Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 1




Trong căn hộ cao cấp tại trung tâm Quận Thành, mớ hành lý lớn nhỏ đã được đóng gói xếp bừa bộn trong góc nhà. 

Chủ nhà là một bà lão người bản địa, có bệnh sạch sẽ lại hay tính toán. Từ ngày An Du báo tin trả phòng, hình như mỗi ngày ít nhất ba bận gọi điện thoại dặn dò cô nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, phục hồi nguyên vẹn căn phòng như trước mới được hoàn trả tiền cọc. Lần này là cuộc gọi thứ ba trong ngày: “Cô gái à, dì đã để bảng treo cho thuê nhà rồi nha, sáng mai sẽ có khách tới xem nhà, con phải mau chóng dọn dẹp sạch sẽ vào nhé, nhà dì còn mới lắm đấy!”

An Du nghe điện thoại rồi trả lời ậm ừ cho qua. Chân cô đẩy đẩy hành lý vào trong góc nhà cho gọn, nhưng lại không để ý bánh xe của va li quá trơn, làm cô suýt nữa là xoạc cả hai chân ra hai bên, chiếc dép văng lên góc tường trắng tinh để lại vết hằn đen to tướng. “Á…!” An Du đau đớn hét lên vì bị kéo dây chằng bên hông, cô cúi người xuống nhặt điện thoại kẹp giữa cổ và vai, rút hai tờ khăn giấy chùi mạnh tay nhưng mà vết đen vẫn không biến mất nên đành bỏ cuộc và gọi hỏi bà chủ nhà: “Dì ơi, tiền cọc trả lại bao nhiêu ạ?”

“Cọc một trả ba, là một vạn! Nếu căn nhà không có vấn đề gì thì sẽ hoàn lại số tiền cọc! Nếu có vấn đề ở đâu thì cần trả công cho chú sửa nhà và người dọn dẹp, không ít tiền đâu nhé…”

An Du cắt ngang lời bà: “Vậy dì trả lại con 5000 là được.”

5000 đủ để sơn lại cả căn nhà rồi.

Cô bực bội cúp máy, phiền phức thật.

Ngoài cửa sổ đèn đường mờ ảo, đã 8 giờ 15 tối, quần áo trong máy giặt chưa khô, bồn chén chưa rửa. Hai năm gần đây cứ cách sáu tháng cô lại phải chuyển nhà một lần, chẳng khác gì cái cây vừa bén rễ lại phải dời đi. Thời gian để cây non trưởng thành chưa qua hết, đương nhiên thân cây sẽ khô héo vì mất nước. Căn nhà sau khi được dọn đồ đã rộng rãi đi không ít, An Du mệt mỏi gục lên tấm vải chống bụi phủ trên sofa, dọn dẹp suốt hai ngày nay đã làm xương cốt cô muốn rã rời. 

Bùi Cảnh Ngôn gọi tới: “An An, ngày mai em sẽ đến Lôi Thịnh ở Lâm Thành để nhận việc, em chuẩn bị như thế nào rồi?”

Lôi Thịnh là một công ty truyền thông nổi tiếng trong nước, thành lập đến nay đã gần hai mươi năm.

“Tổng giám đốc Bùi, em đã nắm rõ tình hình chung, dự án hạng mục cũng đã liên lạc với người phụ trách bên đó. Sau khi xuống máy bay ổn định chỗ ở, em sẽ trực tiếp đi thẳng tới Lôi Thịnh.”

An Du học đại học thiết kế truyền thông trực tuyến, sau khi tốt nghiệp cô ở lại làm việc cho công ty con của nhà họ Bùi. Hướng kinh doanh chính của công ty con là lập kế hoạch tiếp thị và đóng gói cho nhiều sản phẩm khác nhau.

Từ một sinh viên thực tập, cho đến khi thăng tiến thành giám đốc tiếp thị, cô đã tiếp xúc với nhiều dự án, ban đầu là quần áo, trang phục, nội thất, cho đến trò chơi trực tuyến ngày nay v.v… Nhờ những kế hoạch sáng tạo và táo bạo, chúng đã được khách hàng khen ngợi rộng rãi, đem lại không ít doanh thu cho công ty. 

An Du tuy trẻ tuổi nhưng đã có kinh nghiệm phong phú và bản lĩnh trong công việc.

