“Nói ta nghe xem, ngươi còn khúc mắc điều gì?”
Danh Thần mím môi. Hắn phải nói cái gì bây giờ? Thái tử thích hắn là chuyện rõ rành rành như thế hắn có khúc mắc gì đây. Nhưng chuyện này… hắn chưa từng nghĩ đến việc mình và thái tử lại phát sinh quan hệ như vậy. Từ thân phận đến tuổi tác hắn và Phi Diên đều khác xa nhau. Hơn nữa, hắn trước giờ chỉ xem Phi Diên như đệ đệ, chưa từng nghĩ đến sẽ phát triển thành một mối quan hệ khác.
“Sao thế?” Hồng Thanh nghiêng đầu nhìn hắn.
“Nương nương, chuyện này… Không phải là thuộc hạ có khúc mắc. Nhưng trước giờ thuộc hạ chỉ xem thái tử như đệ đệ, hoàn toàn chưa từng có tình cảm đặc biệt nào khác. Thái tử có tình cảm đó với thuộc hạ thực sự… thực sự khiến thuộc hạ cảm thấy rất bối rối.”
“Ta thấy ngươi lo lắng nhiều quá rồi. Diên nhi bây giờ chỉ mới mười tuổi. Nó vẫn cần thời gian để trưởng thành. Nó không hề muốn ép ngươi phải ngay lập tức chấp nhận tình cảm của nó. Diên nhi chỉ muốn ngươi nhìn nhận tình cảm này của nó một cách nghiêm túc mà thôi. Đừng nghĩ nó vẫn còn là con nít mà xem thường tình cảm của nó. Ngươi có hiểu không?”
Danh Thần ngớ người. Rốt cuộc hắn xem Phi Diên như trẻ con chưa hiểu chuyện nhưng thật ra người chưa hiểu chuyện lại chính là hắn. Phi Diên còn suy nghĩ chín chắn, trưởng thành hơn so với hắn nữa. Hắn cảm thấy rất xấu hổ.
“Thuộc hạ… hiểu rồi. Thuộc hạ sẽ nghiêm túc kiểm điểm bản thân.”
“Hiểu vậy là được rồi. Ngươi trở về đi. Không cần suy nghĩ quá nhiều làm gì. Cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nếu hai người các ngươi có duyên tự khắc sẽ đến được với nhau thôi.”
Danh Thần im lặng. Thuận theo tự nhiên ư?
Kể từ sau ngày hôm đó, Danh Thần không sốt sắng chuyện đi xem mắt nữa. Hắn đã mất gần một đêm để chấp nhận việc mình đang được một vị thái tử mười tuổi theo đuổi. Hắn nghe lời Hồng Thanh để mọi chuyện thuận theo một cách tự nhiên. Danh Thần tiếp tục chuyên tâm làm việc, tiếp nhận sự quan tâm của Phi Diên và đáp lại chân thành nhưng không phải với kiểu của ca ca đối với đệ đệ mình, chỉ đơn giản là đón nhận và đáp lại đơn thuần mà thôi. Hắn biết Phi Diên muốn như thế.
Còn Phi Diên kể từ ngày bày tỏ tâm ý của bản thân thì lao vào học hành rất chăm chỉ, cũng rất năng luyện tập võ công. Thanh Trúc thấy vậy cũng không dám trễ nãi học tập. Phi Diên vốn rất thông minh lại tiếp thu nhanh nên thành tích học tập của cậu rất mau chóng vượt trội hơn những người khác. Tử Hằng quan sát biểu hiện của Phi Diên, bắt đầu phân công việc cho con trai. Khởi đầu là những công việc nhỏ sau mới bắt đầu giao công việc lớn hơn.
Năm năm sau….
Cảnh Thần và hai phu quân của mình ở lại hoàng cung ba năm để phụ con dâu chăm cháu. Sau ba năm, khi hai đứa cháu lớn hơn một chút, ba người quyết định rời khỏi hoàng cung tiếp tục cuộc sống tiêu dao tự tại bên ngoài. Dù sao cuộc sống ở trong cung cấm Cảnh Thần không quen lắm. Hắn ở lại cung lâu như vậy chủ yếu là vì hai đứa cháu còn nhỏ mà thôi. Nhưng sau khi ba người bọn hắn đi thì cứ cách một tháng lại quay về cung thăm chúng một lần.
Sau hai năm, khi hai đứa trẻ đã lớn hơn một chút, Hồng Thanh để một trong hai đứa theo ba người ông này ra bên ngoài du ngoạn khoảng vài tháng rồi trở về, sau đó lại đón một đứa sinh đôi khác đi. Đây cũng là cách để Hồng Thanh cho những đứa con của mình hiểu biết thêm về cuộc sống bên ngoài cung cấm. Tử Hằng rất ủng hộ cách dạy con của Hồng Thanh. Việc này không đơn giản chỉ để dạy con mà còn để đáp ứng một phần nguyện vọng muốn có con nít để chăm của ba người Cảnh Thần.
