Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 111




【Dịch Mỹ Trân】

Bà nội của An Du, cũng là nữ chủ nhân đương thời đời thứ nhất của Bùi Thị. Vào thời con trai bà là Bùi Khải Vân, Bùi Thị đã từng trải qua một trận khủng hoảng kinh tế, biết được Tống Mộng của Tống Gia có tình cảm sâu đậm với Bùi Khải Vân, bà đã đề nghị kết thông gia để cứu lấy xí nghiệp.

Trên phương diện tình cảm cá nhân thì người mà bà thích hơn đương nhiên là tình yêu thực sự của Bùi Khải Vân, mẹ đẻ của An Du — An Sầm.

Liên hôn, lấy hôn nhân của con trai ra đánh cược, đây chính là mặt ích kỷ của bà, tin tưởng và thiên vị Tống Mộng một cách sai lầm, như hiệu ứng cánh bướm gây ra bi kịch cho hai thế hệ.

Bà hết mực yêu chiều An Du, có thể nói, lúc còn nhỏ An Du không cha không mẹ, là Dịch Mỹ Trân đã giành đầy đủ tình yêu thương cho cô, mới bồi dưỡng nên tính cách vui vẻ hoạt bát của An Du.

【Tống Mộng】

Đáng thương mà cũng đáng hận. Bà chưa bao giờ có được Bùi Khải Vân, cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng bởi vậy mà trở nên điên cuồng, lấy con trai ra làm quân bài uy hiếp, vì để gặp được chồng, bà không ngần ngại để con bị đau ốm dày vò.

Hạ thủ vô tình đối với Bùi Khải Vân, An Sầm và cả An Du, khi biết được tình cảm của con trai Bùi Cảnh Ngôn dành cho An Du, không thể nói là bà không suy sụp.

Cho nên sau này suy nghĩ của bà chính là, chỉ cần nắm giữ mạch máu kinh tế Bùi Thị là được, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại bị con trai thu thập bằng chứng phạm tội, rồi đưa vào ngục giam.

Chịu đựng nhiều năm như thế, ở một mức độ nhất định thì những lời ngon tiếng ngọt của Hàn Nam tuy giả dối nhưng cũng đã xoa dịu nỗi cô đơn của bà, đồng thời bởi vì họ có chung một “kẻ thù” nên đã che mờ tính cảnh giác của bà.

【Bùi Văn Đình】

Một cô gái non trẻ, tâm trí cực kỳ không chín chắn.

Sự ghen ghét với An Du về tất cả mọi thứ, đã khiến cô kết hợp với các nữ sinh khác chèn ép chị gái của mình và tung những tin đồn thất thiệt vào thời kỳ nổi loạn.

Tống Mộng vờ như vô tình lại như cố ý ở trước mặt cô than trách rằng An Du chính là “con gái của tiểu tam và bố”, Bùi Văn Đình giận dữ bất bình thay mẹ mình.

Trạng thái tinh thần của An Du lúc đó vì sự kích động đầy ác ý của cô mà đã rất nhạy cảm và mong manh, những đợt đả kích liên tiếp sau đó khiến An Du trở nên bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, cuối cùng muốn dùng phương thức cực đoan để kết thúc những đau khổ.

Bùi Văn Đình vẫn luôn cho rằng An Du không bị ảnh hưởng bởi những đả kích kia, nhưng sau sự việc An Du tự tử, lại thêm chuyện bị Bùi Cảnh Ngôn cảnh cáo, cô hoảng loạn vô cùng, và cũng không phát tán thêm những sự việc tương tự nữa.

Sau khi An Du mất trí nhớ, thích châm chọc An Du để đạt được niềm vui.

Đúng là thực sự đã thích Trần Thương, nhưng Trần Thương lại hoàn toàn không đáp lại.

【Hàn Nam】

Cũng là một nhân vật đáng buồn. Hắn và em gái Hàn Cẩn từ nhỏ đã mất cha mẹ, hai anh em côi cút sống nương tựa vào nhau, em gái chính là người thân duy nhất của hắn, bởi vậy khi em gái bị mắc bệnh gan, hắn chỉ hi vọng em gái có thể sống.

Điều kiện kinh tế của gia đình rất khó khăn, ngoài giờ học hắn làm rất nhiều công việc làm thêm, chỉ vì để gom góp tiền thuốc men cho em gái.

Lúc nghe được Bùi Cảnh Ngôn và An Du vận dụng mối quan hệ để “chen ngang” nên không thể cứu được em gái, nỗi hận thù trong lòng hắn nhanh chóng bén rễ nảy mầm.