Bùi Cảnh Ngôn thích thú vui vẻ trước giọng điệu công tư phân minh của cô: “Bây giờ không phải là thời gian làm việc, không cần kêu anh là tổng giám đốc Bùi.”

An Du đáp: “Em kêu bằng anh trai cũng không có gì khác biệt, mà không phải anh đang bàn công việc với em sao?”

Bùi Cảnh Ngôn cập nhật tin tức mới: “Trò chơi mới này Lôi Thịnh sẽ công bố vào tháng sau, khác xa so với kiểu trò chơi trước đây. Nội bộ Lôi Thịnh đánh giá là siêu cấp S, rất được xem trọng.”

An Du mở mắt ngồi dậy: “Siêu cấp S? Lúc trước sao em không nghe nói? Em còn tưởng là cấp S phổ thông.”

“Anh cũng mới được biết thôi, sau khi khảo sát beta, phản hồi của người chơi rất tốt.”

An Du mở ipad trên bàn trà: “Được, bây giờ em lập tức sửa đổi phương án.”

“Chỗ ở của em ở Lâm Thành anh đã tìm xong hết cho em rồi, nơi làm việc của Bùi thị tại Lâm Thành em cũng từng đi qua, em không quên địa chỉ đó chứ? Tôn Y Y sẽ là trợ lý của em.”

An Du ngạc nhiên hết lần này đến lần khác: “Ôi trời, chị dâu tương lai làm trợ lý cho em á?? Anh không đau lòng à?”

“…..” Bên kia điện thoại ngập ngừng: “Anh sợ em không biết chăm sóc bản thân.”

“Em đã từng này tuổi rồi có gì mà không biết lo cho bản thân chứ.”

Bùi Cảnh Ngôn cười cười, rồi nói: “Một năm tới của em chủ yếu phụ trách dự án trò chơi của Lôi Thịnh. Đến đó rồi tụi em phải có quan hệ tốt với bộ phận tiếp thị cũng như bộ phận sản phẩm của Lôi Thịnh đấy.”

Một tay An Du cầm miếng bánh mì khô trên bàn đưa lên miệng, một tay sửa PPT: “Anh yên tâm.”

Vừa cúp điện thoại của Bùi Cảnh Ngôn, màn hình đột xuất hiện một lời nhắn Wechat mới: “Mười phút nữa đến nhà em.”

An Du chợt nhớ đến hôm nay là thứ năm nên cô cất iPad đi. Bạn tình của cô tới cũng tốt, vừa đúng lúc cô đang cảm thấy rất áp lực, muốn làm cái gì đó để phát tiết.

An Du trả lời: “Được, mật mã là 0011, nhấn # rồi trực tiếp vào đây.”

***

“Ưm….ưm….nhẹ chút……”

Mép váy bị vén lên tới eo, cả người An Du bị đè dưới thân hình nam tính cao lớn, mồ hôi cả hai ướt đầm đìa, phía dưới cô được lấp đầy, thân dưới còn ướt hơn cả thân trên.

An Du rất chú trọng chất lượng tình dục, tối nay cô mặc chiếc đầm hai dây màu đỏ, tắm rửa sạch sẽ rồi trang điểm tỉ mỉ, xịt chút nước hoa dịu nhẹ, nhìn tới nhìn lui cũng giống như một bông hoa hồng kiều diễm.

Người đàn ông hiển nhiên cũng đã tắm sạch sẽ rồi mới đến, trên người vẫn còn đượm mùi xà phòng nhàn nhạt dễ chịu, nhưng sự ôn hòa và động tác của anh lại không có một chút liên quan nào.

An Du nửa tỉnh nửa mơ nằm hưởng thụ dưới thân anh, đến nỗi cắn nhẹ đôi môi anh đào, bầu ngực phập phồng lên xuống. Người đàn ông ngậm mút vành tai cô, hỏi: “Sao hôm nay lại cho anh biết mật mã thế?”

“Hưm..” Hai tay An Du nắm lấy ga giường: “Em sẽ đi công tác ở thành phố khác, ngày mai trả nhà rồi, cho anh biết cũng không sao cả.”

Người đàn ông trầm giọng cười, môi anh chuẩn bị phủ xuống môi cô chợt dừng lại, cánh tay dài lật người cô qua, thúc vào mạnh mẽ: “Vậy à, cho nên đây là lần cuối cùng của chúng ta?”

