Khi Trần Thương chạy đến quán bar, ánh sáng mờ ảo cùng dòng nhạc Blues đã được thay thế bằng chùm sáng nhấp nháy xoay chuyển theo điệu nhạc disco từ hai tiếng trước.
Trên sàn nhảy là hình ảnh
các đôi nam nữ nhảy theo cặp, lúc thì dán vào nhau, lúc thì tách ra như chùm rong biển rậm rạp lắc lư dưới đáy biển.
Mặt anh lạnh tanh, chen lấn xô đẩy trong đám đông. Trên hành lang được lát thủy tinh ở một bên, anh phải rẽ hai lần mới tìm thấy An Du đang ngồi trong phòng riêng.
Một làn khói bồng bềnh lượn lờ bên người cô. Chiếc đầm lệch vai màu bạch kim vừa vặn với thân hình người mặc, tóc được búi sang một bên, chân vắt chéo còn tay thì chống đầu gối, dáng người ngả nghiêng mềm mại. Với chiếc ghế sô pha đen tuyền làm nền, cô như một cây cỏ lau cong cong trắng muốt.
Chẳng trách, lúc anh hỏi nhân viên rằng có phải có một cô gái đến đây một mình không, người pha chế thậm chí còn chưa nghe anh mô tả đã trả lời ngay: “Ồ, đó là một cô gái rất đẹp.”
An Du cầm miếng gỗ đàn hương đang cháy bằng hai ngón tay. Cô vẫy vẫy nó một cách thờ ơ rồi bỏ lại vào trong đế xông chạm khắc rỗng.
Trên bàn, hơn mười ly rượu Collin không ít thì nhiều đã vơi đi một nửa. Cô hoàn toàn chưa say mà chỉ đang thưởng thức mùi vị, cũng coi như thử sự kiềm chế của chính mình.
Trần Thương thở phào nhẹ nhõm, dựa người vào cạnh cửa, hờ hững lên tiếng: “An Du.”
An Du ngước mắt lên nhìn anh, cơ thể từ từ ưỡn thẳng thành cành sen thướt tha. Cứ như đã giao hẹn với anh từ trước, cô mỉm cười để lộ hàm răng trắng tinh.
“Đến đây.”
Chạm hai lần để mở điện thoại, cô liếc qua dòng chữ “23:34” trên nền màn hình khóa rồi khoanh tay tựa người ra sau, thuận miệng hỏi anh: “Sao anh tìm được em?”
Sự tức giận tràn ngập trong lời nói của Trần Thương nhưng trên mặt anh vẫn mỉm cười: “Giờ này mà còn một thân một mình chạy đến đây ngắm các anh cao to quyến rũ à?”
Chỉ với một câu nói của anh đã liệt kê một cách rõ ràng ba ‘trọng tội’ của cô: một mình, đi đêm, với người khác giới.
Sự lo âu và ghen tuông quá mức trong mối quan hệ.
An Du không trả lời, chỉ muốn dụ anh nói rõ cách “làm sao tìm được mình” mà thôi, cô bông đùa với anh: “Hì, em tưởng anh block nick của em rồi chứ. “
Trần Thương gật đầu: “Đã chặn rồi. Dương Mạn Ni nhìn thấy nên có nhắc đến là muốn đón em. Anh sợ cô ấy không tiện nên có lòng tốt giúp người ta.”
Anh nghiêm giọng hỏi cô: “Sao em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn?”
Trên trần nhà, chiếc đèn led xoay tròn nhiều màu đang đứng im, dáng người cao lớn của Trần Thương chìm đắm trong sắc màu neon. Bản thân anh vốn lạnh lùng kiêu ngạo nhưng khi đứng dưới ánh đèn neon sặc sỡ cùng độ bão hòa cao này lại toát lên đôi phần ngang tàng thoát tục.
An Du thưởng thức phong thái hiếm thấy đó một lúc lâu. Dưới ánh nhìn lạnh lùng của người bên cạnh, cô hơi loạng choạng dựa sát vào người anh, Trần Thương duỗi tay ra chặn lại. Đột nhiên cô cầm bàn tay anh vòng qua eo mình.
Cô nhẹ nhàng kê tay lên bả vai anh rồi đặt cằm lên đó. Gương mặt An Du bình thản, cười thâm thúy vô cùng đắc ý: “Chỉ có một người là có thể thấy chế độ riêng tư này, chẳng lẽ là ma nhắc anh?”
Cô chun mũi. Mùi chanh chua thoang thoảng trên người anh.
Giây phút mà Trần Thương rũ mắt nhìn cô, mí mắt anh hơi nhấc lên: “Ừm, là ma nhắc đó, một con ma men phiền phức.”
