lắm nhưng đành nhịn, bà cười rồi bảo:

– Hai mẹ mua đồ xong rồi nè, hai con ra xem đi.

Rồi bà đóng cửa, nó đẩy hắn ra rồi nói:

– Lợi dụng chứ gì. Giỏi ghê.

– Cô có gì mà lợi dụng chứ, nói mà không biết nghĩ.

Nói xong hắn ung dung bỏ tay vào túi quần rồi tiến về phía cửa. Hắnvừa mở cửa thì nó xông vào chạy ra ngoài trước. Nhưng nó nhanh chóng đơngười, miệng mở rộng, mắt tròn như viên bi (o0o). Hắn ra ngoài thì thấymột thùng đồ cá nhân được xổ ra, chúng toàn đồ đôi. Hắn đưa ta kéo cằmnó lên rồi nắm lấy tay nó kéo đi ra, nó vẫn trong tình trạng ‘ xác ướpai cập’. Hai bà mẹ vui vẻ nói:

– Xem nhé, đồ ngủ đôi, của Jihun là màu xanh còn Trân Trân là màu hồng.

– Dép đôi, bót đánh răng đôi, mũ đôi, áo khoác đôi, túi đôi.

Cứ mỗi từ đôi, bà Pack lại giơ một vật trước mặt như giới thiệu sảnphẩm, hai bà mẹ hứng khởi thấy còn hơn cả hai. ( Thất nhiên hơn rồi, hai người kia đâu có thích, híhí) Nó nói giọng giận dỗi:

– Có cần thế không?

– Sao không, con lạ ghê. – mẹ nó nói.

Thế là hai bà cứ tơm tớp lên như điên, hắn thì không quan tâm nữa, VSCH xong cả hai vào bếp làm đại một món ăn lót dạ.

Sau khi chán chê đồi đôi rồi dặn dò hai con, hai bà mẹ cũng ra về. Nó nhìn đống đồ này rồi lại lục tung, hắn cũng ngồi xuống lấy cái ipat rarồi để nó xếp cái đồ nào của hắn cái nào của nó. Nó nhìn cặp mũ hình con thỏ và con gấu, rồi đội mũ hình con thỏ lên đầu, cười :

– Nè Jihun, cậu lấy con nào hả?

– Con nào cũng được – Hắn nói không nhìn nó, nó vỗ vai:

– Con nào là sao, anh phải nói đi chứ.

Hắn ngước lên nnhìn thì gặp ngay khuôn mặt tươi tắn của nó. Hắn tắt game rồi đưa điện thoại lên chụp nó một tấm, nói:

– Ngồi yên, tôi cho cô xem cái này.

Sau khi chụp xong, hắn đưa cho nó xem kèm theo lời bình:

– Nhìn cô như quái vật rừng xanh ý.

– anh thôi đi.

Rồi nó mở mũ ra, ngắm một chút nữa rồi nó quyết định:

– Tui lấy con thỏ, không nói nhiều.

– Ngày mai là bài khảo sát rồi, cô không học bài hả?

– Không, thích zậy đó.

Rồi nó quăng đồ cho hắn, còn lại của mình thì đem vào. Hắn dọn lại gọn rồi cũng bưng đồ vào phòng.

Hôm nay là ngày thi khảo sát môn toán, nhưng sau mấy việc nhà làm nókhông học được gì, hắn biết nhưng thậm chí không giúp đỡ mà chỉ muốn xem nó sẽ xử lý như thế nào, khi giấy thì được đặt lên bàn, nhìn những consố là nó chỉ muốn ngất ngay trên bàn. Chỉ mới vừa bắt đầu lên lớp nó đãphải đối mặt với bài thi đầu tiên trong khi chẳng có cái gì trong đầucả. Thôi thì cứ làm, còn kết quả ra sao thì nó sẽ chờ xem để biết bắtđầu học lại từ đâu.

Hắn nhìn nó cặm cụi làm mà thấy lạ, hắn nghĩ: ” Quái, con này giỏi thật, không học mà cũng làm được”.

Sau khi kết thúc bài làm cô giáo vừa nói vừa xếp lại xấp bài:

– Sau bữa trưa, cô sẽ đọc điểm nếu kịp.