“A…! Nhanh chút nữa đi…!” An Du quỳ xuống lắc lắc eo thon: “Đúng vậy, thật là có hơi không nỡ đó.”

“Không nỡ gì?” Anh vén mái tóc đen của cô, từng lọn từng lọn gom lại thành một chùm, lộ ra xương bướm trên tấm lưng trắng như tuyết, côn th*t tím đỏ mạnh mẽ đâm vào dâm huyệt nhỏ xinh, dâm dịch không ngừng chảy ra ngoài. 

An Du quay đầu ngậm lấy ngón tay, đôi mắt xinh đẹp long lanh: “Không nỡ xa người bạn tình cao to đẹp trai lại chu đáo như vậy.”

“A……” Người đàn ông như bất mãn với câu trả lời của cô, dùng sức thúc mạnh vào bên trong hỏi: “Thế à?”

“Ừm aa… cũng không nỡ xa bạn học cũ nữa….” Ngữ khí của cô vừa nũng nịu lại vừa giả tạo. Anh lắc lắc đầu, mồ hôi trên trán rơi xuống lưng An Du. Anh dùng sức nhào nặn bầu vú mềm mại, tốc độ đâm vào không hề giảm, cứ mỗi lần chọc đến chỗ mềm mại nào đó, thì An Du lại rên rỉ thành tiếng: “Trần…..Trần Thương, đừng ghẹo nữa….cho em đi mà….. A ưm ưm…” Trần Thương nghe được tên mình thì cuối cùng cũng phóng thích. Bao cao su chứa đầy tinh dịch đã được cột chặt quăng vào thùng rác. 

Sau trận cao trào, hai người giống như vừa tập thể dục nhịp điệu thư giãn, lúc này An Du nằm trên giường thoải mái trò chuyện với Trần Thương.

“Cám ơn nhé!”

Cô quay đầu, khuôn mặt hoàn mỹ của Trần Thương gần trong gang tấc, đôi môi mím lại, sống mũi cao thẳng tắp, trên trán có vài sợi tóc mái lấm tấm mồ hôi, đôi mày kiếm cũng đã thả lỏng. Anh hỏi: “Cám ơn cái gì?”

“Làm tình với anh là một trải nghiệm tuyệt vời.” An Du khen anh, gương mặt ửng hồng sau trận hoan ái đã biến mất, lộ ra làn da mỏng manh và hoàn mỹ.

“Bây giờ em cảm thấy thoải mái nhiều rồi.” 

Thì ra cô xem anh như một cây gậy mát xa cao cấp hình người.

“Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh, anh làm công việc gì vậy?”

Trần Thương cười cười, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần: “Bạn tình làm công việc gì có quan trọng sao?”

“Cũng đúng.” Lần đầu tiên An Du mở rộng vòng tay ôm lấy người anh: “Lần cuối cùng gặp mặt nhau rồi, chúc anh sau này thuận buồm xuôi gió nhé!”

Mi mắt Trần Thương giật giật, để yên cho cô ôm, không động tĩnh gì.

“Em đi tắm đây, không tiễn anh đâu.”

Nói rồi An Du đứng lên đi tắm đóng cửa lại, tiếng nước vòi tắm vang lên.

An Du tắm rửa xong xuôi đi ra thì Trần Thương đã rời đi. Cô phát hiện căn nhà có sự thay đổi, bồn chén đã rửa sạch sẽ, quần áo thì phơi ngay ngắn trên ban công, những chiếc va li xốc xếch được xếp theo thứ tự, bánh mì khô trên bàn đã được dọn, mặt bàn thủy tinh lau chùi sáng loáng. 

Trần Thương thật sự rất chu đáo, cũng không biết sau này cô có còn được gặp lại bạn tình như thế này không nữa, ngẫm lại cũng có chút nuối tiếc. Cô cầm lấy điện thoại nhắn Wechat: “Cám ơn, anh chàng ốc sên*.” Kèm theo icon con thỏ bắn tim – Đây là một trong những tin nhắn thân mật nhất của họ cho đến nay. 

(*anh chàng ốc sên: chỉ những người hiền lành chăm chỉ, nguyên văn để ốc đồng nhưng không khớp nên để ốc sên cho hợp)

Biểu tượng cảnh báo màu đỏ xuất hiện ở phía bên trái thông báo: “Trần Thương đã hủy kết bạn với bạn. Bạn chưa phải là bạn bè của anh (cô) ấy. Mời bạn gửi lời mời kết bạn, khi đối phương xác nhận xong, mới có thể tiếp tục trò chuyện.”