Còn thái tử Phi Diên năm nay đã mười lăm, lần đầu tiên được cho phép rời khỏi cung đi vi hành. Vì là lần đầu rời cung nên Tử Hằng cũng cẩn trọng hơn một chút. Ngoài trừ Vệ Khanh, hắn còn cử thêm một ảnh vệ theo bảo vệ cho con trai. Khi cho phép Phi Diên chọn thêm ảnh vệ cậu thiếu niên đã không ngần ngại đề cử Danh Thần.
Đã qua năm năm, Phi Diên bây giờ đã là một thiếu niên mười lăm tuổi, chiều cao đã gần bằng Danh Thần, có sức vóc, cũng đẹp trai, soái khí hơn. Phi Diên được rất nhiều cô gái chúý, yêu thích nhưng không ai dám có ý định tiến đến gần cậu, vì đơn giản bọn họ đều biết người mà Phi Diên thích là ai.
Năm năm qua, Phi Diên luôn quan tâm và chăm sóc Danh Thần theo cách riêng của mình. Mỗi ngày cứ rảnh ra là cậu lại tìm Danh Thần nói chuyện. Mỗi lần tới cậu đều mang đến một món quà khác nhau. Mỗi năm diễn ra cuộc đi săn đều cố gắng săn con thú thật lớn rồi đem tặng nó cho Danh Thần. Phi Diên theo đuổi rất công khai cũng chưa từng phủ nhận với bất kì ai chuyện hắn thích Danh Thần, cũng nghiêm cấm bất kì ai dám có ý định cười cợt hay hối thúc Danh Thần chấp nhận tình cảm của mình. Điều đó khiến Danh Thần vừa hạnh phúc nhưng cũng ngượng ngùng, xấu hổ không thôi.
Danh Thần đi đâu cũng hay bị người ta chọc ghẹo hắn được thái tử theo đuổi nhưng không ai có ác ý. Bọn họ đều tỏ vẻ rất ngưỡng mộ hắn, còn khuyên hắn nên mở lòng nhìn nhận tình cảm của thái tử. Thật sự suốt những năm qua chứng kiến tình cảm chân thành mà Phi Diên dành cho mình, Danh Thần nếu nói không cảm động thì là nói dối nhưng khoảng cách tuổi tác vẫn khiến hắn cảm thấy nếu mình chấp nhận đến với Phi Diên sẽ là thiệt thòi cho thằng bé. Phi Diên giỏi Giang như thế, đẹp trai như thế, chân thành như thế xứng đáng có một người yêu thương có gia cảnh tốt hơn hắn, trẻ đẹp hơn hắn.
Sau chuyến đi vi hành cùng nhau trong một tháng trở về, thái độ của Danh Thần có vẻ rất lạ. Hắn luôn triệt để tránh né tiếp xúc gần với Phi Diên, thái độ cư xử cũng có vẻ hơi cứng ngắc. Rõ ràng trong thời gian vi hành đã xảy ra chuyện gì đó nhưng không ai chịu nói gì cả.
“Danh Thần ca ca, huynh vẫn còn giận đấy à? Xin lỗi huynh. Khi đó đệ thực sự không cố ý.”
“Điện hạ đã xin lỗi rồi. Thuộc hạ cũng đã nói thuộc hạ không trách người.”
“Nếu huynh thực sự không trách đệ sao cách nói chuyện lại lạnh nhạt với đệ như vậy. Huynh cũng không muốn lại gần đệ. Rõ ràng huynh vẫn rất để ý chuyện đó.”
“… Ta chỉ là chưa thể thích ứng được.”
Phi Diên có hơi hối hận. Lần đó cậu thiếu kiên nhẫn quá, có vẻ như đã khiến Danh Thần sợ rồi.
Thái độ của Danh Thần như thế Tử Hằng dĩ nhiên là có thể nhìn ra, còn đoán được là vì nguyên nhân gì.
“Thằng nhóc này, ta đã dặn nó cái gì cũng phải từ từ. Chắc lại kiềm chế không được làm gì đó khiến người ta sợ rồi.”
Hồng Thanh đang chọn đồ mùa đông cho con, nghe Tử Hằng nói vậy mới ngạc nhiên hỏi:
“Nghe ngươi kiểu như là Diên nhi nằm trên sao?”
Tử Hằng buồn cười hỏi lại:
“Bảo bối, sao ngươi lại có thể nghĩ con trai của chúng ta nằm dưới chứ?”
Hồng Thanh ngẩn người. Vì sao hắn nghĩ Phi Diên nằm dưới ấy hả? Vì Phi Diên ít tuổi hơn. Không phải người ít tuổi hơn thì thường nằm dưới sao?
