Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, tất cả những gì Hồng Thanh có thể nghĩ là tại sao con hổ lại đột nhiên tấn công hắn? Tại sao cứ nhất thiết phải là hắn? Trên người hắn có gì thu hút con vật đó sao?
Hồng Thanh tháo cây cung và túi đựng tên ném qua một bên, cởi áo khoác ngoài ném sang bên còn lại. Con hổ nhào tới cắn xé cái áo hắn vừa ném ra. Hồng Thanh thất kinh. Quả nhiên có kẻ muốn hại hắn. Muốn hắn chết.
Hồng Thanh lộn người nhặt lấy bộ cung tên của mình, nhanh chóng giương cung bắn. Tay hắn run run. Hắn chưa từng bắn con thú to lớn và nguy hiểm như vậy bao giờ, lại còn với khoảng cách gần đến thế. Tâm trạng hắn không khỏi kích động, sợ hãi đến cả người run lên. Nếu hắn không giết được nó thì hắn phải chết.
Hồng Thanh định nhằm vào đầu con hổ mà bắn nhưng con hổ đang cắn xé áo của hắn, đầu không chịu ở yên. Hơn nữa, cảnh tượng này khiến hắn ám ảnh, ghê sợ không dám nhìn. Hồng Thanh chuyển qua bắn vào chân của nó. Nếu hổ không thể chạy thì hắn có thể trốn được, cũng bắn những chỗ khác dễ hơn.
Mũi tên vừa bay khỏi dây cung liền cắm phập vào chân trước của con hổ. Con hổ gào lên một cách đau đớn. Nó quay sang nhìn Hồng Thanh một cách dữ tợn. Hồng Thanh vẫn đang dương cung muốn bắn tiếp vào chân sau của nó. Nhưng tên còn chưa kịp bắn ra, con hổ đã lao tới. Chân bị thương của nó vung tới đánh bật cây cung đi. Móng vuốt sắc nhọn quét trúng người Hồng Thanh tạo nên một vết cắt lớn trên ngực. Nó nhào lên người Hồng Thanh, ngửa đầu gào lên đầy ghê rợn. Miệng nó há lớn, nước dãi chảy dài rớt xuống người, cảm giác như muốn ngoạm cái miệng to lớn đó vào đầu mình. Hồng Thanh nhắm mắt, nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi.
Hắn không cam tâm chết như thế này. Hắn muốn biết rốt cuộc kẻ nào hãm hại hắn. Hắn sẽ băm vằm kẻ đó ra làm trăm mảnh. Diên nhi còn nhỏ, Tử Hằng yêu thương hắn nhiều như thế, gia đình nhỏ hạnh phúc này hắn hưởng thụ còn chưa đã. Hắn chưa muốn chết.
Hồng Thanh lại nghe con hổ gào lên một tiếng, nhưng lần này cảm giác có vẻ rất đau đớn. Sau đó con hổ đổ ập cả cơ thể to lớn xuống người Hồng Thanh.
Gần như ngay lập tức, Tử Hằng cùng Tần Mạc và Mộ Văn nhào tới. Bọn họ nâng cơ thể to lớn của con hổ đang đè trên người Hồng Thanh đẩy ra một bên. Hồng Thanh bị cú va chạm khiến vết thương trên ngực càng thêm nặng. Máu chảy ướt đẫm cả y phục.
Tử Hằng ôm lấy Hồng Thanh cả người đầm đìa máu, đồng tử rung lên vì sợ hãi và tức giận. Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Khi ấy nghe thông tin trong rừng có hổ hắn lo lắng nên chạy đi tìm Hồng Thanh. Sau đó lại nhìn thấy Lam Hiên chạy ra tìm Thẩm Minh Hiên bị chấn thương trong khi Minh Hiên thực tế vẫn luôn bình yên vô sự bên cạnh hắn từ đầu đến giờ. Hắn biết là có chuyện chẳng lành rồi. Tiếng hổ gầm phát ra gần đấy khiến hắn giật nảy, trong lòng hoảng sợ không thôi. Hắn liền phi ngựa như bay đến đây thì…
Giá như hắn có thể đến sớm hơn. Giá như hắn không rời Hồng Thanh ra thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Tử Hằng nhanh chóng xé lớp áo bên trong rồi dùng nó để đắp lên vết thương của Hồng Thanh, ngăn cho máu tiếp tục chảy.
