“Tối qua huynh không ngủ được à? Nhìn hai mắt thâm quầng kìa.”
Danh Thần uể oải ngáp một hơi, mệt mỏi đáp:
“Ừ. Ta bị khó ngủ.”
Nửa đêm bị Phi Diên xông vào phòng hôn cho ngất ngây như thế hắn ngủ được mới là lạ. Nghĩ đến hôm qua hắn vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ và tức giận. Hắn giận bản thân đã hơn ba mươi tuổi mà còn bị một đứa nhóc mười mấy tuổi trêu chọc đến ngượng chín mặt như thế. Hắn còn không có chút phản kháng. Hắn cũng chẳng ngờ tên nhóc con này mới nhỏ mà đã lưu manh như vậy. Toàn lợi dụng sự đáng yêu của bản thân để chiếm tiện nghi của hắn.
“Không phải là đêm qua điện hạ làm gì khiến huynh không ngủ được đấy chứ?”
Danh Thần giật mình, trợn mắt nhìn qua Vệ Khanh. Vệ Khanh vội vàng xua tay.
“Huynh đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như thế. Hôm qua hai người làm gì ta không hề thấy không biết gì đâu nhé. Đêm qua là ca trực của ta mà. Ta nhìn thấy điện hạ nửa đêm bỗng nhiên mở cửa đến phòng của huynh nên tò mò hỏi vậy thôi.
Danh Thần biết Vệ Khanh nói thật. Cậu ta chẳng dám làm trò rình mò đó đâu. Nhưng nghĩ đến những “uất ức” mà mình phải chịu Danh Thần vẫn không khỏi tức giận. Hắn đánh vào đầu Vệ Khanh một cái.
“Ấy da! Sao huynh lại đánh ta?”
“Sao ta lại không thể đánh ngươi? Cứ mỗi lúc ta cần thì ngươi lại lủi mất. Ngươi để mặc ta một mình đối phó với điện hạ. Ngươi đối xử với huynh đệ như vậy đó hả?”
“Huynh phải nghĩ cho ta chứ. Huynh cần ta nhưng điện hạ có cần ta đâu. Ta mà không tránh đi điện hạ kiểu gì cũng xiên chết ta mất.”
“Ngươi…”
Hắn mắng không được. Vệ Khanh nói đúng. Y cũng phải nghĩ cho cái mạng của mình chứ. Nghĩ đến những ngày tháng sau này Danh Thần không khỏi cảm thấy lo sợ. Bây giờ hắn là ảnh vệ của Phi Diên, ngày ngày đều phải đối mặt với cậu nhóc. Cái thằng nhóc lưu manh đó kiểu gì cũng lại tìm cách trêu chọc hắn.
“Ta thấy huynh cứ đồng ý với điện hạ đi. Điện hạ chân thành với huynh như thế, huynh cũng yêu thích điện hạ mà. Sao cứ mãi không chấp nhận tình cảm của điện hạ thế?”
“Ngươi không hiểu thì đừng có nhiều chuyện.”
Vệ Khanh im lặng không dám hó hé gì nữa.
Không ai có thể hiểu được tâm tư của hắn lúc này. Danh Thần thở dài nhìn Phi Diên đang đứng nói chuyện với Thanh Trúc từ phía xa. Thanh Trúc hiện tại đã mười sáu, đã có thể theo phụ hai người cha của mình làm việc rồi. Khả năng làm việc và phân tích sự việc của Thanh Trúc rất nổi trội. Hoàng thượng luôn rất tán thưởng cậu ta. Tương lai của cậu ta rất xán lạn. Danh Thần nhìn thái tử nói chuyện thân mật với Thanh Trúc như thế trong lòng chợt dâng lên suy nghĩ, nếu như người mà Phi Diên lựa chọn là Thanh Trúc thì sẽ xứng với cậu ấy hơn. Tại sao cứ phải chọn một người hơn mình đến tận mười sáu tuổi như hắn chứ?
...***...
“Sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến chỗ ta vậy?” Thanh Trúc hỏi. Mắt vẫn không rời cuốn sách đang xem dở.