An Du bỗng nhiên như bị điểm trúng huyệt cười, cô lùi lại một chút, cứ cười khanh khách mãi đến nỗi sống lưng cũng run theo.
Trần Thương cau mày, cúi người vén tóc cô. Anh nâng khuôn mặt trước mắt lên rồi giữ lại.
Ánh mắt An Du mơ màng, trong hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Anh nín thở: “Em đã uống bao nhiêu rồi hả?”
Nhiều loại rượu có lẫn tạp chất khiến người sành rượu cũng phải kiêng dè, sự lên men mãnh liệt của rượu chậm lại, lâu dần làm rượu sẽ không giữ được độ tinh khiết như trước.
“Không nhiều lắm đâu.” An Du xua tay, đầu trở nên nặng trĩu nhưng vẫn còn tia lý trí.
“Rượu này có độ cồn thấp, sao mà say được chứ.”
Lúc cô nói chuyện thì cười không ngớt, Trần Thương đứng coi cô diễn hề. Anh giữ chặt vai cô, vừa kéo vừa dìu cô ra khỏi quán.
“Xe của em đâu?”
“Bên đó đó.”
***
Bãi đỗ xe ngoài trời cách cửa chính của quán bar khoảng 100 mét. An Du bước đi nhịp nhàng không chút loạng choạng nhưng lại đi rất chậm.
Trong màn đêm ẩm ướt thấm đẫm cái lạnh, Trần Thương thu cánh tay ở giữa vào, cố sức che chắn cho làn da lộ ra ngoài của cô, giọng nói anh lạnh tanh: “An Du em hay lắm, muốn làm gì là làm.”
“Con người sinh ra tự do nhưng đâu đâu họ cũng sống trong xiềng xích!” An Du cọ cọ vào người anh.
“Xiềng xích đó.”
(Câu nói trên là của Jean-Jacques Rousseau, một nhà triết học thuộc trào lưu khai sáng có ảnh hưởng tới Cách mạng Pháp 1789, sự phát triển của lý thuyết xã hội và sự phát triển của chủ nghĩa dân tộc.)“Đúng là xuyên tạc sự thật, đổi trắng thay đen mà.” Khóe miệng Trần Thương cong lên trong giây lát rồi hạ xuống, anh truy hỏi cô: “Em muốn anh thế nào thì anh phải thế ấy sao?
“Hì hì, đúng rồi!” An Du trả lời nhanh gọn, như thể đó là quy luật tất yếu, không thể khác được. Cô nhẹ nhàng nói thêm: “Thỉnh thoảng ngược lại cũng được.”
Bãi đậu xe vắng lặng trống trải, ánh sáng lạnh lẽo chói lóa từ những trụ đèn trên cao hắt xuống mặt đường. Vài vì sao ánh bạc nhuộm màu lên chân mày và đầu tóc Trần Thương, để lại cho cô một góc nghiêng lạnh lùng cùng một tiếng xùy không mấy vui vẻ.
“Ồ không.”
An Du suy nghĩ lại. Cô nghiêng nửa người sang bên cạnh, nở nụ cười và thay đổi trạng từ chỉ tần suất của thời gian trong câu vừa rồi: “Là đôi khi thôi.”
Lúc còn cách chiếc xe vài mét, Trần Thương bấm chìa khóa điện tử để mở khóa. Hai tiếng “tít tít” vang lên, một khung cảnh tĩnh lặng lẫn chút inh ỏi.
Cả người An Du sôi máu lên. Cô ngắm nhìn trời cao đất rộng, thần kinh lập tức mất khả năng tự chủ, bắt đầu ngân nga một đoạn không đầu không đuôi: “Rõ ràng anh cũng rất yêu em, không lý gì hai ta không thể thành đôi…”
Trần Thương liếc cô. Màn biện bạch của chính mình trở thành sự cổ vũ, âm lượng của cô chợt tăng lên.
“Đêm dài còn lắm mộng mơ, thôi thì anh đừng nhớ đến em nữa!”
(Bài hát trên có tên 你就不要想起我 – Anh đừng nhớ đến em của nữ ca sĩ Hebe Tien.)Tiếng hát bò rống của cô bị biến điệu một cách trắng trợn, còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại trong đêm. An Du nhắm tịt mắt muốn tiếp tục hát to nhưng sống lưng chợt lạnh đi, cô chống tay lên cửa xe.
Trước mắt bỗng tối sầm lại, người bên cạnh ngậm lấy bờ môi cô, mang theo xúc cảm trong trẻo mơn trớn.