"Thanh nhi! Thanh nhi! Mở mắt ra được không? Ngươi đừng bỏ ta! Nhất định không được bỏ ta! Thái y đâu? Mau gọi thái y!"
"Biểu ca, huynh bình tĩnh! Đệ đã cho người đi gọi rồi."
Hồng Thanh mở mắt, hơi thở yếu ớt. Nhìn thấy Tử Hằng ở trước mắt mình bình an vô sự, môi hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
"May quá… Ngươi không sao…"
"Thanh nhi, ngươi cố chịu đựng một chút. Ta nhất định sẽ cứu ngươi."
"Không sao… Ta ổn… Không sao…"
Tử Hằng ôm chầm lấy Hồng Thanh. Hai hàng nước mắt chảy dài. Bản thân đã bị thương nặng như vậy rồi mà Hồng Thanh vẫn còn sức lo lắng cho sự an toàn của hắn.
...***...
Khúc Viễn nhanh chóng đến ngay sau đó. Vết thương của Hồng Thanh rất nặng nhưng vì được cứu chữa kịp thời nên không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hiện tại Hồng Thanh vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh không biết khi nào mới tỉnh lại. Khúc Viễn nói nếu Hồng Thanh mãi không tính thì tính mạng sẽ nguy hiểm vô cùng. Hắn không chắc có thể cứu được. Tử Hằng hoảng sợ, túc trực bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay Hồng Thanh không buông.
Tên thị vệ đã lừa Lam Hiên rời khỏi Hồng Thanh khi đó đã biến mất trước khi bị người của Tử Hằng tóm được. Tạ Chinh bị một mũi tên bắn xuyên ngực nhưng chưa trúng tim nên thoát chết trong gang tấc. Vì chuyện xảy ra ngày hôm đó, cuộc đi săn đã bị dừng lại đột ngột, cũng chẳng có một buổi yến tiệc nào được tổ chức sau đó như mọi năm. Thái hậu biết chuyện đến tận nơi gặp Tử Hằng nói:
"Hằng nhi, ta hiểu tâm trạng của con. Nhưng con nên hiểu mình là ai, cần phải làm gì. Có rất nhiều người đang chờ con. Chẳng lẽ con định chỉ vì Phương Hồng Thanh mà bỏ mặc tất cả, bỏ mặc công việc, bỏ mặc quy chế triều đình hả?"
Tử Hằng ôm đầu. Chỉ một đêm không ngủ mà người hắn phờ phạc hẳn đi.
"Mẫu hậu, con hiện tại không có tâm trạng mở yến tiệc hay làm gì cả."
"Không phải nó đã qua cơn nguy hiểm rồi sao? Con còn lo lắng cái gì nữa?"
Tử Hằng bực bội. Hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa, quay qua mắng cả thái hậu:
"Thanh nhi còn đang nằm mê man chưa tỉnh, sao con có thể không lo lắng chứ? Mẫu hậu, con cũng là người, không phải sắt thép không có tình cảm. Người mà con yêu nhất còn đang bị thương nằm đây. Mẫu hậu bảo con bỏ mặc hắn mà đi dự tiệc vui chơi với người khác có khác gì hành vi táng tận lương tâm hay không?"
Thái hậu vừa ức vừa giận cũng quát lên:
"Con bảo ta táng tận lương tâm? Con thử đặt mình vào vị trí của ta mà suy nghĩ hay chưa? Con vì một kẻ không ra gì mà bỏ mặc mọi công việc của mình. Con xem mình như vậy có xứng làm thiên tử nữa hay không?"
"Ai muốn làm thì đi mà làm. Thiên tử mà phải vô tâm vô đức như thế thì con không muốn làm nữa. Con cũng chưa bao giờ nói rằng mình muốn làm vua cả."
Thái hậu đột ngột vung tay tát Tử Hằng một cái rồi tức giận quát:
"Ăn nói hàm hồ! Đây là chuyện con có thể nói lung tung vậy sao?"
"Thanh nhi là tất cả của con. Nếu y có mệnh hệ gì, con cũng không thiết sống nữa."
"Con… Nhu nhược."
Tử Hằng chỉ im lặng, không nói gì. Lúc này Mộ Văn ở bên ngoài bước vào nói:
"Thái hậu nương nương, chuyện yến tiệc để con làm cho. Bây giờ tâm trạng biểu ca như thế, không thể làm được đâu. Con sẽ thay huynh ấy chủ trì."