“Ta đến thăm ngươi không được sao? Ngươi là huynh đệ chí cốt của ta mà.”
“Thôi khỏi. Ngày nào ngươi cũng chạy theo tình yêu bé nhỏ của ngươi đâu có thời gian nhớ đến bạn thân chí cốt này đâu.”
Phi Diên bật cười, nói: “Ta mà không ngày ngày đuổi theo huynh ấy ta sợ sẽ có ngày huynh ấy bị ta doạ chạy mất.”
“Ngươi lại giở trò lưu manh với huynh ấy rồi phải không? Thật là… Ngươi tém tém lại chút cho ta. Bây giờ đã kéo được người ta ở cạnh bên mình thì lại càng phải cẩn trọng. Danh Thần là người rất dễ xấu hổ. Biết không?”
“Biết rồi.”
Chính vì vẻ mặt khi xấu hổ của Danh Thần rất đáng yêu nên cậu mới càng muốn trêu chọc.
“Ngươi đang chuẩn bị đi đâu sao? Mang nhiều sách như vậy.”
“Hội thơ Cảnh Minh mời ta đến làm khách mời danh dự.”
“Ngươi mới bao tuổi đã được mời làm khách mời danh dự rồi?” Phi Diên sửng sốt.
“Thật sự ta không muốn tham gia chút nào nhưng cha cứ ép phải đi.”
“Lam đại nhân muốn ngươi tham gia các hoạt động như thế này nhiều hơn cũng vì muốn ngươi mau thành thân đó.”
“Ta chỉ mới mười sáu, thành thân cái gì.”
Phi Diên khoác vai Thanh Trúc nói;
“Ta đi cùng ngươi cho vui nhé.”
“Hả? Không phải năm ngoái đi cùng ta ngươi than có quá nhiều vũ cơ làm phiền ngươi nên ngươi không muốn đi nữa sao?”
“Đó là năm ngoái, giờ ở trong cung buồn chán nên ta muốn ra ngoài chơi cho vui.”
Thanh Trúc liếc nhìn Danh Thần đang đứng đằng xa lại nhìn gương mặt tươi cười của Phi Diên bên này, cậu cảm thấy vị thái tử chắc lại bày trò gì đó.
“Tuỳ ngươi. Đừng làm rối mọi chuyện lên là được.”
“Ta làm rối mọi chuyện cái gì?”
“Làm cái gì ngươi tự biết.”
Phi Diên bật cười. Thanh Trúc đúng là hiểu cậu.
...***...
Phi Diên xác thực là muốn dùng hội thơ Cảnh Minh này để thử Danh Thần. Cậu đã theo đuổi Danh Thần suốt nhiều năm. Tuy cho đến giờ Danh Thần chưa từng thừa nhận mình có tình cảm với cậu nhưng những lúc cậu thân mật huynh ấy không phản kháng, có vẻ cũng rất thích. Cậu không muốn tiếp tục đợi nữa. Danh Thần đã hơn ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa. Cậu rất muốn nhanh chóng biến huynh ấy thành người của mình.
Phi Diên khá giống cha mình. Tuy tuổi còn khá nhỏ nhưng dáng người cao ráo lại soái khí. Có rất nhiều người cả nam lẫn nữ đều bị cậu thu hút. Khi ra ngoài cung, Phi Diên che giấu thân phận thật nên đi đến đâu cũng thu hút người vây quanh.
Năm ngoái, Phi Diên và Thanh Trúc cùng đến chơi ở hội thơ Cảnh Minh, nhưng ngày đó Thanh Trúc còn chưa phải là khách mời danh dự. Hai người bọn họ chỉ đơn giản là đến đó chơi cho vui vì nghe nói có đoàn xiếc nổi tiếng đến biểu diễn. Lần đó các vũ cơ vừa nhìn thấy Phi Diên đã mặt đỏ tay run, hai mắt sáng lấp lánh. Bọn họ xúm lại quanh cậu nhóc hỏi chuyện. Còn có người ném hoa vào cậu. Phi Diên cảm thấy rất phiền phức liền bỏ về.