Hai luồng hơi thở ấm nóng quyện vào nhau. Một tay Trần Thương đè chặt hõm vai cô, tay còn lại thì luồn qua tóc đỡ sau gáy, trao cô nụ hôn mãnh liệt.
Sau vài giây, anh buông cô ra, An Du sững sờ đợi đầu óc tỉnh táo trở lại.
“Anh không nhớ em, lỗ tai muốn điếc luôn rồi này.” Trần Thương nói.
“Thì ra khi em say mèm là như thế này.”
Anh mỉm cười, dùng ngón cái quẹt nhẹ qua môi cô.
“Hai ta đang gây phản cảm ở nơi công cộng đó.”
An Du im lặng chưa được bao lâu thì đã hành động. Động tác vẫn còn tỉnh táo hơn suy nghĩ. Cô kéo cửa xe bên cạnh anh lại, chỉ trong vài giây, hai tay khống chế khuôn mặt của người trước mắt rồi cướp lấy hơi thở nơi đầu môi chót lưỡi đó. Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Người ngơ ngác ngỡ ngàng giờ đây lại chính là anh. Đôi môi cô đỏ mọng dán trên bờ môi anh, ướt át ngập tràn. Hàng lông mi cô quét qua đôi má anh, cô chủ động bật đèn xanh: “Muốn em yên lặng thì phải như này nè.”
“Em say thật hay say giả vậy?” Trần Thương nhướng mày, nhìn khuôn mặt ửng hồng cùng đôi mắt đờ đẫn của cô. Anh cười nhẹ một cái rồi nhét cô vào ghế lái phụ.
“Ngồi ngay ngắn vào.”
Xe vừa mới nổ máy thì có thêm một đôi tay thò vào sờ soạng lung tung trên bụng anh. An Du vén áo anh lên một cách vụng về, trong lòng có chút phân vân rồi thở dài: “Cái này vẫn tốt hơn.”
Đôi tay xằng bậy hướng xuống dưới, sờ qua sờ lại nơi đũng quần dưới vạt áo anh. Trần Thương tắt lửa lòng, cầm tay cô kéo ra, nhanh chóng sửa soạn lại vùng cấm.
“Em sờ chỗ nào đó?”
An Du không chút ăn năn, các ngón tay của cô thay nhau ve vãn đùa chơi, lại còn như cây ngay không sợ chết đứng: “Có chỗ nào mà em chưa sờ qua đâu chứ?”
Vẻ mặt đúng là của người say rượu, nhưng mọi hành vi cử chỉ lại vô cùng suồng sã. Trần Thương đã chặn cô hai lần để có chỗ trống. Anh nhanh chóng tìm được một chiếc khăn lụa trong hộp đựng đồ gắn ở chỗ bảng điều khiển xe, sau đó giữ cổ tay cô lại, quấn vài vòng dây qua rồi buộc chặt.
Trần Thương đẩy cô về vị trí của mình, kiểm tra dây an toàn của cô đã được thắt chưa rồi ra lệnh: “Em đừng có mà lộn xộn.”
An Du nhìn chằm chằm vào nút thắt trên tay mình cả buổi trời. Vài tiếng cười quái đản vang lên, chắc cô cũng đã mệt nên ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi, không gây ra bất kỳ hành động quấy rối nào khác.
Trần Thương không nói gì, chỉ thở dài, tiếp tục lái xe.
***
Vào cổng, nhập mật khẩu, một mình Trần Thương làm rất thuần thục.
An Du đã dần đi đứng không vững, toàn thân đều dựa hết vào người anh. Cô cố sức mở to mắt mình, nhìn anh nhập “0110 #” mà cười ngẩn ngơ: “Trần Thương, không hổ là người nhìn qua một lần là nhớ mà!”
Trần Thương mặc kệ cô. Anh vác người sắp quỳ xuống đất lên vai mình và bước vào phòng ngủ. Tiêu tốn năm giây để tìm hiểu căn hộ của cô, anh vừa nhúng ướt khăn mặt vừa tìm đồ ngủ cho cô. Còn An Du đã lảo đảo mở toang cửa sổ, nằm bò trên khung cửa hứng gió.
Cửa sổ chưa được mắc lưới chống trộm, phần thân trên của cô gần như nhoài ra ngoài, tóc tai thì dính hết lên mặt.
Cô thấy không những vui sướng mà còn mát rượi dễ chịu nhưng lại chẳng nhận ra tư thế này nguy hiểm đến mức nào. Trần Thương sợ điếng người, hét lên một tiếng: “An Du!”
Anh tức tốc chạy tới, vòng tay qua eo cô, ôm cô trở lại giường.