"Làm gì có chuyện để thân vương đứng ra chủ trì yến tiệc chứ? Ngươi có biết thành phần tham dự yến tiệc hôm nay gồm những ai không? Hoàng đế không có mặt, những người đó sẽ xem Vạn Lịch quốc của chúng ta ra gì đây."
"Thái hậu lo lắng quá rồi. Chuyện xảy ra ở trường săn tất cả mọi người đều biết. Sẽ không ai trách cứ bệ hạ đâu. Ngược lại, nếu để bệ hạ mang bộ mặt buồn thảm trầm trọng thế này xuất hiện trong yến tiệc sẽ chỉ càng khiến mọi việc tồi tệ thêm thôi. Thái hậu thấy có phải không?"
Tần Mạc hơi ngạc nhiên nhìn Mộ Văn. Bình thường tên này rất hay giỡn nhây, không mấy khi nghiêm túc. Thật không ngờ vào thời khắc quan trọng lại có thể nói ra được những lời hay đến như vậy khiến hắn phải nhìn y bằng con mắt khác.
"Thôi được rồi. Vậy Mộ Văn chủ trì yến tiệc đi. Cần hỗ trợ cái gì cứ nói với ai gia."
"Vâng."
Thái hậu khẽ thở phào một hơi. Mắt liếc nhìn Tử Hằng vẫn đang ngồi thất thần bên giường của Hồng Thanh mà lắc đầu thất vọng. Mấy năm trước nó đâu có nhu nhược thế này. Gần như không có thứ gì có thể khiến nó phân tâm hay bối rối. Vậy mà từ khi Phương Hồng Thanh xuất hiện, tất cả sự quan tâm của Tử Hằng đều dồn hết vào người này, y như phụ hoàng của nó ngày trước vậy.
Hồ ly tinh. Đúng là hồ ly tinh. Nếu Tử Hằng còn tiếp tục giữ kẻ này ở bên cạnh, không sớm thì muộn ngai vàng này của nó khó có thể giữ được. Vì Tử Hằng, vì Vạn Lịch quốc, Phương Hồng Thanh nhất định không thể giữ lại.
...***...
Trong lúc hoàng thượng đang trông nom bên giường bệnh, Thẩm Minh Hiên, Tần Mạc và Đường Sâm cùng điều tra chuyện hổ đột ngột xuất hiện ở trường săn. Từ những thông tin mà họ có được có thể khẳng định hổ đã được bí mật thả vào trường săn. Mục đích chính là muốn dùng hổ để giết hại Hồng Thanh. Nếu là chết ở trường săn, lại không phải do tên bắn trúng thì khó có thể quy tội được cho ai.
Đường Sâm có thể khẳng định trước ngày diễn ra cuộc thi hắn đã kiểm tra hàng rào bao quanh trường săn rất kỹ. Nên hổ chỉ có thể là do người của chính hắn bí mật thả vào. Hắn liền cho bắt tất cả những thuộc hạ của mình đến để truy hỏi. Nhưng không một ai chịu thừa nhận.
"Được. Các ngươi không thừa nhận chứ gì? Thế thì chịu chung hình phạt đi. Các ngươi ăn bổng lộc của vua nhưng lại làm chuyện thương thiên hại lý. Không biết xấu hổ. Tất cả các ngươi bị bắt giam. Hai ngày sau bị phạt ra đảo lưu đày mười năm."
Lập tức hai mươi mấy con người đang quỳ đó đồng loạt kêu lên oan ức, vừa thống hận kẻ đã gây ra chuyện này nhưng không dám nhận để tất cả bị vạ lây. Thẩm Minh Hiên đứng bên ngoài quan sát hết một lượt biểu hiện trên gương mặt của từng người. Sau đó Minh Hiên liền quay qua nói nhỏ với Đường Sâm. Đường Sâm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và quyết đoán như vậy. Hắn nói:
"Đừng kêu gào nữa. Tội cố ý giết hại phi tử của vua đáng phải xử trảm. Ta chỉ phạt các ngươi bị lưu đày là đã nhẹ tay lắm rồi. Người đâu, bắt tất cả vào ngục cho ta."
Rồi mặc kệ cho tướng sĩ không ngừng kêu gào, Đường Sâm vẫn lạnh lùng nhìn tất cả bị lôi đi.