Dã tâm thâm hiểm, cố ý tiếp cận An Du, cố tình tiếp cận Bùi Gia, cố ý gần gũi với Tống Mộng, nhẫn nhục vì muốn tiêu diệt tất cả bọn họ, nhưng lại không tránh khỏi tham vọng đối với tiền bạc, cuối cùng phải đánh đổi bằng cả tương lai của chính mình.

Trên thực tế thì hắn không hiểu rằng ngay cả khi em gái hắn lấy được nguồn gan cũng khó mà qua khỏi, cũng không biết rằng ngay sau đó An Du đã lập tức nhờ Bùi Cảnh Ngôn tìm kiếm giúp. (Ở đây An Du và Bùi Cảnh Ngôn dĩ nhiên là cũng có sự ích kỷ sai lầm, dù có đền bù thì kết quả cũng không thể thay đổi, không thể tẩy trắng được).

Quả thật trong quá trình kết thân với An Du, sự nhiệt tình và quan tâm không quản ngại của An Du chính là nguyên nhân khiến hắn mềm lòng và trì hoãn việc “đầu độc” và “ra tay”. Hắn đã từng đấu tranh giữa hai suy nghĩ “bỏ qua” và “muốn khiến tất cả bọn họ đều phải chết”. Hắn đã chọn cách sau, nhưng sự xuất hiện của Trần Thương đã làm loạn kế hoạch của hắn.

Dù cho không thể hoàn toàn cướp đoạt tính mạng của An Du, hắn cũng phải hủy diệt cô về mặt tinh thần, bao gồm cả tình yêu của cô.

Nửa đời sau trải qua trong ngục giam, hắn sẽ hối hận sao? Tôi cũng không biết nữa.

Vốn dĩ trong bản thảo có một phần hắn và Bùi Văn Đình có một mối quan hệ trai gái không rõ ràng, ngẫm lại thì không ổn cho lắm, nên tôi đã cắt đi.

【Bùi Cảnh Ngôn】

Anh trai cùng cha khác mẹ của An Du. Chưa từng nhận được tình thương thật sự của cha và mẹ, vẫn luôn sống như một quân cờ.

Vô tình gặp được An Du ở thư viện hồi học cấp ba, trái tim anh đã rung động, An Du tựa như ánh dương rực rỡ, mãi sau này khi biết rõ thân phận anh em của hai người thì đã chịu đựng đủ sự giày vò, sau khi cảm nhận được sự quan tâm chân thành trong quá trình bên nhau sớm chiều, phần tình cảm đặt sai chỗ này đã trở nên vặn vẹo, khiến cho anh không thể tự mình thoát ra được.

Đã từng có ba người bạn gái, Tôn Y Y là người thứ ba, mỗi một người dù ít dù nhiều đều có vẻ bề ngoài tương tự An Du, Tôn Y Y vì yêu anh mà trở nên ngốc nghếch, sau khi phát hiện bí mật của anh, vẫn cam tâm tình nguyện làm kẻ thế thân.

Ngoài mặt, Bùi Cảnh Ngôn là người ôn nhu điềm đạm, chững chạc, sau lưng lại gánh vác kỳ vọng của mẹ, không thể phát triển thêm một bước với An Du, yêu mà không được, khiến anh luôn cho người khác cảm giác âm trầm.

Những gì anh và bác sĩ tâm lý đã làm với An Du, là việc anh hối hận nhất trong cuộc đời, dù sao đi nữa anh cũng không mong muốn tính mạng của An Du có vấn đề gì, những hậu quả nghiêm trọng sau này đến cả anh cũng khó mà gánh chịu, thường xuyên mất ngủ, cho dù đã thành công chia rẽ cô và Trần Thương, nhưng An Du đã bị anh hủy hoại sự vui vẻ và tính cách của mười năm trước, điều mà bản thân anh muốn là sự ỷ lại và tin tưởng của An Du, nhưng cũng không có được.

Lý tưởng của anh là làm nghiên cứu khoa học xã hội, nhưng Tống Mộng lại dùng tính mạng của An Du làm thứ trao đổi với anh, anh chỉ có thể thay đổi quỹ đạo cuộc đời mình.

Suy tính của anh không sâu sắc, kiểu tình yêu không bình thường này đã làm liên lụy tới An Du, Trần Thương, Tôn Y Y, tạo nên bi kịch của bốn người trẻ tuổi.

Sau này Bùi Cảnh Ngôn cũng đã yêu Tôn Y Y, nhưng có lẽ là yêu sự cho đi vô điều kiện của cô nhiều hơn. Họ hoàn toàn không thể có hạnh phúc nếu không có trở ngại. Mà anh ngoài việc đền bù, (bao gồm vật chất và tình cảm), cũng chẳng thể làm gì nhiều hơn.