An Du thấy anh giận tím người nên vừa cười vừa dùng lời hát dỗ anh: “‘Trong cơn gió lạnh anh sẽ cảm thấy tốt hơn’. Em chỉ hơi chóng mặt thôi à, chứ không phải là muốn nhảy xuống đó đâu.”
(Câu hát trên nằm trong bài 分手快乐 – Chia tay vui vẻ của nữ ca sĩ Lương Tịnh Như.)Mặt Trần Thương đen như đít nồi, vì vậy mà động tác cởi đồ thay quần áo cho cô có phần thô bạo, nhưng rồi sau đó cũng dịu dàng từ tốn lại khi lau mặt và lau người giúp cô.
An Du khá là thoải mái. Một mình một giường, duỗi thẳng chân, giang thẳng tay.
Chạy tới chạy lui lúi húi một hồi, Trần Thương cũng toát mồ hôi hột, thở dài ngao ngán. Vừa định đứng dậy thì cổ tay anh bị ai đó tóm chặt.
“Trên đời chỉ có hai loại đàn ông.” An Du vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, nghiêng người đối mặt với anh. Cô buồn ngủ đến mức dù muốn hay không thì mí mắt cũng đã nhắm nghiền, kiên trì cố giữ tâm trí để nói với anh: “Một là Trần Thương, hai là những người đàn ông còn lại …”
Nói xong, cô từ từ hít thở đều đặn, trên môi nở ra nụ cười thư thái, rạng rỡ tựa như một đứa trẻ con.
Trần Thương thả lỏng bờ vai, tay kéo lấy tấm chăn, nhẹ nhàng đắp cho cô rồi quay đầu quan sát phòng ngủ.
***
Trên cái bàn làm việc bằng gỗ màu trắng chỉ đơn giản đặt chiếc máy tính và bảng vẽ điện tử cùng chiếc cốc nằm ngay ngắn ở phía bên tay trái.
Trước đây khi hai người sống chung với nhau, An Du hay quen tay đặt cốc nước ở bên phải. Lúc cô dùng chuột đã nhiều lần làm đổ nước và rồi mớ lộn xộn lại xảy ra như cơm bữa.
Mỗi lần Trần Thương nhắc nhở cô phải dọn dẹp bãi chiến trường nhưng dạy mãi cô vẫn không sửa được, còn nói rằng mình thích nhìn anh thu dọn.
Mà giờ cô đã hình thành được thói quen tốt hơn, anh mỉm cười: “Có chút tiến bộ rồi.”
Một cuốn sách về khóa học lập trình bắt buộc của anh đang nằm trên đầu giường cô. Trần Thương ngạc nhiên không biết là cô đã âm thầm lấy nó đi từ lúc nào. Bên trong cuốn sách có kẹp một cây bút.
Anh mở sách ra, một đoạn kiến thức được ghi lại ngay bên cạnh. Hiện tại cô đang học cách dùng nó và bên dưới viết hai dòng lệnh:
“If (male==chencang) return true;else return false;”
“Công phu mèo què ba chân.” Trần Thương rũ mắt xuống, liếc nhìn khuôn mặt đang say giấc của cô, cười ra tiếng và bảo: “Cái này cũng không phải là định nghĩa, diễn đạt còn dài dòng quá.”
Anh cầm bút lên, sửa lại câu lệnh cuối của cô vào trang sau.
An Du đã ngủ say. Cô trở mình duỗi thẳng chân, một chú gấu bông heo mũm mĩm bị rơi xuống, lăn vài vòng vào gầm giường. Trần Thương cầm lên, nhìn thấy dòng chữ trên nhãn mác.
Anh nhướng mày, đặt nó lại cạnh nệm, sau đó vén những sợi tóc che mặt của cô ra sau tai, cúi người xuống và dừng lại một tí mới thủ thỉ bên tai cô: “Trên đời này chỉ có một loại trộm, lừa lọc, ngang ngược độc tài, toàn làm chuyện xấu.”
Một luồng khí nóng thổi vào tai khiến An Du thấy hơi ngứa. Cô đưa tay xoa xoa tai mình rồi lại trở người. Trong lúc ngủ say, cô vô thức kéo lấy góc áo anh, miệng lẩm bẩm: “Đừng đi mà.”
Cảnh tượng lúc này rất giống với lần ở công viên giải trí vào mùa đông năm trước, giống nhưng cũng không giống.
Trần Thương đứng thẳng người, vắt khăn lên thành đầu giường. Khi môi anh cách cô còn vài cen ti thì lại dừng lại.
Anh hơi lùi người ra sau rồi ngồi xuống, chỉ dùng ngón tay cào cào mũi cô, liếc qua tấm lịch treo tường, mỉm cười nói nhỏ:
“Ừm, hôm nay thì được.”