“Chết tiệt!” An Du trợn trừng mắt, chửi thề một tiếng, thu lại suy nghĩ cảm động trong lòng lúc nãy. 

Cô chưa bao giờ bị ai xóa bạn bè trên WeChat. Tuy là Trần Thương làm vậy không phải quá đáng, lời tạm biệt cũng đã nói qua rồi, tóm lại sau này cũng không còn gặp mặt, giữ lại trong danh sách bạn bè cũng không có tác dụng gì, nhưng cô không cam tâm! Muốn xóa cũng phải là cô xóa trước, lúc nãy đâu phải chỉ có mình cô sướng đâu. “Không phải nói là bạn học cũ của nhau sao?”

Nhớ không lầm thì lúc trước Trần Thương ngồi trước cô một bàn, An Du nhíu mày suy nghĩ, hình như cũng không có ấn tượng gì sâu sắc. Nếu không phải vì buổi họp lớp đó bị rượu mê hoặc lý trí, làm sao cô có thể cùng anh xảy ra chuyện sai lầm đêm hôm ấy, rồi còn phát triển thành những “cuộc hẹn” cố định mỗi tuần?

An Du cũng nhấn vào nút xóa bạn bè, tự lẩm bẩm một mình: “Tuyệt thôi!!!”

Cũng chẳng biết là Trần Thương tuyệt, hay là cô tuyệt, hay mối quan hệ này đã tuyệt.

(Tuyệt này có nhiều nghĩa nhé: Tuyệt tình, tuyệt giao, ân đoạn nghĩa tuyệt, đều sử dụng đủ hết những yếu tố trên.)

Xuống máy bay, Tôn Y Y cùng cô bàn giao một loạt những hạng mục cần chú ý trong cuộc họp ở Lôi Thịnh. An Du ghi lại từng cái, dặm lại lớp trang điểm rồi tiến thẳng đến phòng hội nghị.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió sẫm màu càng làm nổi bật khí chất lão luyện của cô, tóc uốn xoăn nhẹ, trang điểm cho mình thành bộ dáng già dặn trưởng thành, cô còn đeo cặp kính gọng vàng, hi vọng tạo cho Lôi Thịnh ấn tượng về sự chuyên nghiệp của cô. 

Người phụ trách bộ phận tiếp thị của Lôi Thịnh là Dương Mạn Ni và An Du bằng tuổi nhau. Sau khi chào hỏi đơn giản, cả hai dần trở nên quen thuộc. Trong phòng họp, những nhân viên phát triển trò chơi này thuộc phòng thiết kế, copywriting, phân tích số liệu, lập trình đều đang ngồi nghiêm chỉnh, đợi giám đốc phụ trách sản phẩm tới. 

An Du nhỏ giọng nghe ngóng: “Phương án của chúng ta có thể được duyệt không? Tổng công ty thành phẩm duyệt tiền nhanh không?” 

Dương Mạn Ni lắc đầu: “Không rõ nữa, giám đốc sản phẩm được tổng giám đốc dùng số tiền lớn mời về, hôm nay là ngày đầu tiên nhậm chức, chúng tôi còn chưa gặp qua.”

An Du gật gù tỏ ý đã hiểu, dự định lặng lẽ ngồi quan sát tình hình. Cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng, nghe xung quanh mọi người đồng loạt vỗ tay, An Du cũng bỏ tách trà xuống vỗ tay theo mọi người. 

Ngang qua cửa kính ngăn cách phòng họp, người đàn ông thân hình cao lớn sải bước đi vào, quần tây đen sạch sẽ thẳng tắp, áo vest màu trắng sữa để hở cổ phóng khoáng, khí chất điềm đạm. 

Nụ cười trên mặt An Du chợt cứng đờ, tay cũng không vỗ được nữa.

Anh tiến đến giữa phòng hội nghị, quét mắt nhìn đám đông mỉm cười, cầm micro giới thiệu bằng giọng nói thản nhiên nhưng tràn đầy tự tin: “Chào mọi người, tôi là Trần Thương, là giám đốc sản phẩm vừa nhậm chức.”