Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 112: Chỉ biết hiện tại, trong quá khứ hai người yêu nhau là được rồi




"Ngày mai bà có thể cùng bọn cháu vào thành phố được không ạh"

Bà cụ nghe thế thì gật đầu.

"Giờ này cũng tối rồi các con cứ ở lại đây, ngày mai chúng ta đi''

''Dạ"

..........................

Đến tối Diệp Viên Hy cứ mãi nằm ở trên giường lăng qua lăng lại mà không ngủ được, Hàn Chiêu Dạ nằm ở kế bên thấy vậy thì lên tiếng:

'' Lạ chổ nên khó ngủ à''

"Chỉ là nghĩ đến không còn bao lâu nữa anh sẽ được quay lại cơ thể mình nhưng đều đó cũng có nghĩ là tôi và anh sẽ quên nhau."

Nói đến đây thì nước mắt cô lại rơi.

"Nếu như chúng ta còn duyên còn phận thì sẽ nhớ lại"

"Nhưng nếu như không còn duyên còn phận nữa thì sau"

. Truyện Điền Văn

''Chúng ta sẽ quên nhau và như hai đường thẳng song song vậy"

"Tôi không muốn vậy đâu huhu"

Anh thấy cô như thế thì bay lại rồi ôm cô vào lòng:

''Ngoan đừng khóc nữa, tôi cũng không muốn quên em đâu"

Được anh ôm thì cô cũng không phản kháng mà ngược lại còn lại còn rất phối hợp mà ôm anh. Đợi cho đến khi cô khóc đã thì anh lên tiếng:

"Tôi thích em"



Diệp Viên Hy nghe anh nói thế thì rất kinh ngạc rồi chuyển sang mỉm cười.

"Em thích anh"

Thấy anh vẫn im lặng ôm mình thì cô lên tiếng:

''Anh thích em từ khi nào vậy"

''Anh không biết"

''Vậy sau anh nhận ra được là mình yêu em"

"Bằng một cách nào đó mà em đã thầm lặng bước vào trái tim anh. Rồi đến một ngày bản thân anh chợt giật mình và phát hiện ra tâm trí và cả cái hồn này đều có hình bóng của em. Vậy còn em, em thích anh từ lúc nào vậy"

"Tuy anh là hồn ma nhưng nhan sắc thì không tệ lại cộng thêm ngày nào cũng đeo theo em 24/24 hơn nữa còn dạy em kinh doanh, dạy em bắn súng, bảo vệ em thì làm sau mà em không thích không yêu cho được"

Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói những lời này thì mỉm cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ rồi sau đó hai người chìm vào giất ngủ.

Dù sau này có xảy ra những việc gì, hai người có yêu nhau nữa không thì cứ để sau này tính. Chỉ biết hiện tại và trong quá khứ hai người yêu nhau là được rồi.

...........

Do bà cụ đã lớn tuổi nên đi xe ôm của bác hàng xóm còn Mạn Mạn thì muốn từ từ ngắm nhìn quên hương mình nên cuối cùng ba người đi bộ khởi hành ra xe trước.

Buổi sáng đường làng rất đông người qua lại, những bác nông dân ra đồng, những người phụ nữ đi chợ và còn vài em nhỏ đi học. Ở đây không có xe hơi mà chỉ có vài chiếc xe máy, xe đạp và còn vài người đi bộ trong thật yên bình và vui vẽ.

Mạn Mạn đang đi phía trước thì đột nhiên dừng lại, hai mắt cô ấy dần đỏ ao nhìn người phụ nữ phía trước.

Thấy bà ấy dần tiến gần thì cô nàng lập tức chạy ra phía sau cùng và nắp ở sau lưng Chước Tư.

Diệp Viên Hy đi phía trước Chước Tư thấy Mạn Mạn như vậy thì cô ấy cũng lờ mờ đoán ra chắc người phụ nữ đó có lẻ là người mẹ đã bỏ rời cô ấy.

Còn Chước Tư thấy cô trốn ở sau lưng mình thì phút chốc không hiểu gì những anh cũng không lên tiếng hỏi mà ngược lại vẫn bước đi bình thường nhưng không có chuyện gì xảy ra.



Đợi sau khi đi qua người phụ nữ kia thì cô nàng buôn anh ra rồi lên tiếng:

''Cám ơn''

Sau đó bước lên đi với Diệp Viên Hy.

''Cậu quen người phụ nữ lúc nãy à"

''Là người mẹ khi xưa đã bỏ rơi mình''

Cô nghe thế thì choàng tay qua vai cô nàng rồi mỉm cười nói.

"Nếu cậu nhớ bà ấy thì hãy đi gặp, mặc dù bà ấy từng bỏ rơi cậu nhưng đó cũng là vì hoàn cảnh. Chắc là ông trời ở trên cao đã nhìn thấu được sự khổ cực nên đã bù đấp cho cậu một Lâm gia và cô bạn thân dễ thương đáng yêu như mình sau"

''Có lẻ mình vẫn chưa đủ can đảm để gặp lại bà ấy"

''Không biết Mạn Mạn mạnh mẽ thường ngày của mình đâu rồi nhỉ, cậu cứ buồn mãi làm mình cũng muốn buồn theo luôn rồi nè"

''Được rồi được rồi mình không buồn nữa"

"Vậy mới phải là bạn của mình chứ"

.......................

Sau khi về đến thành phố thì Chước Tư chạy thẳng đến biệt thự trên núi luôn.

Đến nơi thì mọi người ăn uống nghỉ ngơi rồi đi mua những vật dụng cần thiết để làm thuật dẫn hồn.

11h tối, lúc này thì Chước Tư, Hàn Mặc, Mạn Mạn và Châu Khải Hiên đang tất bật chuẩn bị mọi thứ theo lời bà cụ căn dặn còn những người khác thì đi công tác nên không kịp về.

Ngồi ở trong phòng ngủ của mình mặt cô cứ buồn hiu mà nhìn anh.

Hàn Chiêu Dạ:"Có chuyện gì sau"

''Chỉ còn một tiếng nữa thôi thì chúng ta sẽ chính thức quên đi khoảng thời gian này. Rõ ràng chỉ mới xác định mối quan hệ yêu đương ngày hôm qua thôi vậy mà bây giờ sắp xa nhau rồi"