Hồng Thanh luôn có cảm giác có người theo dõi mình. Tần Mạc cũng cảm thấy vậy nên mấy ngày này không rời Hồng Thanh nửa bước. Ngay cả đồ ăn thức uống của hắn cũng được Tần Mạc thử độc rồi mới yên tâm cho hắn dùng. Bị bảo vệ cẩn thận đến mức này khiến Hồng Thanh không khỏi lo lắng trong cung xảy ra chuyện gì. Tần Mạc cố an ủi hắn:
“Ở trong cung thị vệ vòng trong vòng ngoài, biểu ca và thằng nhóc sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Ở đây ngươi chỉ có một mình ta, mới dễ gặp nguy hiểm hơn họ kìa. Hơn nữa, người mà bọn chúng nhắm vào là ngươi chứ có phải bọn họ đâu.”
“Vậy ngươi nói xem rốt cuộc là kẻ nào muốn hại ta chứ?”
“Cái đó… ta vẫn đang điều tra.”
“Chính ngươi có chưa xác định được kẻ muốn hại ta là ai, có mục đích gì thì dựa vào đâu mà nói hai cha con họ ở trong cung sẽ an toàn?”
Tần Mạc im lặng không nói được gì.
“Ta không thể tiếp tục chịu đựng như vậy. Nếu mục tiêu của bọn chúng là nhằm vào ta vậy thì ta ra ngoài dẫn dụ chúng là được.”
“Hồng Thanh, ngươi…”
“Phải tóm gọn bọn chúng càng sớm càng tốt.”
“… Hiểu rồi. Vậy ngươi muốn làm thế nào?”
...***...
Chiều hôm đó, đám lính đi theo Tần Mạc thấy chủ tử mình cãi nhau ầm ĩ với Phương Hồng Thanh. Đại khái nguyên nhân là Hồng Thanh muốn về kinh thành nhưng Tần Mạc không đồng ý.
“Ta nhớ con ta. Ta muốn trở về nhìn nó một chút sẽ đi ngay. Có gì quá khó khăn cho ngươi đâu.”
“Ta đã nói rồi. Việc này không thể được. Chúng ta khó khăn lắm mới có thể rời khỏi đó, giờ trở về để bị tóm à? Ngươi nhịn vài ngày đi được không? Ta chắc chắn sẽ đưa ngươi về nhưng không phải bây giờ.”
“Ta không thể chịu được mấy ngày nữa đâu. Ta lo lắm, ngươi có hiểu không? Ta muốn nhìn thấy thằng bé vẫn khỏe mạnh ta mới yên tâm.”
“Nếu ngươi cứ muốn trở về nhìn nó thì ban đầu nhất quyết rời đi có tác dụng gì?”
“Ta không muốn tranh cãi với ngươi. Ta muốn trở về. Ngươi không đưa ta đi thì ta tự đi.”
“Ngươi đúng là điên rồi. Ta không muốn quản ngươi nữa. Ngươi muốn về chui đầu vào rọ thì đi mà về. Ta không rảnh, cũng không ngu.”
Nói xong Tần Mạc vào trong phòng đóng sập cửa lại. Hồng Thanh vào phòng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi. Ảnh vệ bên người của Tần Mạc thấy vậy vội ngăn lại:
“Phương công tử, xin công tử bình tĩnh suy nghĩ lại đã. Chủ nhân nhà ta nói đúng đấy. Bây giờ công tử trở về kinh thành là rất nguy hiểm. Ngay cả bọn ta cũng không chắc có thể bảo vệ an toàn được cho công tử.”
“Ta biết. Chặng đường tới ta sẽ tự lo, không làm phiền đến các ngươi. Các ngươi không làm cha, các ngươi không thể hiểu được nỗi lòng của ta đâu. Ta ở đây bị người ta ám toán còn có các ngươi ngày đêm bảo vệ nhưng còn con ta thì sao? Ta thực sự rất lo đến không ngủ được. Không nhìn thấy nó bình an ta không yên tâm.”
“Nếu vậy để thuộc hạ đi cùng công tử.”
Hồng Thanh kinh ngạc.
“Hả? Nhưng Tần Mạc hắn…”
“Chủ nhân nổi giận nên nói vậy thôi chứ người quan tâm đến công tử lắm đấy. Nếu như công tử có bề gì thì chủ nhân sẽ hối hận lắm. Trước khi chủ nhân kịp hối hận cứ để thuộc hạ đi theo công tử đi.”
Hồng Thanh nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng kín, hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn quay qua nói với ảnh vệ kia:
“Được rồi. Vậy làm phiền ngươi.”