Tôn Y Y có lẽ sẽ rời xa anh, sau này khi tâm lý khôi phục bình thường, tìm một người thật sự có thể nương tựa mà tiến tới.

【An Du】và【Trần Thương】

Nhân vật chính của truyện, số trang cũng đã đủ dài, hàng trăm nghìn chữ đã viết lên câu chuyện của họ, tôi sẽ không lải nhải ở đây thêm nữa.

Không có người nào là hoàn hảo, tôi cũng khó có thể nói khái quát về hai đứa trẻ này chỉ bằng mấy đoạn văn ngắn.

Ngoại truyện còn có tuổi thơ, thời niên thiếu, khi trưởng thành của bọn họ.

Sẽ giải thích sơ lược về một số sự việc và nói rõ một vài chuyện về cuộc sống của Trần Thương trong thời gian họ xa nhau, hy vọng sẽ thể hiện một cách tốt hơn về “ngọn nguồn của tình yêu”.

【Dưới đây là một vài tổng kết của bản thân tôi】

Phần hai (cuốn thứ hai), kế hoạch ban đầu là 17W, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại là 37W, lấy nữ chính làm trung tâm để phân tách, có ba tuyến: với anh trai; với Hàn Nam; với Trần Thương.

Những vướng mắc tình cảm phức tạp, cộng thêm tính cách chậm chạp của cô, khiến thời lượng kéo dài, tôi lựa chọn góc nhìn trần thuật, xử lý bằng cách phân mảnh và nhảy vọt,… cứ như vậy độ dài đã vượt xa dự tính.

Luôn có những lời phê bình nhằm vào sự “dây dưa kéo dài”, tôi cũng tự mình xem kỹ lại nhiều lần.

Đối với những độc giả hóng truyện từng ngày mà nói, cảm xúc sảng khoái của những tiết tấu nhanh rất quan trọng, nhưng có lẽ tôi không làm được điểm này.

Vài điểm quan trọng:

1.  Trở lại trường cấp ba —— giải thích về những sự việc trước kia: tình cảm của nhân vật chắc chắn phải có logic, nếu như không nói rõ ràng quá khứ của bọn họ, tình cảm sâu đậm và sự kiên trì liệu có phải là không có đạo lý hay không? Tại sao nam chính muốn giấu diếm nữ chính? Quá khứ của bọn họ rất đẹp đẽ, những gặp gỡ, đau thương của nữ chính rất khó nói thành lời.

Hơn nữa, Trần Thương lại không hiểu rõ hoàn toàn về những chuyển biến tâm lý của nữ chính và những sự việc đã xảy ra. Ở góc độ của anh, cũng chỉ là đang trong quá trình chữa trị cẩn thận mà thôi.

2.  67-74 —— giai đoạn hâm nóng tình cảm. Trần Thương phát hiện chuyện An Du mất trí nhớ là từ sau buổi họp lớp, trước đó dù là dùng thân phận “Sữa canxi”, bọn họ chưa từng chuyện trò về chuyện thời cấp ba với nhau, cho nên anh cũng hiểu cô thêm một lần nữa —— ký ức của cô dường như được gợi lại.

Đối với sự bắt đầu của An Du và anh, tất nhiên là anh vô cùng tức giận. (Vừa có phần giận cô cũng có phần giận bản thân, không nghi ngờ là điều không thể nào, anh cũng không phải thánh nhân, ngộ nhỡ người kia không phải là anh thì sao đây? An Du cứ làm loạn như vậy sao? Sau đó An Du nói, nếu không phải anh sẽ không bắt đầu, đây cũng là sự thật, nhưng khách quan mà nói, vẫn rất nguy hiểm.)

Khi Hàn Nam xuất hiện, cán cân trong lòng An Du hoàn toàn nghiêng về phía Hàn Nam, Trần Thương chỉ có thể đánh cược bằng tình cảm của bọn họ, liệu nó có đủ để chống lại hậu quả của việc anh ra tay với Hàn Nam khi “âm mưu bị bại lộ”, anh cũng không xác định được tình cảm của An Du đối với anh có bao nhiêu sâu đậm, chương 68: bắt đầu đưa Hàn Nam cách xa khỏi An Du, những cạm bẫy được đặt ra cho Hàn Nam sau này sẽ không liên quan đến An Du, người trực tiếp lãnh đạo Hàn Nam nữa.

Những cuộc điện thoại ở thị trấn Tầm Đường, đều là do anh đang nắm giữ những thông tin truy cập mạng của Hàn Nam mà xử lý.