“Trước kia ta thấy mỗi lần Diên nhi thân mật với Danh Thần ngươi đều rất khó chịu. Lúc nào cũng muốn tống Danh Thần rời xa Phi Diên càng xa càng tốt, giờ lại hào hứng ghép đôi hai người thế?”
Tử Hằng ngượng ngùng ho nhẹ vài cái rồi nói:
“Lúc trước ta khó chịu với hắn vì ta biết hắn thích ngươi. Bây giờ có người rước hắn đi ta mừng còn không hết dĩ nhiên phải nhanh chóng tác thành rồi. Dù sao Diên nhi đã thích hắn nhiều năm như thế, nếu không được đáp lại thì đúng là phụ tấm chân tình của nó.”
Danh Thần là ảnh vệ của Tử Hằng. Y vốn có thể dừng quyền thế ép Danh Thần chấp nhận tình cảm của con trai nhưng Phi Diên không muốn thế. Thằng bé muốn tự mình dành được trái tim của Danh Thần, cho nên Tử Hằng mới không can thiệp.
“Bệ hạ đừng lo lắng quá. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chỉ cần Diên nhi bám mãi không buông thì sẽ nhanh chóng đạt được thành quả thôi.”
“Thật sao?”
“Ta suy từ chúng ta mà ra thôi.”
Tử Hằng sáp qua rồi đột ngột ôm lấy Hồng Thanh từ phía sau, tựa đầu vào vai y mỉm cười hỏi:
“Ý ngươi là ta mặt dày bám lấy ngươi sao?”
“Còn không phải à?”
“Phải phải. Ngươi thấy một hoàng đế như ta lại suốt ngày bám theo ngươi, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin ngươi. Ngươi thấy ta quá chân thành, quá yêu ngươi đúng không?”
“Ngươi muốn nói gì hả?”
“Không có gì. Ta chỉ thấy chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau cho nên phải trân trọng cuộc sống này thật tốt. Ta thật sự thật sự rất yêu ngươi và các con.”
“Ta biết.”
Hồng Thanh quay đầu lại cùng Tử Hằng trao nhau một nụ hôn thật dịu dàng.
...***...
Mấy ngày sau đó Phi Diên thường xuyên đến tìm Danh Thần để xin lỗi. Danh Thần nói không giận Phi Diên nữa nhưng cách hành xử thiếu tự nhiên và né tránh đụng chạm thân mật có thể thấy rõ là y vẫn rất để ý đến chuyện hôm đó. Phi Diên thấy mình phải làm gì đó để thay đổi tình cảnh hiện tại. Cậu cần phải khẳng định cho Danh Thần biết cậu có thể đợi huynh ấy nhưng sẽ không nhân nhượng.
Một tuần sau đó là sinh thần mười lăm tuổi của Phi Diên. Thông thường mỗi năm Tử Hằng đều sẽ tặng cho Phi Diên một món quà nào đó mà đa phần trong đó là vũ khí. Năm ngoái hắn tặng cho con một bộ cung tên rất quý. Năm nay Phi Diên đề nghị phụ hoàng mình không tặng quà hiện vật. Ngược lại cậu xin phụ hoàng ban cho mình một ân huệ.
“Phụ hoàng, trước giờ con chưa từng cầu xin người điều gì. Hôm nay là sinh thần của con, con có thể xin người đáp ứng con một chuyện được không?”
“Chuyện này con đã nói trước đó và ta đã đồng ý rồi. Con muốn gì cứ nói đi.”
Phi Diên dập đầu với Tử Hằng rồi nói:
“Con muốn xin phụ hoàng tặng cho con một người.”
Tử Hằng liếc nhìn Hồng Thanh rồi quay lại hỏi:
“Con muốn ai?”
“Danh Thần. Xin phụ hoàng hãy tặng ảnh vệ Danh Thần cho con.”
Danh Thần đứng phía sau Tử Hằng, nghe thấy lời đó mà há hốc kinh ngạc. Phi Diên chưa từng nói qua với hắn chuyện này.
Dù biết rõ con trai làm vậy là có mục đích gì nhưng Tử Hằng vẫn hỏi:
“Danh Thần là ảnh vệ thân cận của ta. Con xin hắn làm gì?”
“Con rất vừa ý năng lực của Danh Thần. Phụ hoàng từng nói đến một lúc nào đó con có thể xin người ban cho con thêm một ảnh vệ. Vậy thời điểm này con xin điều đó có được không?”
Tử Hằng ho nhẹ vài cái rồi nói:
“Ừm. Chuyến vi hành vừa rồi con làm rất tốt, vượt hơn mong đợi của ta. Được. Ta chấp nhận nguyện vọng của con. Từ nay ảnh vệ Danh Thần của ta giao cho con đấy.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Hồng Thanh nhìn gương mặt đỏ lựng lúng túng của Danh Thần, thở dài một hơi. Từ nay về sau cuộc sống của hắn sẽ thú vị lắm.
HOÀN CHÍNH VĂN.