Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Chương 2: Chương 2




Editor: HannahTrong xưởng rất nhanh liền bắt đầu tuyên truyền hoạt động xuống nông thôn, thời gian mấy ngày, biểu ngữ trong xưởng đều treo lên, khẩu hiệu cũng để ở nơi có thể tùy ý thấy được, tuy rằng mấy năm nay tình thế xuống nông thôn hòa hoãn không ít, nhưng mỗi năm đều có số người quy định, nhà họ Lâm có 3 anh em, năm nay khẳng định phải có một người xuống nông thôn.



Anh cả Lâm Gia Đống đã kết hôn sinh con, một nhà ba người ở trong phòng đơn nhỏ mà xưởng phân phối, Lâm Vệ Hồng trùng hợp tốt nghiệp cấp 3, Lâm Ái Thanh còn đang học, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người được chọn trong nhà họ Lâm để xuống nông thôn chính là Lâm Vệ Hồng.



Bị đánh vào đầu tới vào bệnh viện, Lâm Vệ Hồng trên nôn dưới thải, nhìn liền biết rất nghiêm trọng.



Nếu bị bệnh thành như vậy, tất nhiên không thể xuống nông thôn, xuống nông thôn là đi học về giáo dục bần nông và trung nông, là đi chi viện xây dựng nông thôn, không phải khiến cho anh em nông dân tăng thêm gánh nặng.



Nhưng nhà họ Lâm còn có Lâm Ái Thanh, tuy rằng còn chưa tốt nghiệp cấp 3, nhưng cũng không kém bao nhiêu, vài năm trước kia, tốt nghiệp cấp 2 đều có thể đi xuống nông thôn, 17 tuổi không tính là nhỏ.





Ba anh em nhà họ Lâm, không thể vì Lâm Vệ Hồng sinh bệnh, Lâm Ái Thanh chưa tốt nghiệp liền không đi xuống nông thôn, không có đạo lý này, trong xưởng có quy định cứng nhắc, một nhà cần đi một người.



“Ái Thanh, em nghe chị, Từ Hướng Dương trong xưởng chúng ta thật sự không tồi, em xem cha hắn ta là phó xưởng trưởng, mẹ hắn là chủ tịch công hội, người ta còn thích em như vậy, em gả cho hắn ta, không thiệt được đâu.



” Lâm Vệ Hồng cảm thấy chính mình vì Lâm Ái Thanh suy nghĩ chu toàn, đời trước lại không có ai vì cô suy nghĩ như vậy.



Đời trước Lâm Ái Thanh gả chồng không phải người ở xưởng dệt bông, là người khác giới thiệu cho, người kia làm việc tại tòa án, nhưng Từ Hướng Dương đặc biệt thích Lâm Ái Thanh, thích một đời, vì Lâm Ái Thanh mà cho đến khi 40 tuổi mới tùy tiện cưới một người vợ.



Quan trọng là Từ Hướng Dương tại thập niên 80 khởi nghiệp, trở nên cực kì giàu có, nếu cô có được một người em rể như vậy, về sau cô có thể được nhờ không ít, không như người ở tòa án kia, gia đình phần tử tri thức, cao ngạo nhưng không nhờ được việc gì.



Quan trọng nhất là, cha Từ Hướng Dương là phó xưởng trưởng, nếu bây giờ Lâm Ái Thanh gả cho Từ Hướng Dương, cha Từ đứng ra nói, Lâm Ái Thanh liền không cần đi xuống nông thôn.



Lâm Ái Thanh mày mày nhăn lại, cô không thích Từ Hướng Dương chút nào, hắn là một tên lưu manh, ỷ vào cha mẹ có quyền thế, ở trong viện xưởng dệt bông diễu võ dương oai, thường xuyên bắt nạt đùa giỡn con gái, may chi hắn có cha là phó xưởng trưởng, bằng không đã sớm bị người ta trùm bao tải đánh một trận.



“Em hay tin chị đi, chị có bao giờ hại em đâu.





” Lâm Vệ Hồng tất nhiên là hiểu biết Lâm Ái Thanh, tính cách Lâm Ái Thanh trầm tĩnh, không thích người quá năng động hoạt bát, Từ Hướng Dương lại không phải người có doanh nghiệp thành công sau này, mà bây giờ chỉ là tên côn đồ Từ Hướng Dương, Lâm Ái Thanh đương nhiên chướng mắt.



“Em nghĩ xem, em mà không cùng Từ Hướng Dương đính hôn, em phải xuống nông thôn, ngày tháng ở nông thôn vất vả, em sống không được đâu!”“Hiện tại thời tiết nóng, em nhớ tới nắng gắt cuối thu đi, buổi sáng 5 giờ lên xuống ruộng, buổi tối 11 giờ mới kết thúc công việc, cũng chỉ được nghỉ hai tiếng giữa trưa, ban ngày nắng gắt, buổi tối sương sớm, thân thể người bình thường cũng sẽ dần dần bị hao mòn, huống chi thân thể em vốn dĩ không tốt.



”“Xuống nông thôn còn phải sửa đê sửa đập, ở nông thôn cũng mặc kệ em là nam hay là nữ, muốn ăn cơm no thì phải làm việc, thật sự rất mệt mỏi.




”Lâm Vệ Hồng nói rất nhiều, Lâm Ái Thanh luôn không trả lời, chỉ nghe, trong lòng lại đang cân nhắc.



“Em có nghe không? Lâm Ái Thanh!” Lâm Vệ Hồng nói tới miệng khô lưỡi đắng, thấy Lâm Ái Thanh không có phản ứng, cũng có chút tức giận.




Lâm Ái Thanh trước nay đều như thế này, không nhanh không chậm, lại khiến cô ta trở thành nóng vội không có kiên nhẫn, Lâm Vệ Hồng thầm hận trong lòng, nếu không phải em gái ruột, cô cần quan tâm Lâm Ái Thanh chết sống ra sao à.





Kết quả Lâm Ái Thanh không biết trân trọng, một câu cũng không nói, cũng không biểu lộ thái độ gì, nếu cô nhẫn tâm một chút liền có thể để Lâm Ái Thanh xuống nông thôn chịu khổ sở.



Nhưng cô không phải, không những không phải, cô còn toàn tâm toàn ý mà suy nghĩ vì Lâm Ái Thanh, Lâm Ái Thanh tại sao cứ không biết tốt xấu vậy?“Em nghe đây, tỷ, chị để em suy nghĩ lại.



” Lâm Ái Thanh có nghe, cô cũng rất muốn hỏi Lâm Vệ Hồng, cô ta làm sao mà biết được mấy chuyện này, nói chuyện cứ như cô ta từng trải qua rồi vậy.



.