Hồng Thanh biết rõ Danh Thần chắc chắn có chuyện gì đó nhưng cuộc đi săn chỉ còn một ngày, hắn không có thời gian để tìm Lục Ly hỏi, chỉ đành để lúc khác.
Trong một ngày còn lại đó Tần Mạc hết sức chỉ dạy cho Hồng Thanh mọi kỹ năng đi săn của hắn. Hồng Thanh cũng rất chăm chỉ và nghiêm túc tập luyện. Tử Hằng cũng bận rộn cho việc chuẩn bị đến tận đêm khuya. Hồng Thanh biết chuyện liền đợi cho đến lúc con ngủ thì xuống bếp nấu cháo yến mật ong rồi đem đến tẩm cung cho Tử Hằng.
Lúc đến nơi hắn nhìn thấy Hoà phi cũng ở đó, cũng cầm một chén cháo yến pha mật ong như hắn, đặt lên bàn làm việc của Tử Hằng. Danh Thần liền nhẹ nhàng kéo hắn qua một bên.
"Cô ta đến từ lúc nào vậy?"
"Trước nương nương một lúc. Ban đầu bệ hạ không tiếp, nhưng Hoà phi mang theo cháo yến đến, lại còn đang là nửa đêm nên bệ hạ mới để Hoà phi vào trong. Nương nương đừng lo lắng. Hoà phi sẽ ra ngoài nhanh thôi. Trong lúc làm việc bệ hạ không thích ai làm phiền cả."
"Ta không lo lắng." Hắn chỉ cảm thấy con người này không thể xem thường.
Hoà phi Uyển Dư có gương mặt rất xinh đẹp, mặn mà, tính cách lại dịu dàng, hiền thục, ai ai cũng yêu quý. Nhưng Hồng Thanh luôn cảm thấy con người này dường như luôn che giấu điều gì đó đằng sau vẻ ngoài hiền dịu.
Sau khi thành thân mấy ngày, mỗi sáng Uyển Dư đều đến Phụng Nghi cung thăm hắn. Mỗi lần đến đều mang điểm tâm và bánh do tự tay mình làm tặng cho hắn. Cô ta nói tuy đều là phi tần với nhau nhưng hắn được hoàng thượng sủng ái là đã có địa vị lớn hơn mình rồi nên chuyện đến vấn an hàng ngày là chuyện hiển nhiên. Uyển Dư còn nói muốn học hỏi kinh nghiệm của hắn để hầu hạ hoàng thượng cho tốt. Cách nói của cô ta rất nhẹ nhàng, khéo léo khiến hắn không nỡ từ chối. Một con người như thế này Hồng Thanh không khỏi cảm thấy lạ, Uyển Dư đã vào cung bốn năm vậy mà vẫn không thể đi vào được trái tim của Tử Hằng.
"Tử Hằng có phải ngay từ đầu đã thích nam nhân không?"
Danh Thần ngạc nhiên lắc đầu đáp:
"Không có. Trước giờ thuộc hạ chưa từng thấy bệ hạ thích một ai. Nương nương là người đầu tiên."
Hồng Thanh nhíu mày nhìn y.
"Ngươi cứ phải nói chuyện với ta như vậy mới chịu được sao?"
Danh Thần sửng sốt nhìn Hồng Thanh rồi cúi đầu im bặt. Dáng vẻ lại lúng túng và tránh né hắn giống như hôm qua vậy.
"Ta không hiểu rốt cuộc giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì mà ngươi lại cư xử xa cách với ta như vậy. Ta chỉ muốn nói cho dù thân phận hiện tại của hai ta khác biệt nhưng trước giờ ta chưa từng thay đổi suy nghĩ về ngươi. Ngươi mãi mãi là bằng hữu tốt nhất của ta, cho nên ta hi vọng ngươi sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì mà phá hỏng tình cảm quý giá này."
Danh Thần chỉ cúi đầu không nói gì, bàn tay giấu dưới tay áo siết chặt. Hồng Thanh đối xử với hắn tốt như vậy. Hắn cảm thấy mình không xứng.
...***...
"Đêm đã khuya thế này rồi. Bệ hạ nghỉ tay ăn chút gì đi, nếu không sẽ không có sức mà làm việc đâu."
Trong ấn tượng của Tử Hằng, Uyển Dư vẫn luôn là một cô gái hiền dịu, nết na như thế. Nên cho dù không yêu, Tử Hằng cũng chưa bao giờ cư xử tệ với cô. Thái độ với Uyển Dư lúc nào cũng thân thiện, dịu dàng, khác hẳn khi đối mặt với Lan phi. Tử Hằng đã từng nghĩ nếu như không gặp được Hồng Thanh có lẽ hắn cũng đã tiếp nhận Uyển Dư rồi.
