Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 115: Mất trí nhớ




Ngày hôm sau cô vẫn như mọi khi mặc một bộ đồ công sở, gương mặt tỏ ra đầy lạnh lùng bước vào công ty. Các nhân viên ở đây thấy cô thì đều cuối đầu chào.

Đến khi đi gần đến thang máy thì cô thấy một người đàn ông có dán giống một trong những bức hình nào đó mà Mạn Mạn đưa cho cô xem.

Anh ta thấy cô thì cuối người đưa tay về hướng thang máy:"Mời tổng giám đốc"

Cô thấy thế thì gật đầu đi về phía thang máy, người đàn ông cũng đi theo sau.

Đến khi hai người vào đến phòng làm việc thì cô lên tiếng:

''Anh tên gì"

''Mạn Mạn không nói cho cô biết về tôi sau"

''Cô ấy nói nhiều quá tôi không nhớ hết"

''Tôi là Châu Khải Hiên là một trợ lý"

"Àk"

Mạn Mạn có nói bình thường khi gặp người ngoài cô thường tỏ ra là một người lạnh lùng nên lúc nãy cô mới tỏa ra như thế.

"Tôi bị mất trí nhớ"

''Chuyện này tôi biết. Khoảng 2-3 tháng nữa tổng giám đốc trước kia của công ty sẽ xuất hiện với số cổ phần cao hơn cô"

"Vậy người đó sẽ thay tôi làm tổng giám đốc và tôi sẽ bị đình chỉ xuống làm cổ đông"

''Đúng vậy"

''Anh có quen người đó''

''Là lão đại của tôi"

''Vậy anh nhắn với lão đại của anh kêu anh ta đến đây giành lại chức vụ của mình sớm sớm được không để cho tôi còn có thời gian đi chơi với lo cho sự nghiệp của mình"



Châu Khải Hiên nghe cô nói thế thì chỉ biết cười trừ, trước đây Mạn Mạn nói thì anh không tin còn bây giờ thì tin rồi.

''Tôi sẽ chuyển lời của cô đến cho lão đại"

"Bây giờ thì tôi phải làm gì đây"

''Cô chỉ cần xem hợp đồng, ký tên và cố gắng tham gia những cuộc họp quan trọng"

"Ò"

''Vậy tôi có cần tham gia một số buổi tiệc hay xã giao gì không"

''Đây là điều không tránh khỏi nhưng tôi sẽ hạn chế những cuộc gặp không quan trọng"

"Cảm ơn anh, mà sau ở bàn làm việc lại có hai cái ghế vậy"

"Àk chuyện này, để lát nữa tôi dẹp. Vậy cô làm việc đi có chuyện gì thì cứ gọi tôi"

"Ok" Vừa nói cô vừa nháy mắt một cái rồi cười.

Sau khi Châu Khải Hiên rồi khỏi văn phòng làm việc thì anh thầm cảm thán:' Không ngờ tính cách của cô ấy trước khi gặp lão đại nhà mình lại dể thương đáng yêu như vậy.

Nhưng với cái tính này của cô ấy thì không biết có chống đỡ nỗi đến khi lão đại quay trở lại không nữa.

Khi anh vừa tới văn phòng trợ lí thì thấy Lệ Thảo chi đang ngồi làm việc. Cô gái này được Diệp Viên Hy nhờ anh chỉ dạy mấy kiến thức kinh doanh trong lúc trốn sự truy lùng của Hàn Vân Nam.

Sau khi chuyện đó qua thì cô ấy được Diệp Viên Hy chuyển đến đây làm việc tiếp anh và hiện giờ hai người đang trong quan hệ yêu đương.

Nghe được tiếng mở cửa thì Lệ Thảo Chỉ lên tiếng nhưng mắt và tay vẫn dán vào laptop làm việc:

''Viên Hy sau rồi''.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Yêu Thầm Vợ Cũ



2. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

3. Đại Chúa Tể

4. Vị Ương

=====================================

"Cô ấy có vẽ như bị mất một khoảng trí nhớ và trong bây giờ có vẽ rất ngây thơ"

''Bình thường nhìn như vậy thôi nhưng một khi gặp chuyện thật thì mới biết cô ấy chiến đến mức nào. Mà em nghe nói ông chủ trước đây của công ty tên Hàn Chiêu Dạ rất là khó tính"

''Cỡ như Viên Hy lạnh lùng trước kia đổ lên tí thôi''

''Chưa gì hết là em thấy được chuỗi ngày tăng ca không có chiều hướng giảm đi"

"Anh cũng thấy thế"

....................

Thấy Châu Khải Hiên đi rồi thì cô mới tò mò bước đến bàn làm việc và ngồi xuống chiếc ghế tổng giám đốc.

"Ghế này đúng là im thật, không thể tin được sau một giất ngủ tỉnh dậy thì mình từ một bà chủ của một cửa hàng nhỏ mà giờ lại thành một người có nhiều thân phận như vậy.

Không biết ngày xưa mình cứu ai mà được người ta nâng đỡ quá nhỉ hơn nữa nghe Mạn Mạn nói khoảng thời gian mình bị mất trí nhớ là một con người bên trong mưu mô còn bên ngoài thì lạnh lùng."

Nói xong cô nhìn qua cái ghế ngồi kế bên, đột nhiên đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh có một người đàn ông ngồi đó làm việc nhưng kỳ lạ là có cố thế nào thì cô vẫn không nhìn thấy được mặt của người đó.

Đợi một lúc sau cảm thấy ổn hơn thì cô lấy thở một tép hồ sơ trên bàn mở ra xem. Lúc đầu xem cô chẳng hiểu gì nhưng một lát sau trong đầu cô lại nắm bắt được cốt lỗi và còn nhìnn ra được chổ sơ xuất của hợp đồng này nữa.

"Tuy là mình mất trí nhớ nhưng những kiến thức trước kia vẫn dùng được bình thường thì phải"

Nói rồi cô lại bắt đầu cuối xuống làm việc, bây giờ thì cô có thể cảm nhận được dường như đây là những chuyện mình làm hằng ngày.

Nhưng Mạn Mạn nói lí do cô bị té đập đầu rồi mất trí nhớ thì nó hơi bị vô lí thì phải. Để khi nào rãnh thì mình đi bệnh viện kiểm tra.