Lần này xuất hiện tại hội thơ Cảnh Minh, vẻ ngoài của Phi Diên một lần nữa thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Các vũ cơ cũng rất yêu thích cậu nhưng nhớ đến năm ngoái người này hình như không thích họ đến gần nên chỉ dám đứng ngắm từ xa.
Phi Diên nhìn thấy các vũ cơ liền đưa tay vẫy chào, còn cười rất tươi. Các vũ cơ lập tức chạy ra vây quanh nói chuyện với Phi Diên.
“Hôm nay điện hạ làm sao vậy? Tự dưng thân thiết với vũ cơ thế? Bình thường thấy bọn họ điện hạ đều chê phiền phức mà.”
Danh Thần nhíu mày. Trong lồng ngực cảm thấy rất khó chịu.
“Danh Thần, huynh không sao đấy chứ? Huynh đừng giận. Ta nghĩ điện hạ chỉ đang chơi đùa thôi.”
“Ta không giận. Sao ngươi lại nghĩ là ta đang giận chứ?”
Vệ Khanh nhìn gương mặt tối sầm của Danh Thần mà phát run. Thế này mà bảo không giận.
“Được được. Huynh không giận. Vậy…”
“Ta thấy trong người không được khỏe. Ta đi ra ngoài một lát.”
Thanh Trúc từ phía xa nhìn thấy đưa mắt ra hiệu cho Phi Diên nhưng cậu dường như không thèm để ý, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với các vũ cơ.
“Cái tên này làm cái trò gì vậy? Lo mà đi dỗ người ta đi chớ!” Thanh Trúc nhìn Phi Diên khó hiểu.
Phi Diên được các cô gái tặng rất nhiều quà. Cậu ôm chỗ quà đó về, trên đường đi miệng cười đùa không ngớt. Cậu thi thoảng lén liếc nhìn Danh Thần đi phía sau thấy y chỉ lẳng lặng đi theo không nói năng gì. Trong lòng cậu khấp khởi mừng thầm. Nếu Danh Thần cảm thấy khó chịu khi thấy cậu gần gũi với các cô nương khác vậy chứng tỏ là huynh ấy ghen rồi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Cậu muốn huynh ấy phải thể hiện rõ ràng hơn.
“Ngươi cầm chỗ quà này về chia đều cho mọi người nhé.” Phi Diên đưa đống quà cho Vệ Khanh, hoàn toàn phớt lờ Danh Thần cũng đang đứng cạnh đó.
Vệ Khanh nhận lấy mấy túi quà bự mà trong lòng phát run. Danh Thần đang đứng bên cạnh mà chủ tử nhà hắn chẳng thèm hỏi qua một câu, cứ vậy đưa đồ cho hắn. Nhìn mặt Danh Thần đã đen như đáy nồi rồi. Hắn không hiểu rốt cuộc trong lòng chủ tử đang nghĩ cái gì.
Vệ Khanh nói nhỏ với Danh Thần:
“Huynh cầm giúp ta một ít đi được không? Nhiều quá.”
Danh Thần lạnh lùng đáp:
“Điện hạ đưa cho ngươi cầm thì ngươi cầm đi. Cầm không hết thì vứt đi.”
Vệ Khanh khóc không ra nước mắt. Đồ của chủ tử làm sao hắn dám vứt. Hắn khổ quá mà.
Quà được tặng đa phần là bánh và trái cây khô, còn lại là khăn tay, hầu bao tự thêu. Phi Diên đem cho tất cả những người hầu trong cung của mình, gần như không giữ lại bất kì thứ gì. Nhưng cậu lại cố tình không cho ai biết điều đó. Vệ Khanh là người duy nhất biết chuyện này cũng bị cấm không cho tiết lộ.
Sau khi chia hết tặng phẩm Vệ Khanh vào báo lại cho Phi Diên biết. Danh Thần là người duy nhất không nhận quà. Y nói đó là đồ của các cô gái tặng cho Phi Diên nên y không thể lấy. Vì Danh Thần không lấy nên Vệ Khanh đành phải giữ chúng.
Phi Diên nghe xong thì mỉm cười.