"Cảm ơn tấm lòng của nàng. Nàng cứ để trên bàn. Trẫm đói sẽ ăn."
"Vậy thần thiếp để ở đây. Bệ hạ nên sớm ăn khi cháo còn nóng, để nguội sẽ không ngon."
"Trẫm biết rồi. Đêm khuya rồi, nàng về nghỉ ngơi đi."
"Thần thiếp… " Gương mặt Uyển Dư thoáng buồn. "Thần thiếp rất muốn ở bên hầu hạ bệ hạ. Bệ hạ thức khuya làm việc thế này rất không tốt cho sức khoẻ. Thần thiếp rất lo lắng, ngủ cũng sẽ không yên. Hay là bệ hạ cho phép thần thiếp…"
"Không cần. Nàng về đi. Có nàng ở đây trẫm không thể làm việc được. Việc của trẫm mà không xong là trẫm sẽ phạt nàng đó."
"Vậy… thần thiếp xin phép."
Uyển Dư luyến tiếc rời đi. Trước khi rời khỏi còn không quên dặn Tử Hằng nên nhanh chóng ăn cháo kẻo nguội. Uyển Dư đi rồi Tử Hằng mới thở phào một hơi. Đột nhiên hắn nói vọng ra bên ngoài:
"Sao ngươi còn không vào đây?"
Có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, Hồng Thanh bước vào bên trong.
"Ngươi biết ta đến?"
"Ngươi đến mà trẫm còn không biết thì có phải là trẫm làm hoàng đế vô dụng quá rồi không?"
"Vô dụng ta cũng không chê ngươi."
Tử Hằng đón lấy tô cháo nhỏ trên tay Hồng Thanh để lên bàn rồi thuận tay kéo luôn người ngồi lên đùi mình.
"Bảo bối cũng đến đưa đồ ăn đêm cho trẫm sao?"
"Ta thấy bệ hạ có người nấu cháo mang đến tận cửa rồi nên ta cảm thấy bệ hạ sẽ không cần cháo của ta nữa. Ta định mang trở về."
"Ai bảo trẫm không cần. Trẫm thích nhất là đồ của ngươi nấu. Trẫm không cần của ai khác."
"Người ta đã cất công nấu cháo yến mang đến cho bệ hạ tẩm bổ, bệ hạ lại không dùng. Phí phạm của giời quá."
Tử Hằng nhéo nhẹ chóp mũi Hồng Thanh, bật cười hỏi:
"Vậy ngươi là muốn trẫm ăn đồ của người khác nấu hay là đồ của ngươi nấu hả?"
Hồng Thanh hừ nhẹ, quay mặt đi làm vẻ giận dỗi.
"Bệ hạ muốn ăn của ai thì ăn. Ta nào cấm cản được."
"Vậy giờ trẫm muốn ăn ngươi được không?"
Hồng Thanh đỏ mặt quay qua mắng:
"Biến thái. Ngươi ưm…"
Tử Hằng kéo đầu Hồng Thanh xuống, phủ lên môi hắn một nụ hôn dịu dàng và nồng thắm. Khi cảm thấy cả hai đã bắt đầu nóng lên, trước khi ý chí không khống chế nổi, Hồng Thanh chủ động đẩy Tử Hằng ra.
"Không phải ngươi còn đống việc phải giải quyết trong đêm nay sao? Chúng ta không nên tiếp tục nữa, kẻo làm ảnh hưởng đến công việc của ngươi."
"Ừ. Mặc dù rất muốn nhưng trẫm cũng biết mà. Đêm nay chỉ có thể nhịn rồi."
Hồng Thanh đứng dậy khỏi người Tử Hằng, sau đó nhanh chóng đưa cháo cho Tử Hằng. Y dùng rất nhanh. Còn chén của Uyển Dư nấu thì Tử Hằng ban cho Tịnh công công.
"Thật ra ta thấy con người của Uyển Dư cũng tốt. Vừa xinh đẹp, lại hiền dịu, biết nấu nướng. Tại sao ngươi lại không chịu nàng ta nhỉ? Phải người khác chắc đã nâng niu, bảo bọc nàng ấy từ lâu rồi."
Tử Hằng đang ngồi viết chợt khựng lại. Hắn gác bút lại, ngầng đầu nói:
"Trẫm cưới nàng ấy chỉ đơn giản vì mục đích hoà thân chứ không phải yêu đương gì, cũng giống như Lan phi vậy. Trẫm cũng không muốn có con với bọn họ vì sợ đứa con sinh ra sẽ không được hạnh phúc giống như trẫm ngày xưa. Trẫm đã lựa chọn ngươi, dĩ nhiên sẽ không nghĩ đến người khác."
