Hồng Thanh nhớ phải mấy tháng rồi hắn chưa được ra ngoài cung chơi. Hắn vẫn luôn giữ ý định đưa Phi Diên và Thanh Trúc cùng ra bên ngoài cung chơi mấy ngày nhưng mãi vẫn không thực hiện được. Lý do chính là Tử Hằng không yên tâm để hắn đi mà không có y đi cùng. Mà Tử Hằng công việc bận rộn, không thể rời công việc ra mấy ngày để đi với hắn.
Dạo trước chỉ vì Tử Hằng đi vi hành quá nhiều mà công việc chất đống, đẩy hết việc cho Thẩm Minh Hiên, nên bây giờ Thẩm tướng lấy cớ là thê tử và con trai đều ở trong cung cả, hoàng thượng không cần phải đi ra ngoài vi hành nhiều làm gì. Vì vậy mà không ngần ngại chồng hết việc cho Tử Hằng. Hồng Thanh cùng vào phụ giúp một ít.
Bây giờ được đi dạo trên con đường thôn quê, tuy là nơi khác nhưng Hồng Thanh lại có cảm giác nó không khác mấy với huyện Nghi Xuân của hắn ngày trước. Hắn nhớ Mai Nương và hai đứa bé con dễ thương của tỷ ấy. Sau khi vào cung hắn có nhờ người đến đưa tiền và thư cho Mai Nương. Nghe nói cuộc sống của ba mẹ con đã tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhìn thấy một cửa tiệm bán đồ chơi cho trẻ con. Trong đó có bán nhiều con quay với kiểu dáng trang trí rất bắt mắt và dễ thương. Trẻ con kinh thành không hay chơi trò này nên lúc hắn nhờ người ra ngoài cung mua con quay về cho Phi Diên mà tìm mãi không thấy. Hắn đành hướng dẫn cho người trong cung làm một cái nhưng chắc chắn không thể đẹp bằng những con quay được bán ở đây. Hắn mua liền chục con quay khác nhau, nghĩ rằng Phi Diên nhìn thấy khẳng định sẽ rất thích.
“Cuối cùng ngươi cũng cười rồi. Phải như vậy mới được chứ.”
Hồng Thanh ngẩn ra. Tần Mạc định nắm tay y nhưng chỉ mới chạm vào liền rụt tay lại, vành tai hơi đỏ.
“Mấy ngày vừa rồi lúc nào ngươi cũng như người mất hồn vậy. Ta nghĩ đưa ngươi ra ngoài chơi sẽ giúp ngươi thoải mái hơn chút.”
“À. Cảm ơn nhé.”
“Bình thường ngươi có hay ra ngoài dạo chơi thế này không?”
“Không. Tử Hằng rất bận. Hắn luôn muốn đích thân đưa ta và Diên nhi ra ngoài chơi nhưng không có thời gian, còn để người khác đi thì lại không yên tâm. Thành ra hơn nửa năm rồi vẫn chưa được ra khỏi cung.”
“Vậy thì ngươi có thể xem như lần này đi dạo chơi luôn.”
Hồng Thanh chỉ mỉm cười không nói gì. Tần Mạc liền kéo tay hắn đi xem những gian hàng khác. Qua những lời kể của Hồng Thanh hắn biết thật ra Tử Hằng cũng rất yêu thương Hồng Thanh và y cũng rất yêu biểu ca của hắn. Hai người bọn họ tuy cãi nhau những vẫn rất nặng tình. Hắn hoàn toàn không có cơ hội xen vào.
Tần Mạc biết bản thân có suy nghĩ không đứng đắn như vậy với phi tử của vua là không đúng chứ đừng nói đến đó là thê tử của biểu ca hắn. Hắn cũng chưa từng nghĩ mình thế mà lại có hứng thú với một nam nhân. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Hồng Thanh, hắn đã bị sự vô tư, thoải mái cùng nhiệt tình đối đãi của y làm cho bất ngờ. Từ bất ngờ dẫn đến sự tò mò muốn tiếp xúc, tiếp xúc rồi lại khiến hắn cảm thấy người này thật đặc biệt. Làm sao lại có một phi tử có cung cách cư xử thân thiện và thoải mái đến thế. Biết rõ hắn là thái tử của Thiên Tân, biết quan hệ của hắn và biểu ca trước giờ chỉ có cạnh tranh, biết hắn không thích nói chuyện hay gần gũi với ai, vậy mà vẫn không ngừng kiếm cớ tiếp cận hắn, làm thân với hắn. Sau khi trở về Thiên Tân, hắn không tài nào quên được vị phi tử đặc biệt này. Biết y gặp chuyện không chút do dự mà giúp đỡ. Hắn không phủ nhận hắn có tham vọng muốn thay thế biểu ca trong tim của Hồng Thanh. Sau khi đưa y đi hắn đã luôn cho rằng mình có thể có hi vọng. Nhưng giờ hắn cảm thấy hắn đúng là tưởng bở rồi. Vị trí của huynh ấy trong tim của Hồng Thanh quá lớn. Cho dù y đã rời khỏi cung nhưng vẫn luôn có tư tưởng quay về. Rõ ràng ngay từ đầu hắn đã không có chút cơ hội nào rồi.