Sau đó Hồng Thanh cùng ảnh vệ Dương Tiêu leo lên ngựa phi như bay về hướng kinh thành. Đi ngựa được một canh giờ, cả hai dừng chân nghỉ lại ở một quán nước bên đường. Dương Tiêu nói:
“Trời sắp tối rồi. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi ăn uống một lúc rồi đến thị trấn phía trước tìm phòng trọ nghỉ tạm.”
“Ừm. Cảm ơn tiểu Dương.”
“Ta có gửi tin báo về cho chủ nhân rồi. Chắc chẳng mấy chốc sẽ không chịu được mà đuổi theo công tử đến đây đó.”
Hồng Thanh chỉ cười. Cả hai người gọi một hai phần cơm đơn giản cùng một bình rượu nhỏ để uống cho ấm bụng. Rượu uống gần hết thì đột nhiên Hồng Thanh cảm thấy rất buồn ngủ.
“Công tử, hình như chúng ta bị…”
Dương Tiêu chưa kịp nói xong câu thì đã đổ gục xuống mặt bàn, ngủ say. Một lúc sau từ phía sau quán có một hắc y nhân bước ra. Hắn kiểm tra kỹ xem Dương Tiêu và Hồng Thanh đã ngủ thực chưa, sau đó vác Hồng Thanh qua vai đưa đi.
Hồng Thanh bị đưa đến một căn nhà bỏ hoang thì bị ném xuống rồi bị xối nước cho tỉnh ngủ. Hồng Thanh mở mắt thì nhìn thấy trước mặt mình là một nhóm ba người mặc đồ đen. Nhìn dáng vẻ ai nấy đều rất lạnh lùng và đầy sát khí.
“Hồng phi nương nương, mấy hôm nay bọn ta tìm ngươi vất vả quá.”
“Các ngươi là người trong cung?”
“Đúng vậy. Bọn ta nhận được lệnh của chủ nhân đến tiễn nương nương về Tây thiên. Đáng ra ta có thể giết nương nương từ lúc nãy kia nhưng bọn ta có lòng từ bi không muốn nhìn thấy cảnh nương nương bị chết mà không biết mình chết vì cái gì.”
“Ngươi nói đúng. Nếu đến lúc chết rồi lại không biết mình đã đắc tội với ai thì khó mà nhắm mắt xuôi tay cho được. Ngươi nói đi, là ai muốn giết ta?”
“Ngươi nói xem nếu ngươi chết đi rồi ai sẽ là người có lợi nhất?”
“Ai là người có lợi nhất ư?”
Hồng Thanh đã từng nghĩ đến điều này cũng đã từng suy đoán được thủ phạm của những chuyện này nhưng hắn không dám khẳng định. Trong hậu cung chỉ có hai vị phi tử. Hoàng thượng đối với Uyển Dư luôn có ấn tượng rất tốt. Nếu hắn chết rồi thì hậu cung chỉ còn lại mình cô ta. Cô ta sẽ dễ dàng có được vị trí mà đáng lẽ sẽ dành cho hắn.
Bình thường cô ta luôn đối xử với hắn rất tốt. Mỗi ngày đều qua tìm hắn nói chuyện phiếm, tặng cho hắn đồ ăn cô ta tự tay nấu. Đi dự tiệc trà, thưởng hoa, hay xảy ra chuyện gì hay cũng kéo hắn đi xem. Suốt một năm trời vẫn luôn đối xử rất tốt với hắn. Không lẽ trong từng đó thời gian cô ta vẫn luôn nuôi ý định muốn diệt trừ hắn? Cô ta diễn kịch giỏi thật đấy.
“Đã đoán ra rồi phải không, Hồng phi nương nương? Vậy thì nương nương yên tâm ra đi rồi chứ hả?”
Hắc y nhân vung kiếm lên định một nhát lấy mạng thì đột nhiên sững lại. Một lưỡi kiếm sắc lạnh khác đang kề lên cổ hắn. Giọng của Tần Mạc lạnh lùng vang lên:
“Câu này phải để ta nói mới đúng. Ngươi yên tâm ra đi nhé!”
Tần Mạc vung sống kiếm đánh ngất tên đó. Hai tên còn lại đã bị ảnh vệ của y một nhát lấy mạng trước đó.
“Chúng ta mang tên này về làm bằng chứng buộc tội cô ta. Ngươi không sao đấy chứ?”
“Không sao. Chỉ hơi bất ngờ một chút thôi.”
Đã trải qua một kiếp người vậy mà hắn vẫn bị cái thủ đoạn này của cô ta lừa gạt. Kể từ khi hắn nhập cung, Uyển Dư là người duy nhất đối xử tốt với hắn. Cho dù hắn vẫn luôn cẩn trọng quan sát cô ta, thử độc tất cả những đồ ăn cô ta mang qua đều thấy chúng rất an toàn. Hắn cứ nghĩ Uyển Dư thực sự tốt với mình. Nói không chừng những chuyện rắc rối mà hắn gặp bao lâu nay đều có bàn tay của cô ta nhúng vào.