"Thật ra ta cũng không phản đối ngươi có thêm phi tử đâu. Ta biết vua trước giờ đều có tam cung lục viện, con cháu đầy nhà. Cưới nhiều phi tử cũng là để xây dựng thế lực của bản thân. Ta đều hiểu cả. Cho nên nếu như cần thiết ngươi có thể…"
"Ta không muốn. Thanh nhi, ngươi vì trẫm, vì Diên nhi đã phải chịu quá nhiều đau đớn và khổ nhục rồi. Trẫm không muốn ngươi phải chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa, cho dù là vì bất kì nguyên nhân gì. Vua có tam cung lục viện, nhưng trẫm chỉ cần một mình ngươi." Tử Hằng nắm lấy tay Hồng Thanh mà nói chân thành như thế.
Hồng Thanh mỉm cười. Hai má ửng hồng.
"Thôi được rồi. Ngươi làm việc tiếp đi. Ta không làm phiền nữa. Cố gắng xong sớm rồi đi ngủ nhé!"
"Ừ. Đêm nay ngươi chịu khó ngủ mà không có trẫm nhé. Lần sau trẫm nhất định sẽ đền bù."
"Thôi khỏi. Mỗi lần ngươi nói đền bù ta đều bị ngươi làm cho mệt muốn chết. Cứ như bình thường là được rồi."
Tử Hằng bật cười. Hồng Thanh dễ thương quá.
...***...
Cuộc đi săn hôm ấy hội tụ hơn hai trăm người cùng tham gia. Dĩ nhiên không thể thiếu được Châu Mộ Văn. Kể từ sau khi Hồng Thanh được đưa về cung, Mộ Văn cũng bị Tử Hằng đẩy đi khắp nơi làm đủ thứ việc như chống lũ, phát chẩn hay đánh sơn tặc. Cứ hai ba tháng Mộ Văn lại về cung một lần. Mỗi lần về chắc chắn sẽ ghé đến thăm Hồng Thanh đầu tiên.
Có lẽ vì ấn tượng ban đầu không tốt nên đến giờ Phi Diên vẫn rất không ưa Mộ Văn. Còn Hồng Thanh sau khi tiếp xúc mấy lần, hiểu được tính cách của Mộ Văn cũng không còn cảm thấy e ngại hay sợ hãi mỗi khi gặp mặt. Mộ Văn lần nào trở về cũng mang quà đến tặng Hồng Thanh, còn ngồi chơi trong cung của Hồng Thanh rất lâu khiến Tử Hằng nổi cáu, phải đến đuổi y đi.
Châu Mộ Văn và Tần Mạc không thân nhau. Bọn họ thậm chí còn xung khắc. Bởi Mộ Văn ngưỡng mộ và rất yêu thích Tử Hằng, còn Tần Mạc thì ngược lại, cạnh tranh gay gắt. Cho nên mỗi lần hai người này gặp nhau là bầu không khí trở nên căng thẳng. Nhưng hôm nay bầu không khí còn trở nên kì lạ hơn khi Phương Hồng Thanh xuất hiện.
"Thanh Thanh, ngươi đến rồi. Ta chờ ngươi từ sáng."
Mộ Văn nhào tới, xém chút đã ôm chầm lấy Hồng Thanh. Tần Mạc nhanh chóng kéo Hồng Thanh lùi lại đứng phía sau mình. Mộ Văn nổi giận.
"Ngươi làm cái gì đấy?"
"Hắn là thê tử của biểu ca, ngươi làm cái gì vậy hả? Chẳng ra cái thể thống gì cả."
"Mắc mớ gì tới ngươi. Quan hệ của ta và Thanh Thanh rất thân thiết. Người ngoài như ngươi không hiểu đâu. Trả hắn cho ta!"
Tần Mạc nhíu mày, tay giữ chặt lấy tay Hồng Thanh, nói:
"Ai bảo ta là người ngoài. Ta là sư phụ của hắn."
Tử Hằng đang đứng nói chuyện với thái hậu, vừa lúc nhìn thấy một màn tranh giành này của hai biểu đệ thì không khỏi nổi giận. Hắn định lao tới đánh cho chúng một trận thì thái hậu kéo tay giữ lại.
"Ai gia đã cảnh cáo con rồi, không thể để Phương Hồng Thanh tham gia cuộc đi săn này. Rồi con xem, cuộc thi này sẽ vì tên đó mà loạn lên."