“Đằng kia đang tụ tập làm gì thế nhỉ?”
Hồng Thanh ngạc nhiên chỉ vào một đám đông đang tụm lại trước một quán trà nhỏ bên đường. Thuộc hạ của Tần Mạc giải thích:
“Đó là người kể chuyện. Ở nơi này mỗi ngày đều có hai ba người mượn quán trà kể chuyện cho người dân nghe. Toàn là mấy chuyện bát quái, nghe chủ yếu là để giải trí thôi ạ.”
“À, ở kinh thành cũng có cái này. Nhưng bình thường ta chưa bao giờ nghe vì nó hơi mất thời gian.”
“Vậy thì giờ chúng ta qua nghe thử. Ta cũng chưa nghe kể chuyện thế này bao giờ.“
Nói rồi Tần Mạc kéo Hồng Thanh đi đến đó.
Người dân nghe kể chuyện rất đông. Quán trà không còn chỗ ngồi, họ đứng xung quanh nghe kể say sưa. Ngồi ở cái bàn được đặt trên một cái bục cao hơn mặt sàn một chút, một người đàn ông trung niên, râu tóc dài lưa thưa sợi bạc, cầm một chiếc quạt vừa kể chuyện vừa gõ lên mặt bàn theo nhịp.
“Ta nói các vị nghe. Trên đời này phàm là cái gì bất thường thì đa phần đều là do yêu quái gây ra cả. Ví dụ như một nam nhân bình thường thì không thể nào sinh con được. Nếu như hắn có thể sinh chứng tỏ hắn không phải là người.”
Hồng Thanh sửng sốt cùng tức giận. Tên khốn này đang nói luyên thuyên cái gì vậy?
“Ta từng đi thỉnh giáo một vị tiên sinh có pháp thuật rất cao minh, am hiểu thiên địa, yêu vật. Người đó nói trên đời này có một loại yêu quái là Cửu vĩ hồ, có khả năng biến hoá thành hình người rất giỏi, vẻ ngoài xinh đẹp lại rất thu hút. Đặc biệt hồ yêu dù là mang giới tính nam hay nữ đều có khả năng sinh con. Vì vậy nếu các người mà gặp một nam nhân mà có thể sinh được thì ta có thể nói chắc chắn với các ngươi rằng tên nam nhân đấy là hồ yêu hoá hình. Con của y sinh ra chính là hồ yêu nhỏ, là nghiệt chủng.”
Hai bàn tay của Hồng Thanh siết chặt, bờ vai khẽ run lên vì tức giận. Cái thứ chuyện kể gì thế này? Là ai đã nghĩ ra câu chuyện đó? Nói như tên kia thì hắn là hồ yêu hoá hình à? Hoang đường!
“Tên này nghe chuyện bát quái ở đâu rồi kể lung tung ở đây không biết. Hồng Thanh, chúng ta đi nơi khác xem đi.”
Tần Mạc quay qua muốn kéo Hồng Thanh đi thì phát hiện sắc mặt của y tối sầm, nhìn có vẻ như đang rất giận.
“Hồng Thanh, ngươi sao thế? Ngươi…”
“Bắt cái tên kia im miệng lại.”
Tần Mạc kinh ngạc không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý. Hắn đang định cho người kéo tên nam nhân kia ra ngoài thì lại nghe hắn ta nói tiếp:
“Các vị chắc đều biết trong hoàng cung của chúng ta có một vị phi tử là nam nhân đúng không? Lúc hắn về cung có mang theo một đứa trẻ cũng chính là tiểu hoàng tử hiện giờ. Đứa trẻ đó còn gọi hắn là cha, quấn quýt hắn còn hơn cả người thân ruột thịt. Các vị có suy đoán gì không? Cho đến giờ đã qua gần một năm nhưng thân thế thực sự của tiểu hoàng tử vẫn chưa từng được triều đình công bố rõ ràng.”