Nó thở dài móc điện thoại ra giải trí thì có tin nhắn: ” Cô làm đượcquá nhỉ”. Nó ngẩn đầu lên nhìn hắn, thì thấy hắn nhìn nó cười gian, nólại gục đầu nhắn trả lời: ” Kệ tui, mà lấy số tui ở đâu z?”. ” Thế cônghĩ ở chung nhà thì tôi lấy ở đâu được. Ngốc” Nó đọc xong tin nhắn thìbĩu môi không thèm trả lời. Hắn nhìn biểu hiện của nó chỉ nhẻo miệngcười. Seho vỗ vai nó:

– Cậu làm được chứ?

– Mình không biết, mình chỉ làm đại thôi àh. hì hì.

Seho nghe thế thì cũng mỉm cười, thật ra thì anh biết cả, kết quả thì chẳng ra làm sao, Nó cứ làm chỗ này, bỏ chỗ kia chẳng có chỗ nào hoànthiện cả.

Giờ ăn trưa….

Nó ngồi chung với Dara, đang ăn ngon lành thì bỗng có người đứng bêncạnh bàn của nó. Nó đang cắn miếng thịt, thấy Dara cứng như bức tượngđang nhìn lên, nó ngước lên thì thấy Seho đứng đó với khay cơm, bao ánhmắt dồn hết vào bàn của nó, trong đó có cả hắn. Seho cười:

– Mình ngồi đây được chứ.

– Ok, cứ tự nhiên.

Nó vui vẻ, Seho ngồi xuống đối diện nó. Seho nở nụ cười chào Dara rồi mới bắt chuyện với nó:

– Cậu có vẻ thích món trứng chiên nhỉ?

– Ừm

Nó cười tít mắt, tất nhiên nó thích rồi vì món đầu tiên mà Thuận Lâmnấu cho nó ăn chính là món này mà. Rồi cả hai trò chuyện luyên thuyên về vụ món trứng đó mà không hay biết có một ánh mắt kinh khủng đang nhưmuốn phát điên ở phía sau hai người. Hắn ngồi ăn, mắt cứ trừng lên,muỗng thì gõ cạch cạch vào khay, hắn không hiểu chính mình bị sao nhưngvẫn như thế đấy. ( Thông cảm mình không biết dùng từ nào nữa).

Sau bữa ăn, như là thói quen từ lâu của nó, nó lại lên sân thượng đểhít thở làn gió trong lành. Hắn tìm hoài không thấy nó đâu liền hỏiDara:

– Dara, cậu thấy Hisun đâu không?

– Cái gì đây, cậu quan tâm tới Hisun từ hồi nào vậy?

– Nhanh nào – Hắn giục cô bạn.

– Cậu ấy trên tầng thượng đấy.

Thế là hắn chạy lên lầu, Ina nhìn theo không biết chuyện gì. Khi thấy Dara đi ngang qua thì cô nắm lấy tay Dara. hỏi:

– Jihun nói gì với cậu đấy?

– Có gì đâu, cậu ấy tìm Hisun thôi.- Dara ngây thơ nói.

Ina thả tay cô bạn ra vì lo suy nghĩ:

” Sao anh ấy lại quan tâm tới con bé nửa mùa đó chứ. Nó hơn mình chỗ nào, mờ ám quá?”

Hắn chạy lên tầng thượng thì thấy nó ngồi trên ghế đá, hắn liền bước tới và ngồi xuống cùng nó. Hắn hỏi:

– Cô làm bài được lắm chứ gì?

– Sao ai cũng hỏi câu đó vậy. Seho cũng nói y như anh.

Hắn không hiểu tên kia có ý định gì, nhưng rồi chuyển sang câu hỏi khác:

– Lúc ăn trưa cô vui lắm hả?

– Sao anh biết – Nó tỏ vẻ ngạc nhiên

– Tôi thấy hết rồi. Có gì vui mà nói hoài vậy.

– Có gì đâu, chỉ là bàn về món trứng chiên thôi àh. Thôi tôi về lớp đây, sắp vào lớp rồi.

Nó đứng dậy đi về trước, nhìn cánh cửa tầng thượng đóng lại, hắn nói giọng khinh khỉnh:

– Cái gì, trứng chiên có gì hay mà cười thế chứ.

Hơn tất cả, hắn không hiểu sao hắn lại bận tâm như thế, nhưng thôi kệ.

Cô giáo đến lớp với tập bài trên tay, cô nói:

– Lớp chúng ta có tin vui và tin buồn. Các em muốn nghe tin nào trước.

– Tin vui ạ. – Cả lớp đồng thanh.

– Lớp ta các bạn đạt từ 80 trở lên. – Cô cười vui mừng.

Cả lớp vỗ tay tán hưởng. Hắn hỏi một cách lạnh lùng:

– Thế tin buồn là gì?