Anh không muốn thấy An Du lại nghi ngờ bản thân như thời thiếu nữ sau khi biết sự thật, anh hi vọng cô luôn cảm thấy được yêu thương, chứ không phải ở trong tình huống nguy hiểm, đặc biệt là bị người đáng tin cậy nhất trong cuộc sống đâm sau lưng, đả kích này quá lớn, anh lo lắng cô không thể chịu đựng được, cũng lo rằng cô sẽ lại vì chán ghét mà từ bỏ thế gian này, trốn chạy bằng cách kết thúc sinh mệnh của mình giống như năm đó.

Sự việc tự sát tạo thành một bóng đen sâu đậm đối với anh, (ngoại truyện sẽ viết), nỗi băn khoăn, lo lắng của anh, tôi sẽ không nói rườm rà thêm nữa, sẽ để trống cho mọi người tự trải nghiệm.

Tôi là người mong muốn truyện hoàn nhất, khả năng viết lách của tôi có hạn, tôi mất mười mấy giờ để viết một chương, tôi cũng muốn duy trì mức độ hoàn thành và sự tỉ mỉ tổng thể nhất quán, trên thực tế, tôi không hề muốn viết dài hơn. Chỉ cần các chương viết ra là những thứ mình nghĩ là cần thiết (bao gồm những tuyến thông tin mới về tình tiết câu chuyện, những tiến triển của tuyến tình cảm và tính cách của An Du, cần phải tích lũy đến chương 74, bầu không khí tốt đẹp, thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa mới xác định mối quan hệ với anh).

Cảm ơn sự bao dung và kiên nhẫn của những người bạn đọc dễ thương rất nhiều, khiến tôi không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào mà kiên trì suy nghĩ theo nhịp điệu và những tình tiết ban đầu để hoàn thành!

Nhịp điệu là sự thích ứng hai chiều, sau khi trao đổi với các bạn độc giả, có lẽ tôi cũng được hồi tưởng lại một số vấn đề.

Phần lớn thời gian của câu chuyện là phơi bày ra các đầu mối và thông tin, đòi hỏi sự kiên nhẫn, liên kết những mảnh vụn và sắp xếp chúng lại, lối viết của tôi giống như bày tất cả những hạt ngọc ra, cuối cùng mới xâu chúng lại thành một.

Nhưng tiết tấu mà rất nhiều người (bao gồm cả tôi) yêu thích có lẽ là, chương trước còn mờ mịt, chương sau sẽ ngay tức khắc được vạch trần, cũng có nghĩa là khi vừa ném ra một hạt ngọc thì sẽ xâu nó vào đúng vị trí ngay, nếu không thì đối với những người hóng chuyện từng ngày mà nói quả thực là đau khổ tột cùng.

Thấu hiểu những lời phê bình, cộng với việc tôi không phải là một người hay thay đổi, cũng thực sự xin lỗi, có lẽ nếu sau này còn có cơ hội, tôi sẽ thử một lối viết khác.

Bản thân tôi khẳng định là ủng hộ trình tự từ làm quen – tìm hiểu – thấu hiểu – yêu thương nhau bình thường – rồi mới đi tới bước thân mật cuối cùng của quá trình kết giao. Sự bắt đầu của Thương – Du là sự lựa chọn bất đắc dĩ mà lại mang tính nghệ thuật hóa — cũng coi như là “đi đường vòng” nhỉ.

Chính văn của truyện kết thúc như vậy nha. Cảm ơn QAQ.

Tạm thời tôi không có kế hoạch bắt đầu một truyện mới.

Tôi sẽ tập trung hoàn thành mọi thứ liên quan đến câu chuyện này.

17/11/2019—-22/6/2020, hơn bảy tháng, đau khổ có, vui vẻ cũng có, và thật may mắn khi có mọi người bầu bạn.

Cảm ơn các bạn độc giả đã để lại nhiều bình luận cho họ, thấu hiểu và yêu mến họ như vậy, tuy tôi ít khi trả lời nhưng rất nhiều ID đã rất quen thuộc với tôi. Một trăm nghìn cái cúi đầu 90 độ cảm ơn cũng không thể diễn tả hết sự cảm kích và tình yêu của tôi dành cho các bạn.

Chúc các bạn luôn tìm được những câu chuyện hay, những câu chuyện mà các bạn yêu thích sẽ không bị flop, và mong rằng “non xanh không đổi, nước biếc chảy dài” (sau này gặp lại nhau, cũng chẳng có gì đổi thay, chúng ta vẫn luôn như vậy).