“Bây giờ ngươi định thế nào?”
“Quay về cung.”
“Vẫn muốn quay về à?”
“Đã biết thủ phạm là ai rồi sao ta có thể để yên cho cô ta muốn làm gì thì làm được. Ta phải trở về xé xác cô ta ra.”
Tần Mạc quay qua trao đổi với ảnh bền của mình một chút rồi quay lại nói:
“Được. Chúng ta sắp xếp một chút rồi trở về.”
...***...
Sáng hôm sau cả đoàn chuẩn bị hai chiếc xe ngựa cùng trở về cung. Trước khi rời đi Tần Mạc đã thả bồ câu báo tình hình về cho Thẩm Minh Hiên. Đoạn đường để không gây chú ý chỉ có hai ảnh vệ cưỡi ngựa đi trước và sau. Tần Mạc ngồi chung xe ngựa với Hồng Thanh. Xe ngựa phía sau chở tên hắc y bị bọn họ bắt được.
Vì để tránh bị phục kích trên đường Tần Mạc quyết định chọn tuyến đường nhiều người qua lại, nhà cửa mọc san sát hai bên. Buổi sáng cả nhóm xuất phát khá thuận lợi. Nhưng đến trưa khi bọn họ dừng chân ở một quán ăn để nghỉ ngơi thì gặp chuyện bất ngờ. Lúc Tần Mạc xuống khỏi xe ngựa, đang định quay lại đỡ Hồng Thanh xuống thì con ngựa kéo xe đột nhiên rống lên, nhảy loạn điên cuồng cứ như bị điên vậy. Hồng Thanh ngã nhào lại vào trong xe ngựa. Đầu đập vào thành xe khiến hắn ngất đi.
Con ngựa điên cuồng không ngừng kêu rống lên, muốn lao thẳng về phía trước. Tần Mạc và các thị vệ phải vất vả lắm mới kiềm được nó. Tần Mạc phát hiện trên mông của con ngựa có một mũi kim nhỏ nếu không chú ý kỹ sẽ không phát hiện ra. Lại là có kẻ giở trò.
Tần Mạc hốt hoảng lao vào trong xe ngựa kiểm tra thì thấy Hồng Thanh đã ngất. Hắn xem xét thật kỹ thì nhận thấy y chỉ bị ngất đi do bị va đập mạnh, không có tổn thương gì khác. Hắn mới thở phào một hơi nhưng vẫn không thấy an tâm. Kẻ kia muốn làm ngựa kéo của hắn phát điên rốt cuộc có mục đích gì? Tên đó thừa biết bọn hắn ở ngay bên cạnh sẽ không thể nào để ngựa phát điên hại đến Hồng Thanh, tại sao còn phải làm trò thừa thãi như vậy?
...***...
Thẩm Minh Hiên đã tóm được toàn bộ những người kể chuyện được thuê để lan tin đồn bậy rải rác khắp kinh thành. Kẻ nào cũng nói rằng bọn chúng do những người mặc hắc y đưa cho một khoản tiền rồi bảo đi loan tin. Manh mối cứ vậy mà đứt đoạn. Nhưng dựa vào những thông tin mà mình đã nắm được bao lâu nay Thẩm Minh Hiên có thể xác định được danh sách những kẻ đáng nghi. Điều hắn lo lắng nhất hiện giờ chính là làm sao để xử lý những tin đồn ác ý này.
Dân chúng bị bọn chúng tẩy não, tuyên truyền Hồng phi là hồ ly hoá hình. Người loan tin thì đã bị bắt nhưng để xoá bỏ hết những tin đồn đó thì không phải là chuyện dễ dàng. Càng để lâu không giải quyết được thì càng gây phiền phức cho Phương Hồng Thanh.
Hiện tại đề tài về vị Hồng phi này đang rất nóng trong kinh thành. Đi đâu cũng nghe người ta thảo luận về chuyện này. Hắn cũng không thể canh chừng mỗi nơi cứ hễ người dân bàn tới là đến dọn dẹp. Nếu bên cạnh hắn có Lam Hiên thì tốt biết mấy.
“Ta nói các ngươi đúng là rảnh rỗi thích nghe mấy chuyện bát quái không. Ta thì lại thích được như hoàng thượng. Thê tử của ta là nam nhân nên bọn ta không có cách nào có được đứa con của riêng mình. Nếu có thể có được đứa con của cả hai thì y có là hồ ly ta cũng thấy không vấn đề gì.”
Tiếng nói oang oang trong một quán trà khiến Thẩm Minh Hiên chú ý. Cái giọng điệu lẫn cách nói chuyện này đúng là không lẫn đi đâu được. Thẩm Minh Hiên mỉm cười. Đi lâu như vậy cuối cùng y cũng trở về rồi.