Ban đầu thì dẫn dắt nói rằng bất cứ nam nhân nào mà sinh được con thì đều là hồ ly biến hình, sau lại quay sang việc Hồng phi đưa theo tiểu hoàng tử cùng về. Không cần nói cũng đoán được kẻ kia muốn nói tới điều gì. Chuyện này chắc chắn là có âm mưu từ trước. Là kẻ nào rắp tâm muốn hãm hại hắn và Phi Diên đến mức này?
Những người dân xúm lại nghe người kể chuyện hỏi như thế bắt đầu nhao nhao lên. Ai nấy đều nghi ngờ thân phận của vị nam phi tử kia. Có người đã lên tiếng hỏi:
“Ý tiên sinh nói Hồng phi nương nương đã sinh ra tiểu hoàng tử sao?”
Người kể chuyện liền đáp:
“Câu hỏi rất hay. Điều này có rất nhiều điểm đáng nghi. Ta đã dò hỏi được từ một người rất đáng tin cậy ở trong cung. Mẹ đẻ của tiểu hoàng tử chưa bao giờ được đề cập tới, còn Hồng phi nương nương thì đã ở bên nuôi nấng tiểu hoàng tử từ khi còn đỏ hỏn. Hoàng thượng cũng chưa bao giờ có ý định đi tìm lại mẹ đẻ cho tiểu hoàng tử. Ngược lại hoàng thượng vô cùng yêu Hồng phi, thậm chí còn có ý định đưa Hồng phi lên làm…”
“Vị huynh đài này.” Hồng phi đột ngột xuất hiện bên cạnh cắt đứt mạch nói chuyện của người kia.
Đang nói chuyện hăng say đột nhiên bị ngắt mạch khiến người kia không khỏi khó chịu nhưng y vẫn nhịn lại mỉm cười hỏi:
“Vị tiểu đệ này có gì muốn hỏi sao?”
“Nãy giờ tiểu đệ nghe huynh nói chuyện rất hay nhưng vì vậy mà cảm thấy rất thắc mắc. Những chuyện huynh nói đều là bí mật tối kị trong cung. Đã là tối kị thì không được tiết lộ ra ngoài nếu không sẽ tru di Tam tộc. Vậy mà huynh lại biết rõ như thế. Tiểu đệ cảm thấy rất hoài nghi những gì huynh nói có phải là sự thật không vậy?”
Người kia giật nảy mình dường như bị nói trúng, bắt đầu lúng túng đáp:
“Ta… những gì ta nói đương nhiên là chính xác rồi. Ta làm sao dám bịa đặt một chuyện lớn như vậy?”
“Thế à? Thế thì tiểu đệ lại càng nghi ngờ tính chân thật trong những lời nói của huynh rồi. Theo như tiểu đệ biết thì những người càng biết nhiều thì càng dễ bị diệt khẩu. Thân phận thấp thì đã sớm bị giết từ lâu rồi. Vậy thì làm gì còn mạng mà tiết lộ những chuyện thâm cung bí sử này cho huynh. Vậy mà huynh lại biết được rõ ràng thế. Đúng là kì quái mà.”
“Ta… ta…”
“Nếu người quen của huynh đúng như huynh nói biết rất rõ mọi chuyện trong cung thì chắc đã sớm bị tru di Tam tộc rồi. Tiết lộ ra ngoài cho người nào thì người nấy sẽ bị giết. Thế mà huynh vẫn còn sống mà kể chuyện oang oang ở đây. Huynh không sợ chết hoặc là những chuyện này vốn không có cái nào là thật?”
“Không. Ta không…”
Những người dân nghe trò chuyện nãy giờ cũng bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện. Bọn họ bắt đầu nhao nhao lên hỏi người kể chuyện xem những gì ông ta nói có phải là thật không. Người đó càng lúng túng càng khiến mọi người nghi ngờ nhiều hơn. Cuối cùng kẻ đó không chịu nổi kiếm cớ bỏ chạy. Tần Mạc đứng bên ngoài nhanh chóng tóm được y.