Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 110: Không ai biết đến chuyện tình của họ




Đến giờ anh mới nhận ra được cuộc sống trước kia đáng quý nhưng thế nào nhưng rất tiếc mọi chuyện đã quá muộn và anh cũng không còn cơ hội để quay đầu nữa.

Hàn Vân Nam nhìn dòng nước kia môi nở lên một nụ cười. Nụ cười như cuối cùng anh cũng đã được thanh thản, cuối cùng anh cũng đã buôn bỏ được mọi thứ và trở về với thiên nhiên.

Và anh chọn cách gieo mình xuống dòng sông Rhein để kết thúc cuộc đời.

Vài ngày sau.

"Reng reng reng"

"Alo"

"Chúng tôi đã tìm được Hàn thiếu gia nhưng"

Triệu Mai Lâm:"Có chuyện gì cậu cứ nói đi"

''Cậu ấy bây giờ đã thành người tàn tật, bị mất một mắt, một cánh tay và một bên chân và đã không còn nữa''

"Cái gì"

"Vài ngày trước người ta phát hiện có một xác chết trôi nổi ở sông Rhein sau khi chúng tôi xác nhận được thì xác chết đó chính là cậu ấy. Do không tìm được người thân nên mọi người đã chôn cậu ấy ở gần dòng sông đó và đặt tên là mộ vô danh"

"Anh gửi địa chỉ ngôi mộ ấy qua cho tôi được không''

"Được"

Đứng trước một ngôi mộ đất được đắp một cách sơ sài mà Triệu Mai Lâm khóc nấc lên. Cô biết lúc trước anh đến với cô là vì gia đình cô giàu và có thể giúp đỡ anh trong công việc.



Cô biết anh không yêu mình nhưng cô vẫn một lòng vì anh. Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ bóng dáng của cậu thiếu niên năm ấy.

Nhiều lần thấy anh qua lại với những người phụ khác cô cũng buồn lắm chứ nhưng cô vẫn quyết định bỏ qua. Nhiều lần cô cũng muốn từ bỏ anh nhưng con tim cô lại không buông được.

Cô nhớ cái lần mà chân cô vô tình bị trật và anh đã cổng cô về đến nhà, cái cảm giác khi ở trên tấm lưng vững chảy ấy làm cô không thể nào quên được.

Có lẻ đối với anh cô chỉ là một công cụ để lợi dụng, cô biết điều ấy chứ nhưng vì anh cô vẫn bằng lòng và sẵn sàn để cho anh lợi dụng.

Tuy thời gian hai người ở bên nhau không nhiều nhưng cô sẽ nhớ mãi và để nó in thật sâu vào trong trái tim mình.

Hồi tưởng lại những kỷ nhiệm trước kia của hai người mà nước mắt cô bất giác rơi. Ở đó được khoảng hai tiếng thì cô mới để trái cây, hoa và đốt một nén hương.

"Chúc anh sau này có một kiếp sống mới, một con người mới và một cuộc đời mới luôn tươi đẹp. Dù cho người khác có dần lãng quên anh nhưng em sẽ không bao giờ quên vì hình ảnh của anh sẽ mãi mãi tồn tại trong trái tim em."

Ngày hôm sau tin tức một cô gái tự tử ở nhà riêng. Cô ấy đã lựa chọn kết thúc cuộc đời mình để đi theo chàng trai, nhưng người đời chẳng biết được vì sau cô ấy lai chọn tự tử và cũng không một ai biết đến chuyện tình của họ.

........................

Sau hai năm thì địa vị của cô ở Hàn thị cũng đã được củng cố. không chỉ như vậy mà cửa hàng quần áo của cô đã trở thành một thương hiệu lớn và công ty thời trang của cô cũng phát triển một cách đáng kinh ngạc.

Ngoài về lĩnh vực đó ra thì cô còn là một nhà kinh doanh bất động sản lớn nhất nhì đất nước. Nên có thể nói bây giờ công ty của cô cũng có thể ngang ngửa với Hàn thị.

Về tổ chức thì do người của anh giúp đỡ nên giờ đây cũng đã lớn mạnh và đã có thể độc lập và không cần tổ chức của anh giúp đỡ nữa.

Ở Hàn thị.

Hôm nay vẫn như mọi khi đang phê duyệt tài liệu thì đột nhiên đầu của cô lại bổng nhiên đau kinh khủng, sau đó mắt của cô dần trở nên mờ và ngất đi.

Hàn Chiêu Dạ ở một bên thấy cô từ từ gục xuống thì anh định vươn tay ra đỡ nhưng bất ngờ là lần này anh không chạm vào người của cô được nữa.



Điều này khiến cho anh cực kỳ hoang mang không biết phải làm sau. Đúng lúc này có một hợp đồng cần cô ký tên nhưng Châu Khải Hiên ở bên ngoài gõ cửa mãi chẳng nghe cô phản hồi.

Đột nhiên trong đầu anh nãy sinh ra một cảm giác bất an nên đã tông cửa xong vào. Nhìn thấy cô nằm ngất xỉu trên bàn thì anh nhanh chóng dìu cô đi bằng cửa sau của công ty rồi đưa đến bệnh viện và gọi điện thông báo cho mọi người.

Mạn Mạn đang làm việc ở cửa hàng nghe chuyện cô bị ngất xỉu thì lập tức chạy đến bệnh viện.

Còn Hàn Chiêu Dạ nhìn các y bác sĩ khám cho cô mà lòng anh không ngừng suy nghĩ về tình trạng của những ngày qua.

Lúc trước trong phạm vi 5m gần cô là anh có thể chạm vào đồ vật nhưng gần đây phạm vi đó chỉ còn 2m rưỡi, đồng thời anh cũng không còn chạm vào cơ thể của cô được nữa, tốc độ bay trên không cũng giảm đáng kể.

Không chỉ có anh mà dạo này cô cũng thường hay mất ngủ, chán ăn, tinh thần và sức khỏe cũng dần giảm xuống..

Sau khi bác sĩ khám cho cô xong thì chỉ bảo cô bị suy nhược cơ thể nên cần ăn uống đều độ và nghĩ ngơi hợp lý.

Được các y bác sĩ truyền dịch được một lúc thì cô cũng lại. Thường thi đều đầu tiên đập mắt mọi người là trần nhà trắng xóa còn cô thì không, thứ đầu tên mà cô nhìn thấy được chính là gương mặt của anh trên không trung khiến cô giật cả mình.

Còn Mạn Mạn ngồi kế bên giường vừa thấy cô tỉnh dậy thì hỏi han đủ thứ. Còn Châu Khải Hiên và cả Chước Tư vừa mới tới thấy cô cũng không bị gì nghiêm trọng nên cũng chỉ hỏi thăm vài câu.

Đến chiều sau khi sức khỏe đã ổn thì cô được xuất viện và về nhà riêng của mình. Căn nhà này là lúc trước cô nhờ Lưu Quang Khải mua rồi tu sửa lại.

Nhà cô hiện giờ cũng như biệt thự trên núi vậy. Mấy anh chàng áo đen kia hay bên phía Mạn Mạn ai muốn ở thì ở, không muốn ở thì thôi.

Sau khi về đến nơi thì Mạn ngay lập túc kéo cô lên phòng rồi hỏi:

"Dạo này cô có hay buồn ngủ, chán ăn, tinh thần thì mệt mỏi và hay chóng mặt đau đầu không. Hồn ma ở chung với cậu cũng bị giảm đi một số năng lực không"

Diệp Viên Hy nghe Mạn Mạn nói mà hai mắt trợn tròn:"Sau cậu biết được hay vậy"